Đạo Lữ Hung Mãnh Của Ta Cũng Trùng Sinh
Ta Đã Mài Xong...
Vịt Ăn Táo
2024-10-09 19:00:50
Mộ gia.
Trong sân phủ kín hoa tươi, một vị thiếu nữ sắc mặt điềm tĩnh đang phun sương cho đóa hoa trắng noãn, nhưng lại có chút không tập trung lắm.
Lúc này một vị thị nữ đi vào bên người nàng, nhỏ giọng nói:
"Đại tiểu thư, phu nhân đã tới."
Thiếu nữ ngừng lại, lập tức đứng lên:
"Ừm, đi thôi.”
Nàng đem dụng cụ giao cho thị nữ, lập tức đi về hướng đại viện phía trước.
Thị nữ nhìn theo đại tiểu thư bóng lưng, trong lòng có chút khổ sở.
Đại tiểu thư chắc hẳn phải chịu đựng áp lực cực kỳ nặng nề, bằng không phải tại sao đêm hôm khuya khoắt lại chạy tới tưới hoa?
"Mộ Tuyết ngươi đã đến rồi à? Ngồi đi." Trong tiền viện một người phụ nữ trẻ tuổi trông thấy Mộ Tuyết tới, bình tĩnh nói.
Mộ Tuyết gật gật đầu, lễ phép kêu một tiếng:
"Đường di."
Chờ Mộ Tuyết ngồi xuống xong, Đường di liền mở miệng hỏi:
"Gần đây thân thể vẫn ổn đấy chứ?"
Nét mặt Mộ Tuyết không hề thay đổi, gật đầu nói:
"Vẫn ổn."
"Người của Lục gia, ngày mai có thể sẽ đến, ngươi biết chứ?" Đường di lại hỏi.
Mộ Tuyết trầm mặc một chút, gật đầu rất nhẹ.
"Biết."
"Tu vi ngươi hai năm nay hoàn toàn biến mất, Mộ gia đã cho ngươi không ít tài nguyên tu luyện, cũng không cắt giảm đặc quyền của ngươi, những thứ này đều là vì ngươi và thiếu gia Lục gia còn có hôn ước. Nếu như Lục gia thật sự từ hôn, chuyện kia về sau ngươi không thể trách Đường di, cha ngươi cũng rất khó mà lo liệu." Đường di gây khó dễ nói.
Mộ Tuyết vẫn duy trì bình tĩnh như cũ:
"Ta biết."
Nàng ngay từ đầu đã biết, bản thân mình đối với Mộ gia mà nói, chỉ là công cụ cầu thân, cha không cần nàng, Đường di không thích nàng.
Người trong tộc, nàng cũng chưa từng kết giao qua.
Từ nhỏ nàng đã chỉ biết tu luyện, sẽ chỉ sinh hoạt ở trong viện này, nàng không thích giao lưu cùng người xa lạ bên ngoài.
Ở kiếp trước nàng chính là như vậy sinh sống hơn hai mươi năm, thẳng đến khi lấy chồng.
Vậy mà đời này lại xuất hiện một vài thay đổi, nàng trở về khoảng thời gian ba năm trước đây, vì một ít mục đích, nàng bỏ đi tất cả tu vi, hai năm trước vì một trận khảo thí ngoài ý muốn mà bị người trong tộc phát hiện.
Lúc đầu không thèm để ý nàng, nhưng thế nào cũng không thể nghĩ đến, tu vi đã hoàn toàn biến mất lại phải tiếp nhận Lục gia từ hôn.
"Nếu như Lục gia từ hôn, như vậy ngươi chính là người bình thường, vẫn được coi như đại tiểu thư thì cũng không nhận được tài nguyên gì khác.
Thứ Đường di có thể làm là đã nghĩ cách giúp ngươi giữ lại nơi ở hiện tại rồi." Đường di nhìn Mộ Tuyết nói.
Nơi ở của Mộ Tuyết vốn là một chỗ tốt, chỉ có rất ít thiếu gia tiểu thư mới có thể ở được.
Người bình thường sẽ không thể ở đó.
Mộ Tuyết lại tiếp tục trầm mặc, sau đó nói:
"Đường di biết Lục gia từ hôn, là vì muốn tìm thông gia khác sao?
Là thiên tài kiều nữ nào khác trong Mô gia ư?"
Mộ Tuyết trong Mộ gia không phải là người xinh đẹp nhất, cũng chẳng phải kẻ có thiên phú cao nhất.
Mộ gia không chỉ có mỗi nàng, còn rất nhiều người khác.
Đường di lắc đầu, bà tạm thời cũng không rõ ràng.
Sau đó Đường di lại kéo về chủ đề sân nhỏ ban nãy:
"Muốn để ngươi lưu lại sân nhỏ cũng cần phải có lấy một cái. Lấy cớ có cống hiến trong tộc ta cùng cha ngươi mới có thể giúp ngươi giữ lại sân nhỏ vững vàng được."
Mộ Tuyết gật đầu rất nhẹ:
"Đường di có thể đưa Nhã Lâm đến nơi này, ta sẽ phụ trách dạy nàng Thiên Nữ Chân Kinh."
Nghe được câu này trong mắt Đường di lộ ra kinh hỉ, nhưng lại nhanh chóng áp chế xuống, làm ra biểu hiện có chút ngượng ngùng:
"Có không ổn lắm không? Dù sao Thiên Nữ Chân Kinh vẫn duy nhất thuộc về ngươi, một khi đã dạy cho Nhã Lâm rồi, tình cảnh của ngươi càng bất lợi.
Ngươi không cần lo lắng về chuyện chỗ ở, Đường di nói thế nào cũng sẽ không để ngươi phải chuyển ra nơi này, dù sao đây cũng là nơi mẹ ngươi khi còn sống ở."
Mộ Tuyết chỉ nhẹ giọng nói:
"Đường di không cần phải để ý, cứ đưa Nhã Lâm đến là được."
Đường di có thể đối với nàng vẻ mặt ôn hoà, ba phen mấy bận nói là nàng tranh thủ chỗ tốt, Mộ Tuyết tự nhiên minh bạch nàng có chỗ cầu, ngay từ đầu nàng cũng không muốn để ý, về phần hiện tại, chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi.
Thiên Nữ Chân Kinh là công pháp cao nhất nàng ngộ ra được khi còn ở cấm địa trong tộc, rất nhiều người để mắt thèm muốn nhưng ngại việc nàng và Lục Thủy có hôn ước nên đều không thể cưỡng ép bắt nàng giao ra.
Vậy nên hiện tại đã có không ít người nhìn chòng chọc vào công pháp này.
Về phần Nhã Lâm, nó là con gái của Đường di, mới có 5 tuổi.
Cũng là em gái nàng, cùng cha khác mẹ thôi.
Nghe được Mộ Tuyết nói vậy, Đường di "miễn cưỡng" nói:
"Chuyện kia, chuyện kia Đường di cũng không tiện từ chối, nhưng Nhã Lâm vẫn còn ngang bướng, đến lúc đó nếu nó không nghe lời ngươi thì cứ tùy tiện đánh.”
Cho dù có là Nhã Lâm, Đường di cũng không thèm quan tâm, một người học xong, chắc chắn sẽ có tới người thứ hai
Về sau Thiên Nữ Chân Kinh chính là của toàn gia tộc bọn họ.
Lát sau Đường di rời đi, trước khi đi vẫn còn thề thốt son sắt mà cam đoan nơi ở của Mộ Tuyết sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.
Mộ Tuyết chỉ gật đầu, nàng không nói gì thêm.
Sau khi chờ Đường di rời đi rồi, Mộ Tuyết vẫn an vị ngồi đó.
Gió thổi qua vạt tóc của nàng, mái tóc dài tung bay
Mộ Tuyết không để ý, bộ dạng phục tùng của nàng nhìn xuống mặt bàn, trong khóe miệng truyền ra giọng nói rất nhỏ:
"Ta đã mài xong đao rồi."
—— ——
Đại sảnh Mộ gia
"Lão Tam ngươi có gì muốn nói sao?" Một người đàn ông trung niên đang nhìn thư thăm hỏi trong tay cất tiếng hỏi.
Mộ Uyên, tộc trưởng đương nhiệm của Mộ gia – Mộ Uyên, khác với Lục gia, nhân số Mộ gia thịnh vượng, tộc trưởng là người có thể quyết định hầu hết mọi chuyện lớn nhỏ trong tộc..
Mà nội tình Mộ gia cũng khác với Lục gia trưởng lão, bọn họ gần như không bao giờ lộ diện.
Chủ yếu là rất nhiều bọn họ đều ở trong bế tử quan, nếu không cũng đã chết cả rồi.
Không phải ai cũng giống như ba vị trưởng lão Lục gia, mệnh dài như thế.
Mà lão tam Mộ Uyên vừa nói tới, chính là cha của Mộ Tuyết, Mộ Trạch.
Mộ Trạch lắc đầu, hắn không còn lời gì để nói.
Mộ Uyên thở dài một tiếng:
"Thôi, hi vọng Lục gia thiếu gia cũng ít nhiều chừa cho cho chúng ta chút mặt mũi.
Về phần Mộ Tuyết, cắt tài nguyên cung cấp cho nàng đi, Mộ gia không dưỡng người phàm thường.
Để nàng chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Về phần viện kia, sau ngày mai chuyển lại cho con gái thứ Mộ Nhã Nguyệt của ngươi, Thiên Nữ Chân Kinh thì các ngươi tự nghĩ biện pháp để lấy.”
Mộ Trạch gật đầu:
"Được."
"Vậy rời đi thôi." Mộ Uyên nói.
Sau đó mấy người trong đại sảnh lần lượt lui ra ngoài.
Sau khi rời khỏi đây Mộ Trạch vốn định trở về luôn, chỉ là đi đến nửa đường lại đột nhiên bị gọi lại:
"Tam đệ chờ một chút."
Mộ Trạch dừng lại nhìn về sau, là Mộ Khương, nhị tỷ của hắn.
"Nhị tỷ có việc gì sao?"
Mộ Khương nhìn Mộ Trạch đã không còn trẻ nữa, mở miệng hỏi:
"Ngươi định làm gì?"
Mộ Trạch đáp:
"Dự định đi hỏi trước một chút."
Mộ Khương nhíu mày, sau đó nói:
"Mộ Tuyết dù sao cũng là một thiếu nữ nhỏ yếu, ta hi vọng ngươi đừng nghĩ đến việc dùng biện pháp cưỡng chế ép nàng giao ra chân kinh.
Còn nữa, hổ dữ cũng không ăn thịt con, nếu như ngươi lấy được chân kinh, tốt nhất bí mật đưa nàng rời khỏi Mộ gia.
Bằng năng lực của ngươi, cho nàng làm một thiên kim đại tiểu thư áo cơm không lo ở thế giới bình thường cũng không khó chút nào đi?
Nếu như ngươi không muốn làm thế, hoặc cảm thấy phiền phức, có thể giao cho ta, ta có thể thề ngay tại đây, sẽ không mơ tưởng tới Thiên Nữ Chân Kinh của Mộ Tuyết
Ta biết ngươi không thương yêu nàng, nhưng nàng dù sao cũng là con gái của ngươi."
Mộ Trạch trầm mặc một lát, gật đầu nói:
"Ta biết, ta sẽ cân nhắc."
Mộ Khương chau mày, bộ dạng này của Mộ Trạch khiến bà cảm thấy đối phương căn bản còn không thèm để ý tới Mộ Tuyết.
Ngừng lại, Mộ Khương nói:
"Nếu như ngươi không có cách nào nữa, chị khuyên ngươi nên hỏi qua Đường Y một chút."
Cuối cùng Mộ Trạch rời đi.
Nhìn theo Mộ Trạch rời đi, Mộ Khương thở dài một tiếng.
Cũng may Đường Y không tính là quá xấu xa.
Mộ Tuyết mất đi Lục gia làm chỗ dựa, ở lại Mộ gia tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.
Bí mật rời đi mới là cách tốt nhất.
-----
Dịch: MB_Boss
Trong sân phủ kín hoa tươi, một vị thiếu nữ sắc mặt điềm tĩnh đang phun sương cho đóa hoa trắng noãn, nhưng lại có chút không tập trung lắm.
Lúc này một vị thị nữ đi vào bên người nàng, nhỏ giọng nói:
"Đại tiểu thư, phu nhân đã tới."
Thiếu nữ ngừng lại, lập tức đứng lên:
"Ừm, đi thôi.”
Nàng đem dụng cụ giao cho thị nữ, lập tức đi về hướng đại viện phía trước.
Thị nữ nhìn theo đại tiểu thư bóng lưng, trong lòng có chút khổ sở.
Đại tiểu thư chắc hẳn phải chịu đựng áp lực cực kỳ nặng nề, bằng không phải tại sao đêm hôm khuya khoắt lại chạy tới tưới hoa?
"Mộ Tuyết ngươi đã đến rồi à? Ngồi đi." Trong tiền viện một người phụ nữ trẻ tuổi trông thấy Mộ Tuyết tới, bình tĩnh nói.
Mộ Tuyết gật gật đầu, lễ phép kêu một tiếng:
"Đường di."
Chờ Mộ Tuyết ngồi xuống xong, Đường di liền mở miệng hỏi:
"Gần đây thân thể vẫn ổn đấy chứ?"
Nét mặt Mộ Tuyết không hề thay đổi, gật đầu nói:
"Vẫn ổn."
"Người của Lục gia, ngày mai có thể sẽ đến, ngươi biết chứ?" Đường di lại hỏi.
Mộ Tuyết trầm mặc một chút, gật đầu rất nhẹ.
"Biết."
"Tu vi ngươi hai năm nay hoàn toàn biến mất, Mộ gia đã cho ngươi không ít tài nguyên tu luyện, cũng không cắt giảm đặc quyền của ngươi, những thứ này đều là vì ngươi và thiếu gia Lục gia còn có hôn ước. Nếu như Lục gia thật sự từ hôn, chuyện kia về sau ngươi không thể trách Đường di, cha ngươi cũng rất khó mà lo liệu." Đường di gây khó dễ nói.
Mộ Tuyết vẫn duy trì bình tĩnh như cũ:
"Ta biết."
Nàng ngay từ đầu đã biết, bản thân mình đối với Mộ gia mà nói, chỉ là công cụ cầu thân, cha không cần nàng, Đường di không thích nàng.
Người trong tộc, nàng cũng chưa từng kết giao qua.
Từ nhỏ nàng đã chỉ biết tu luyện, sẽ chỉ sinh hoạt ở trong viện này, nàng không thích giao lưu cùng người xa lạ bên ngoài.
Ở kiếp trước nàng chính là như vậy sinh sống hơn hai mươi năm, thẳng đến khi lấy chồng.
Vậy mà đời này lại xuất hiện một vài thay đổi, nàng trở về khoảng thời gian ba năm trước đây, vì một ít mục đích, nàng bỏ đi tất cả tu vi, hai năm trước vì một trận khảo thí ngoài ý muốn mà bị người trong tộc phát hiện.
Lúc đầu không thèm để ý nàng, nhưng thế nào cũng không thể nghĩ đến, tu vi đã hoàn toàn biến mất lại phải tiếp nhận Lục gia từ hôn.
"Nếu như Lục gia từ hôn, như vậy ngươi chính là người bình thường, vẫn được coi như đại tiểu thư thì cũng không nhận được tài nguyên gì khác.
Thứ Đường di có thể làm là đã nghĩ cách giúp ngươi giữ lại nơi ở hiện tại rồi." Đường di nhìn Mộ Tuyết nói.
Nơi ở của Mộ Tuyết vốn là một chỗ tốt, chỉ có rất ít thiếu gia tiểu thư mới có thể ở được.
Người bình thường sẽ không thể ở đó.
Mộ Tuyết lại tiếp tục trầm mặc, sau đó nói:
"Đường di biết Lục gia từ hôn, là vì muốn tìm thông gia khác sao?
Là thiên tài kiều nữ nào khác trong Mô gia ư?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Tuyết trong Mộ gia không phải là người xinh đẹp nhất, cũng chẳng phải kẻ có thiên phú cao nhất.
Mộ gia không chỉ có mỗi nàng, còn rất nhiều người khác.
Đường di lắc đầu, bà tạm thời cũng không rõ ràng.
Sau đó Đường di lại kéo về chủ đề sân nhỏ ban nãy:
"Muốn để ngươi lưu lại sân nhỏ cũng cần phải có lấy một cái. Lấy cớ có cống hiến trong tộc ta cùng cha ngươi mới có thể giúp ngươi giữ lại sân nhỏ vững vàng được."
Mộ Tuyết gật đầu rất nhẹ:
"Đường di có thể đưa Nhã Lâm đến nơi này, ta sẽ phụ trách dạy nàng Thiên Nữ Chân Kinh."
Nghe được câu này trong mắt Đường di lộ ra kinh hỉ, nhưng lại nhanh chóng áp chế xuống, làm ra biểu hiện có chút ngượng ngùng:
"Có không ổn lắm không? Dù sao Thiên Nữ Chân Kinh vẫn duy nhất thuộc về ngươi, một khi đã dạy cho Nhã Lâm rồi, tình cảnh của ngươi càng bất lợi.
Ngươi không cần lo lắng về chuyện chỗ ở, Đường di nói thế nào cũng sẽ không để ngươi phải chuyển ra nơi này, dù sao đây cũng là nơi mẹ ngươi khi còn sống ở."
Mộ Tuyết chỉ nhẹ giọng nói:
"Đường di không cần phải để ý, cứ đưa Nhã Lâm đến là được."
Đường di có thể đối với nàng vẻ mặt ôn hoà, ba phen mấy bận nói là nàng tranh thủ chỗ tốt, Mộ Tuyết tự nhiên minh bạch nàng có chỗ cầu, ngay từ đầu nàng cũng không muốn để ý, về phần hiện tại, chỉ là thuận nước đẩy thuyền thôi.
Thiên Nữ Chân Kinh là công pháp cao nhất nàng ngộ ra được khi còn ở cấm địa trong tộc, rất nhiều người để mắt thèm muốn nhưng ngại việc nàng và Lục Thủy có hôn ước nên đều không thể cưỡng ép bắt nàng giao ra.
Vậy nên hiện tại đã có không ít người nhìn chòng chọc vào công pháp này.
Về phần Nhã Lâm, nó là con gái của Đường di, mới có 5 tuổi.
Cũng là em gái nàng, cùng cha khác mẹ thôi.
Nghe được Mộ Tuyết nói vậy, Đường di "miễn cưỡng" nói:
"Chuyện kia, chuyện kia Đường di cũng không tiện từ chối, nhưng Nhã Lâm vẫn còn ngang bướng, đến lúc đó nếu nó không nghe lời ngươi thì cứ tùy tiện đánh.”
Cho dù có là Nhã Lâm, Đường di cũng không thèm quan tâm, một người học xong, chắc chắn sẽ có tới người thứ hai
Về sau Thiên Nữ Chân Kinh chính là của toàn gia tộc bọn họ.
Lát sau Đường di rời đi, trước khi đi vẫn còn thề thốt son sắt mà cam đoan nơi ở của Mộ Tuyết sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.
Mộ Tuyết chỉ gật đầu, nàng không nói gì thêm.
Sau khi chờ Đường di rời đi rồi, Mộ Tuyết vẫn an vị ngồi đó.
Gió thổi qua vạt tóc của nàng, mái tóc dài tung bay
Mộ Tuyết không để ý, bộ dạng phục tùng của nàng nhìn xuống mặt bàn, trong khóe miệng truyền ra giọng nói rất nhỏ:
"Ta đã mài xong đao rồi."
—— ——
Đại sảnh Mộ gia
"Lão Tam ngươi có gì muốn nói sao?" Một người đàn ông trung niên đang nhìn thư thăm hỏi trong tay cất tiếng hỏi.
Mộ Uyên, tộc trưởng đương nhiệm của Mộ gia – Mộ Uyên, khác với Lục gia, nhân số Mộ gia thịnh vượng, tộc trưởng là người có thể quyết định hầu hết mọi chuyện lớn nhỏ trong tộc..
Mà nội tình Mộ gia cũng khác với Lục gia trưởng lão, bọn họ gần như không bao giờ lộ diện.
Chủ yếu là rất nhiều bọn họ đều ở trong bế tử quan, nếu không cũng đã chết cả rồi.
Không phải ai cũng giống như ba vị trưởng lão Lục gia, mệnh dài như thế.
Mà lão tam Mộ Uyên vừa nói tới, chính là cha của Mộ Tuyết, Mộ Trạch.
Mộ Trạch lắc đầu, hắn không còn lời gì để nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộ Uyên thở dài một tiếng:
"Thôi, hi vọng Lục gia thiếu gia cũng ít nhiều chừa cho cho chúng ta chút mặt mũi.
Về phần Mộ Tuyết, cắt tài nguyên cung cấp cho nàng đi, Mộ gia không dưỡng người phàm thường.
Để nàng chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Về phần viện kia, sau ngày mai chuyển lại cho con gái thứ Mộ Nhã Nguyệt của ngươi, Thiên Nữ Chân Kinh thì các ngươi tự nghĩ biện pháp để lấy.”
Mộ Trạch gật đầu:
"Được."
"Vậy rời đi thôi." Mộ Uyên nói.
Sau đó mấy người trong đại sảnh lần lượt lui ra ngoài.
Sau khi rời khỏi đây Mộ Trạch vốn định trở về luôn, chỉ là đi đến nửa đường lại đột nhiên bị gọi lại:
"Tam đệ chờ một chút."
Mộ Trạch dừng lại nhìn về sau, là Mộ Khương, nhị tỷ của hắn.
"Nhị tỷ có việc gì sao?"
Mộ Khương nhìn Mộ Trạch đã không còn trẻ nữa, mở miệng hỏi:
"Ngươi định làm gì?"
Mộ Trạch đáp:
"Dự định đi hỏi trước một chút."
Mộ Khương nhíu mày, sau đó nói:
"Mộ Tuyết dù sao cũng là một thiếu nữ nhỏ yếu, ta hi vọng ngươi đừng nghĩ đến việc dùng biện pháp cưỡng chế ép nàng giao ra chân kinh.
Còn nữa, hổ dữ cũng không ăn thịt con, nếu như ngươi lấy được chân kinh, tốt nhất bí mật đưa nàng rời khỏi Mộ gia.
Bằng năng lực của ngươi, cho nàng làm một thiên kim đại tiểu thư áo cơm không lo ở thế giới bình thường cũng không khó chút nào đi?
Nếu như ngươi không muốn làm thế, hoặc cảm thấy phiền phức, có thể giao cho ta, ta có thể thề ngay tại đây, sẽ không mơ tưởng tới Thiên Nữ Chân Kinh của Mộ Tuyết
Ta biết ngươi không thương yêu nàng, nhưng nàng dù sao cũng là con gái của ngươi."
Mộ Trạch trầm mặc một lát, gật đầu nói:
"Ta biết, ta sẽ cân nhắc."
Mộ Khương chau mày, bộ dạng này của Mộ Trạch khiến bà cảm thấy đối phương căn bản còn không thèm để ý tới Mộ Tuyết.
Ngừng lại, Mộ Khương nói:
"Nếu như ngươi không có cách nào nữa, chị khuyên ngươi nên hỏi qua Đường Y một chút."
Cuối cùng Mộ Trạch rời đi.
Nhìn theo Mộ Trạch rời đi, Mộ Khương thở dài một tiếng.
Cũng may Đường Y không tính là quá xấu xa.
Mộ Tuyết mất đi Lục gia làm chỗ dựa, ở lại Mộ gia tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.
Bí mật rời đi mới là cách tốt nhất.
-----
Dịch: MB_Boss
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro