Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi
Như Nhau Thôi
Duyệt Duyệt Ái Thu Thu
2024-09-26 03:11:31
“Chờ tí đã, em còn chưa kê đơn thuốc cho bác sĩ Thẩm.” Giản Hề chợt nhớ ra, cô vẫn chưa kê đơn thuốc, bởi vì ở đây không có giấy bút.
Thẩm Kiêu Hoành đi tìm người hầu lấy giấy bút, Giản Hề bèn bắt đầu viết đơn thuốc, ngoài ra còn có những điều cần chú ý: “Một tuần sau tôi sẽ quay lại châm cứu cho ông nội, làm vậy sẽ hồi phục nhanh hơn.”
Cô đưa đơn thuốc cho Thẩm Kiêu Hoành, sau đó hai người rời đi.
Hôm nay Hạ Khanh Trần tự lái xe chứ không gọi tài xế. Giản Hề ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái phụ: “Anh ơi, không lâu sau bác sĩ Thẩm sẽ trở thành anh rể của anh đấy nhé.”
“Đúng vậy.” Hạ Khanh Trần bày ra vẻ mặt đã biết từ lâu, không có gì bất ngờ.
“Anh biết rồi à?” Giản Hề hỏi.
“Ánh mắt của anh ta lúc nhìn Hạ Khanh Nhu rất hèn hạ, không muốn biết cũng khó.” Hạ Khanh Trần cố ý nhấn mạnh “hèn hạ”.
Giản Hề phì cười thành tiếng: “Gì chứ! Người ta gọi đó là yêu thầm, đó là ánh mắt đong đầy tình yêu, sao đến lượt anh lại biến thành hèn hạ!”
Hạ Khanh Trần chậc lưỡi: “Như nhau thôi.””
“Anh cứ thế này thì về sau không tìm được vợ đâu đấy!” Giản Hề thiện chí “nhắc nhở”.
Hạ Khanh Trần đổi tay khác đặt lên vô lăng, liếc cô một cái rồi nhanh chóng nhìn đằng trước, cười nhạo: “Con nít ranh mà biết nhiều phết. Bốn năm nay Tô Ánh Hòa gửi cho em không ít tiểu thuyết đấy nhỉ.”
Nào là yêu thầm, nào là ánh mắt đong đầy tình yêu, cái gì cũng biết đấy chứ!
“Không nhiều, không nhiều, ngũ sư tỷ chỉ gửi cho em mười mấy cuốn thôi.” Giản Hề cười hì hì: “Hi hi, anh cũng biết rồi đấy, em sống trong đạo quan không tiếp xúc với bên ngoài, nhàm chán lắm. Sau khi các anh chị rời đi, đạo quan trống vắng nên em càng chán hơn!”
Hạ Khanh Trần không nhìn cô, chẳng qua vươn tay phải xoa đầu cô.
Giản Hề kéo tay anh xuống: “Nhắc đến ngũ sư tỷ, em nhớ chị ấy cũng ở thành phố B đúng không nhỉ? Cả lục sư huynh nữa, anh có số điện thoại của họ không?”
“Di động bên kia, tự tìm đi, đều lưu tên của họ.” Hạ Khanh Trần đáp.
“Được rồi!”
Giản Hề cầm di động của Hạ Khanh Trần đặt trên bàn điều khiển ô tô. Có mật khẩu, cô không chút nghĩ ngợi gõ con số 0818, lập tức mở khóa màn hình.
Cô quay đầu nhìn Hạ Khanh Trần, đôi mắt cong lên, đây là ngày anh nhặt được cô.
Trong danh bạ có rất ít số điện thoại, Giản Hề gõ tên người mà mình muốn tìm, sau đó lưu số di động của họ vào danh bạ điện thoại của mình.
Làm xong, cô cũng cài đặt mật khẩu khóa màn hình cho điện thoại của mình, cũng là 0818.
Thấy cô làm xong, Hạ Khanh Trần nói: “Đừng chơi nữa, coi chừng say xe bây giờ.”
Giản Hề dừng tay: “Biết rồi, mẹ Hạ!”
“Chậc!”
…
Biệt thự Nam Sơn.
Hôm nay, Vu Tuyết không thám thính tình hình bên nhà chính, bởi vì bà ta phải chăm sóc Hạ Tuấn Đình.
Đêm qua bị kích thích khiến Hạ Tuấn Đình lên cơn sốt. Lần này anh ta bị sốt không nhẹ, miệng toàn lẩm bẩm những lời mê sảng, nào là đừng đến đây, tôi không cố ý, đừng giết tôi các kiểu… Ban đầu Vu Tuyết chỉ cho rằng anh ta bị sốt mụ đầu, nhưng đến chiều tối, Hạ Tuấn Đình nằm trên giường bệnh bất thình lình trợn mắt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Vu Tuyết tràn đầy thù hận, xông thẳng về phía bà ta, miệng còn kêu gào đền mạng gì đó.
Lúc này Vu Tuyết đã nhận thấy khác thường, tránh thoát Hạ Tuấn Đình rồi vội chạy về phòng mình khóa cửa lại, rút điện thoại ra gọi cho Hạ Bạc Hoài.
Thẩm Kiêu Hoành đi tìm người hầu lấy giấy bút, Giản Hề bèn bắt đầu viết đơn thuốc, ngoài ra còn có những điều cần chú ý: “Một tuần sau tôi sẽ quay lại châm cứu cho ông nội, làm vậy sẽ hồi phục nhanh hơn.”
Cô đưa đơn thuốc cho Thẩm Kiêu Hoành, sau đó hai người rời đi.
Hôm nay Hạ Khanh Trần tự lái xe chứ không gọi tài xế. Giản Hề ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái phụ: “Anh ơi, không lâu sau bác sĩ Thẩm sẽ trở thành anh rể của anh đấy nhé.”
“Đúng vậy.” Hạ Khanh Trần bày ra vẻ mặt đã biết từ lâu, không có gì bất ngờ.
“Anh biết rồi à?” Giản Hề hỏi.
“Ánh mắt của anh ta lúc nhìn Hạ Khanh Nhu rất hèn hạ, không muốn biết cũng khó.” Hạ Khanh Trần cố ý nhấn mạnh “hèn hạ”.
Giản Hề phì cười thành tiếng: “Gì chứ! Người ta gọi đó là yêu thầm, đó là ánh mắt đong đầy tình yêu, sao đến lượt anh lại biến thành hèn hạ!”
Hạ Khanh Trần chậc lưỡi: “Như nhau thôi.””
“Anh cứ thế này thì về sau không tìm được vợ đâu đấy!” Giản Hề thiện chí “nhắc nhở”.
Hạ Khanh Trần đổi tay khác đặt lên vô lăng, liếc cô một cái rồi nhanh chóng nhìn đằng trước, cười nhạo: “Con nít ranh mà biết nhiều phết. Bốn năm nay Tô Ánh Hòa gửi cho em không ít tiểu thuyết đấy nhỉ.”
Nào là yêu thầm, nào là ánh mắt đong đầy tình yêu, cái gì cũng biết đấy chứ!
“Không nhiều, không nhiều, ngũ sư tỷ chỉ gửi cho em mười mấy cuốn thôi.” Giản Hề cười hì hì: “Hi hi, anh cũng biết rồi đấy, em sống trong đạo quan không tiếp xúc với bên ngoài, nhàm chán lắm. Sau khi các anh chị rời đi, đạo quan trống vắng nên em càng chán hơn!”
Hạ Khanh Trần không nhìn cô, chẳng qua vươn tay phải xoa đầu cô.
Giản Hề kéo tay anh xuống: “Nhắc đến ngũ sư tỷ, em nhớ chị ấy cũng ở thành phố B đúng không nhỉ? Cả lục sư huynh nữa, anh có số điện thoại của họ không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Di động bên kia, tự tìm đi, đều lưu tên của họ.” Hạ Khanh Trần đáp.
“Được rồi!”
Giản Hề cầm di động của Hạ Khanh Trần đặt trên bàn điều khiển ô tô. Có mật khẩu, cô không chút nghĩ ngợi gõ con số 0818, lập tức mở khóa màn hình.
Cô quay đầu nhìn Hạ Khanh Trần, đôi mắt cong lên, đây là ngày anh nhặt được cô.
Trong danh bạ có rất ít số điện thoại, Giản Hề gõ tên người mà mình muốn tìm, sau đó lưu số di động của họ vào danh bạ điện thoại của mình.
Làm xong, cô cũng cài đặt mật khẩu khóa màn hình cho điện thoại của mình, cũng là 0818.
Thấy cô làm xong, Hạ Khanh Trần nói: “Đừng chơi nữa, coi chừng say xe bây giờ.”
Giản Hề dừng tay: “Biết rồi, mẹ Hạ!”
“Chậc!”
…
Biệt thự Nam Sơn.
Hôm nay, Vu Tuyết không thám thính tình hình bên nhà chính, bởi vì bà ta phải chăm sóc Hạ Tuấn Đình.
Đêm qua bị kích thích khiến Hạ Tuấn Đình lên cơn sốt. Lần này anh ta bị sốt không nhẹ, miệng toàn lẩm bẩm những lời mê sảng, nào là đừng đến đây, tôi không cố ý, đừng giết tôi các kiểu… Ban đầu Vu Tuyết chỉ cho rằng anh ta bị sốt mụ đầu, nhưng đến chiều tối, Hạ Tuấn Đình nằm trên giường bệnh bất thình lình trợn mắt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Vu Tuyết tràn đầy thù hận, xông thẳng về phía bà ta, miệng còn kêu gào đền mạng gì đó.
Lúc này Vu Tuyết đã nhận thấy khác thường, tránh thoát Hạ Tuấn Đình rồi vội chạy về phòng mình khóa cửa lại, rút điện thoại ra gọi cho Hạ Bạc Hoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro