Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi
Anh Hoành, Đây...
Duyệt Duyệt Ái Thu Thu
2024-09-26 03:11:31
Giản Hề lắc đầu: “Không cần, anh trai tôi bảo anh là người một phe, hơn nữa tôi đâu có nói gì.”
“Thế thì tôi cảm ơn cô Giản lần nữa.” Thẩm Kiêu Hoành nói.
Giản Hề mỉm cười.
Bỗng nhiên, một giọng nói truyền đến từ cửa: “Anh Hoành, đây là ai vậy?”
Giản Hề nhìn về phía cửa, một chàng trai khoảng tầm 20 tuổi, diện mạo giống Hạ Khanh Trần ba phần, chắc hẳn đây là một đứa cháu trai khác của ông cụ, đồng thời cũng là em họ của anh trai cô.
Hôm nay Hạ Gia Húc không có lịch học, vừa trở về từ trường học, mới vào cửa đã thấy một cô gái ngồi trong phòng khách, chỉ nhìn góc nghiêng, cậu ta đã có linh cảm chắc chắn cô gái này rất xinh đẹp.
Quả nhiên, khi Giản Hề nhìn sang, đôi mắt cậu ta chợt sáng ngời. Cô gái này quá xinh đẹp, gương mặt ngọt ngào đẹp như tranh vẽ, đôi mắt to tròn trong veo linh động, môi đỏ răng trắng, gò má hồng hào như cánh hoa, cứ như tiên nữ giáng trần!
Hạ Gia Húc cảm thấy hoa khôi trường hay hoa khôi ngành trong trường họ đều không bằng cô gái này, bởi vì cô không trang điểm, mặt mộc trăm phần trăm!
Thẩm Kiêu Hoành giới thiệu Hạ Gia Húc cho Giản Hề: “Cô Giản, đây là Hạ Gia Húc, em họ của Khanh Trần.”
“Đây là cô Giản, là… Ừm, em gái của Khanh Trần.”
Hạ Gia Húc đần mặt nhìn Thẩm Kiêu Hoành: “Em gái? Không thể nào, nhà họ Hạ bọn em làm gì có họ hàng xa? Em có em gái mà sao em không biết?”
Giản Hề đang định giải thích, song một giọng nói ẩn chứa lửa giận đã truyền đến trước.
“Em gái của tôi, không phải em gái của cậu.” Hạ Khanh Trần vừa bước xuống cầu thang đã nghe được lời nói của Hạ Gia Húc, nhất thời cảm thấy cậu ta thật lắm miệng.
Hạ Gia Húc tức khắc rụt cổ, ngậm miệng lại.
Thấy dáng vẻ này của cậu ta, Giản Hề mím môi buồn cười. Rõ ràng bên ngoài là tiểu bá vương, nhưng sao gặp anh trai mình lại thay đổi 180 độ?
Thực ra Hạ Gia Húc cũng không rõ nguyên nhân, bốn năm trước cậu ta mới gặp Hạ Khanh Trần lần đầu đã sợ anh một phép. Khí thế trên người anh rất dữ dằn, nhất là khi anh nhìn chằm chằm vào cậu ta, có cảm giác như bị anh bóp cổ, khiến người ta nghẹt thở.
“Anh họ đến rồi, em đi thăm ông nội đây, các anh trò chuyện, ha ha, các anh trò chuyện đi.” Hạ Gia Húc bất chấp em gái hay không phải em gái, mạng nhỏ của mình quan trọng hơn, mau chuồn thôi.
“Khoan đã!” Giản Hề gọi cậu ta lại.
Hạ Gia Húc dừng chân, khó hiểu nhìn Giản Hề, cô ấy gọi mình làm gì?
Giản Hề lục túi xách của mình, tìm được một lá bùa bình an, đứng dậy đưa cho cậu ta: “Cậu cất thứ này trong người.”
Hạ Gia Húc càng đần mặt nhìn lá bùa trên tay Giản Hề, thế này là thế nào?
“Cho cậu thì cậu cầm đi, nhớ mang theo bên mình.” Hạ Khanh Trần nói.
“Hả? À à vâng, cảm ơn em… Cảm ơn cô Giản.” Hạ Gia Húc vội nói cảm ơn, sau đó cầm bùa bình an chạy lên lầu, tốc độ nhanh như tên lửa.
Giản Hề đóng nắp túi xách đeo lên vai, sau đó nhìn chung quanh. Người hầu đều đã biến mất khi Hạ Khanh Trần xuống lầu, cô hỏi: “Ông nội ngủ rồi ạ?”
“Ừ.” Hạ Khanh Trần lên tiếng, sau đó nói với Thẩm Kiêu Hoành: “Trễ nhất là ngày kia, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc. Lát nữa anh lắp đặt lại máy nghe lén về chỗ cũ, tạm thời đừng để chúng phát hiện. Vất vả cho anh.”
Thẩm Kiêu Hoành: “Tôi biết rồi, anh yên tâm, ở đây đã có tôi rồi, mấy ngày nay tôi sẽ ở lại nhà chính.”
“Ừ, đi thôi.”
Dứt lời, Hạ Khanh Trần nắm tay Giản Hề định rời đi, nhưng bị Giản Hề kéo lại.
“Thế thì tôi cảm ơn cô Giản lần nữa.” Thẩm Kiêu Hoành nói.
Giản Hề mỉm cười.
Bỗng nhiên, một giọng nói truyền đến từ cửa: “Anh Hoành, đây là ai vậy?”
Giản Hề nhìn về phía cửa, một chàng trai khoảng tầm 20 tuổi, diện mạo giống Hạ Khanh Trần ba phần, chắc hẳn đây là một đứa cháu trai khác của ông cụ, đồng thời cũng là em họ của anh trai cô.
Hôm nay Hạ Gia Húc không có lịch học, vừa trở về từ trường học, mới vào cửa đã thấy một cô gái ngồi trong phòng khách, chỉ nhìn góc nghiêng, cậu ta đã có linh cảm chắc chắn cô gái này rất xinh đẹp.
Quả nhiên, khi Giản Hề nhìn sang, đôi mắt cậu ta chợt sáng ngời. Cô gái này quá xinh đẹp, gương mặt ngọt ngào đẹp như tranh vẽ, đôi mắt to tròn trong veo linh động, môi đỏ răng trắng, gò má hồng hào như cánh hoa, cứ như tiên nữ giáng trần!
Hạ Gia Húc cảm thấy hoa khôi trường hay hoa khôi ngành trong trường họ đều không bằng cô gái này, bởi vì cô không trang điểm, mặt mộc trăm phần trăm!
Thẩm Kiêu Hoành giới thiệu Hạ Gia Húc cho Giản Hề: “Cô Giản, đây là Hạ Gia Húc, em họ của Khanh Trần.”
“Đây là cô Giản, là… Ừm, em gái của Khanh Trần.”
Hạ Gia Húc đần mặt nhìn Thẩm Kiêu Hoành: “Em gái? Không thể nào, nhà họ Hạ bọn em làm gì có họ hàng xa? Em có em gái mà sao em không biết?”
Giản Hề đang định giải thích, song một giọng nói ẩn chứa lửa giận đã truyền đến trước.
“Em gái của tôi, không phải em gái của cậu.” Hạ Khanh Trần vừa bước xuống cầu thang đã nghe được lời nói của Hạ Gia Húc, nhất thời cảm thấy cậu ta thật lắm miệng.
Hạ Gia Húc tức khắc rụt cổ, ngậm miệng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy dáng vẻ này của cậu ta, Giản Hề mím môi buồn cười. Rõ ràng bên ngoài là tiểu bá vương, nhưng sao gặp anh trai mình lại thay đổi 180 độ?
Thực ra Hạ Gia Húc cũng không rõ nguyên nhân, bốn năm trước cậu ta mới gặp Hạ Khanh Trần lần đầu đã sợ anh một phép. Khí thế trên người anh rất dữ dằn, nhất là khi anh nhìn chằm chằm vào cậu ta, có cảm giác như bị anh bóp cổ, khiến người ta nghẹt thở.
“Anh họ đến rồi, em đi thăm ông nội đây, các anh trò chuyện, ha ha, các anh trò chuyện đi.” Hạ Gia Húc bất chấp em gái hay không phải em gái, mạng nhỏ của mình quan trọng hơn, mau chuồn thôi.
“Khoan đã!” Giản Hề gọi cậu ta lại.
Hạ Gia Húc dừng chân, khó hiểu nhìn Giản Hề, cô ấy gọi mình làm gì?
Giản Hề lục túi xách của mình, tìm được một lá bùa bình an, đứng dậy đưa cho cậu ta: “Cậu cất thứ này trong người.”
Hạ Gia Húc càng đần mặt nhìn lá bùa trên tay Giản Hề, thế này là thế nào?
“Cho cậu thì cậu cầm đi, nhớ mang theo bên mình.” Hạ Khanh Trần nói.
“Hả? À à vâng, cảm ơn em… Cảm ơn cô Giản.” Hạ Gia Húc vội nói cảm ơn, sau đó cầm bùa bình an chạy lên lầu, tốc độ nhanh như tên lửa.
Giản Hề đóng nắp túi xách đeo lên vai, sau đó nhìn chung quanh. Người hầu đều đã biến mất khi Hạ Khanh Trần xuống lầu, cô hỏi: “Ông nội ngủ rồi ạ?”
“Ừ.” Hạ Khanh Trần lên tiếng, sau đó nói với Thẩm Kiêu Hoành: “Trễ nhất là ngày kia, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc. Lát nữa anh lắp đặt lại máy nghe lén về chỗ cũ, tạm thời đừng để chúng phát hiện. Vất vả cho anh.”
Thẩm Kiêu Hoành: “Tôi biết rồi, anh yên tâm, ở đây đã có tôi rồi, mấy ngày nay tôi sẽ ở lại nhà chính.”
“Ừ, đi thôi.”
Dứt lời, Hạ Khanh Trần nắm tay Giản Hề định rời đi, nhưng bị Giản Hề kéo lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro