Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi
Cố Lên, Nắm Chắ...
Duyệt Duyệt Ái Thu Thu
2024-09-26 03:11:31
Khi hai người trở về trung tâm thành phố đã gần đến chiều, Hoắc Thừa Hi dẫn Giản Hề đi ăn cơm. Ăn cơm xong, Hoắc Thừa Hi nhận được điện thoại từ phòng thí nghiệm trường học, giảng viên hướng dẫn nói rằng số liệu của dự án có chút vấn đề, gọi anh ấy về trường một chuyến.
Tuy rằng rất sốt ruột, nhưng Hoắc Thừa Hi vẫn chờ tài xế đến đón Giản Hề rồi mới lái xe về trường học.
Giản Hề không về Di Cảnh Khê Viên mà đến công ty Hạ Khanh Trần chờ anh tan tầm rồi cùng nhau về nhà.
Vừa bước chân vào Tập đoàn Hạ thị, cô nhìn thoáng qua quầy lễ tân tầng một, vẫn là hai cô gái, một người là Lâm Mai Mai mà lần trước từng gặp mặt, một người khác là nhân viên mới.
Thấy Giản Hề, Lâm Mai Mai đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi: “Chào cô Giản.”
Giản Hề mỉm cười tiến lên: “Chào chị, tôi có thể lên lầu chờ anh trai tôi không?”
“Được chứ, Tổng giám đốc đã dặn dò nếu cô đến đây thì cứ dẫn cô lên lầu luôn.” Lâm Mai Mai mỉm cười.
“Vâng, cảm ơn, làm phiền chị rồi.”
Lâm Mai Mai đi trước dẫn đường cho Giản Hề, tiến vào thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc.
Trong thang máy, cô ấy nhìn lén Giản Hề rất nhiều lần. Giản Hề nở nụ cười, vừa rồi cô gặp lại Lâm Mai Mai đã thấy cô ấy Hồng Loan tinh động, khóe môi cô cong lên: “Cố lên, nắm chắc cơ hội lần này nhé!”
Lâm Mai Mai không tiếp tục nhìn lén nữa, chỉ mở to đôi mắt, vô cùng kinh ngạc, cô Giản biết rồi à? Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, cô ấy lập tức thầm mắng mình ngu xuẩn, rõ ràng cô Giản này có thể nhìn thấy thứ gì đó. Hôm ấy chính Giản Hề nhắc nhở mình tan tầm về nhà đừng bắt taxi, đi tàu điện ngầm sẽ gặp được niềm vui bất ngờ, vậy nên mình mới đi tàu điện ngầm, tình cờ gặp lại đàn anh thời đại học mà mình yêu thầm nhiều năm. Thật trùng hợp, đàn anh đang làm việc trong công ty bên cạnh.
Cô ấy thầm nghĩ không muốn để lại bất cứ nuối tiếc nào nên mới dồn hết dũng khí đến gần đàn anh, xin WeChat của đàn anh. Không ngờ đàn anh lại thật sự cho mình!
“Cảm ơn cô Giản.” Lâm Mai Mai nói lời cảm ơn.
“Ting!” Thang máy đến nơi.
Giản Hề bước ra thang máy, nói: “Hồng Loan tinh động, chính duyên của chị đã đến, cho dù không có tôi thì sau này hai người cũng sẽ gặp nhau.”
Giản Hề vừa bước ra thang máy thì thấy Từ Nham đi tới, dẫn cô vào văn phòng của Hạ Khanh Trần.
Tầng thượng rất rộng, ngoài văn phòng Tổng giám đốc vẫn còn một gian phòng khác, trên biển hiệu viết văn phòng thư ký tổng giám đốc.
Từ Nham mở cửa văn phòng của Hạ Khanh Trần, nói: “Cô Giản, cô cứ ngồi chờ một lát, lát nữa Tổng giám đốc Hạ họp xong sẽ về đây ngay. Tôi đã chuẩn bị sẵn nước trái cây và bánh ngọt mà cô thích, lát nữa sẽ có người bưng tới cho cô.”
Giản Hề kinh ngạc: “Anh trai biết tôi sẽ đến đây à?”
Từ Nham giải thích: “Tổng giám đốc không biết cô sẽ đến, nhưng từ lần trước cô đến công ty, hôm sau Tổng giám đốc dặn dò mỗi ngày đều phải chuẩn bị những món mà cô thích ăn.”
“Cảm ơn. Có phải anh trai tôi đã họp suốt một ngày rồi không?” Giản Hề hỏi.
Từ Nham gật đầu: “Đã họp cả ngày rồi. Đầu tiên là trò chuyện riêng với ông hai rất lâu, sau đó là đại hội cổ đông, ông hai tuyên bố tự nguyện nhường lại toàn bộ cổ phần, rời khỏi Hạ thị.”
Giản Hề híp mắt, cười khẽ nhìn Từ Nham: “Có phải buổi trưa anh trai tôi không ăn cơm không?” Chỉ vì tên khốn nạn ấy.
Tuy rằng rất sốt ruột, nhưng Hoắc Thừa Hi vẫn chờ tài xế đến đón Giản Hề rồi mới lái xe về trường học.
Giản Hề không về Di Cảnh Khê Viên mà đến công ty Hạ Khanh Trần chờ anh tan tầm rồi cùng nhau về nhà.
Vừa bước chân vào Tập đoàn Hạ thị, cô nhìn thoáng qua quầy lễ tân tầng một, vẫn là hai cô gái, một người là Lâm Mai Mai mà lần trước từng gặp mặt, một người khác là nhân viên mới.
Thấy Giản Hề, Lâm Mai Mai đứng dậy, nhiệt tình chào hỏi: “Chào cô Giản.”
Giản Hề mỉm cười tiến lên: “Chào chị, tôi có thể lên lầu chờ anh trai tôi không?”
“Được chứ, Tổng giám đốc đã dặn dò nếu cô đến đây thì cứ dẫn cô lên lầu luôn.” Lâm Mai Mai mỉm cười.
“Vâng, cảm ơn, làm phiền chị rồi.”
Lâm Mai Mai đi trước dẫn đường cho Giản Hề, tiến vào thang máy chuyên dụng của Tổng giám đốc.
Trong thang máy, cô ấy nhìn lén Giản Hề rất nhiều lần. Giản Hề nở nụ cười, vừa rồi cô gặp lại Lâm Mai Mai đã thấy cô ấy Hồng Loan tinh động, khóe môi cô cong lên: “Cố lên, nắm chắc cơ hội lần này nhé!”
Lâm Mai Mai không tiếp tục nhìn lén nữa, chỉ mở to đôi mắt, vô cùng kinh ngạc, cô Giản biết rồi à? Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, cô ấy lập tức thầm mắng mình ngu xuẩn, rõ ràng cô Giản này có thể nhìn thấy thứ gì đó. Hôm ấy chính Giản Hề nhắc nhở mình tan tầm về nhà đừng bắt taxi, đi tàu điện ngầm sẽ gặp được niềm vui bất ngờ, vậy nên mình mới đi tàu điện ngầm, tình cờ gặp lại đàn anh thời đại học mà mình yêu thầm nhiều năm. Thật trùng hợp, đàn anh đang làm việc trong công ty bên cạnh.
Cô ấy thầm nghĩ không muốn để lại bất cứ nuối tiếc nào nên mới dồn hết dũng khí đến gần đàn anh, xin WeChat của đàn anh. Không ngờ đàn anh lại thật sự cho mình!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm ơn cô Giản.” Lâm Mai Mai nói lời cảm ơn.
“Ting!” Thang máy đến nơi.
Giản Hề bước ra thang máy, nói: “Hồng Loan tinh động, chính duyên của chị đã đến, cho dù không có tôi thì sau này hai người cũng sẽ gặp nhau.”
Giản Hề vừa bước ra thang máy thì thấy Từ Nham đi tới, dẫn cô vào văn phòng của Hạ Khanh Trần.
Tầng thượng rất rộng, ngoài văn phòng Tổng giám đốc vẫn còn một gian phòng khác, trên biển hiệu viết văn phòng thư ký tổng giám đốc.
Từ Nham mở cửa văn phòng của Hạ Khanh Trần, nói: “Cô Giản, cô cứ ngồi chờ một lát, lát nữa Tổng giám đốc Hạ họp xong sẽ về đây ngay. Tôi đã chuẩn bị sẵn nước trái cây và bánh ngọt mà cô thích, lát nữa sẽ có người bưng tới cho cô.”
Giản Hề kinh ngạc: “Anh trai biết tôi sẽ đến đây à?”
Từ Nham giải thích: “Tổng giám đốc không biết cô sẽ đến, nhưng từ lần trước cô đến công ty, hôm sau Tổng giám đốc dặn dò mỗi ngày đều phải chuẩn bị những món mà cô thích ăn.”
“Cảm ơn. Có phải anh trai tôi đã họp suốt một ngày rồi không?” Giản Hề hỏi.
Từ Nham gật đầu: “Đã họp cả ngày rồi. Đầu tiên là trò chuyện riêng với ông hai rất lâu, sau đó là đại hội cổ đông, ông hai tuyên bố tự nguyện nhường lại toàn bộ cổ phần, rời khỏi Hạ thị.”
Giản Hề híp mắt, cười khẽ nhìn Từ Nham: “Có phải buổi trưa anh trai tôi không ăn cơm không?” Chỉ vì tên khốn nạn ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro