Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi
Cứu Người
Duyệt Duyệt Ái Thu Thu
2024-09-26 03:11:31
Lúc này, một gia đình vừa hoàn thành đăng ký thủ tục, đang tiến về phía cửa an ninh. Hai vợ chồng nhìn cặp song sinh long phượng đằng trước vừa đi vừa đùa giỡn, trên mặt cũng tràn đầy nụ cười.
“Còn mấy giờ nữa, chúng ta sẽ được gặp cha mẹ vợ. Lần này anh đã xin nghỉ nửa tháng, chúng ta ở thành phố S chơi cho thỏa thích, bầu bạn với cha mẹ!”
“Cảm ơn anh, ông xã.”
“Em nói gì vậy? Anh phải cảm ơn em mới đúng. Chỉ có điều khổ cực cho em vì cưới anh, quanh năm suốt tháng không được về nhà mẹ đẻ một chuyến.”
“Nếu anh cảm thấy áy náy thì yêu em cả đời để bồi thường em đi.”
“Ừ, cả đời.”
“Đại Bảo, Tiểu Bảo, hai đứa chạy từ từ thôi, coi chừng đụng trúng người khác, ơ kìa!”
Người phụ nữ vừa dứt lời, hai đứa bé đã đụng trúng chân của Giản Hề.
Hai đứa bé trắng trẻo dừng lại, ngửa đầu nhìn Giản Hề, áy náy nói: “Xin lỗi chị, bọn em đụng trúng chị. Chị có đau không ạ? Em thổi cho chị nhé?”
Nhìn khói đen trên trán hai đứa bé dần dần tan biến, Giản Hề mỉm cười ngồi xuống, xoa đầu hai đứa bé: “Chị không sao, hai đứa đụng trúng có đau không?”
Hai đứa bé đồng thời lắc đầu, cô bé cười hì hì nói: “Em không đau, anh trai em chắc chắn cũng không đau, bởi vì đầu anh ấy là đầu sắt. Lần trước anh ấy cụng đầu vào miếng đậu hủ mẹ mới mua về, đậu hủ bị đâm nát nhừ, lợi hại lắm!”
Vừa nghe, cậu bé vội vàng bịt miệng em gái, không cho cô bé nói tiếp.
Giản Hề phì cười, đâm đầu vào đậu hủ? Ha ha ha…
Cha mẹ của hai đứa bé đi tới, cũng nói xin lỗi Giản Hề, hỏi cô có bị sao không. Giản Hề nói mình không sai, thế là hai vợ chồng yên tâm dắt hai đứa bé rời đi.
Lúc rời đi, bé trai ngoảnh đầu nhìn Giản Hề, ánh mắt như đang nói có phải cậu bé rất lợi hại không? Giản Hề mỉm cười giơ ngón cái với cậu bé. Cậu bé nhe răng cười, vẫy tay chào Giản Hề, hô to: “Tạm biệt chị!”
“Xin thông báo, xin chào các quý khách của chuyến bay MK7770, bởi vì một vài nguyên nhân, máy bay không thể cất cánh đúng giờ, chúng tôi đang kiểm tra lại lần nữa, xin quý khách hãy đến cửa B6 đổi sang chuyến bay MK6688. Xin quý khách hãy thông cảm vì sự bất tiện này. Ladies and gentlemen…”
Tiếng loa thông báo vừa vang lên, hành khách trong đại sảnh xếp hàng làm thủ tục nhất thời bàn tán xôn xao.
…
Trên đường về thành phố B, Hoắc Thừa Hi khen ngợi Giản Hề: “Ôi chao, Tiểu Thất nhà mình thật đúng là càng ngày càng lợi hại. Lần này em cứu được cả trăm mạng người đấy nhé!”
Giản Hề cũng vui vẻ, cười nói: “Cũng là vì họ vẫn còn một tia sinh cơ, không phải là tử kiếp đã chú định. Nếu là tử kiếp đã chú định thì dù em dùng thiên nhãn cũng bất lực.”
“Cũng đúng, dù sao anh không hiểu gì hết, anh chỉ biết tuy rằng sinh cơ nằm ở Hoắc thị, nhưng người thực sự cứu họ bình an vượt qua kiếp nạn là em.”
Giản Hề mỉm cười chứ không nói tiếp. Cuộc đời con người sẽ phải trải qua rất nhiều kiếp nạn, có người bình an vượt qua, mà có những người không thể.
Thực ra cô cũng không cứu hết mọi người, bởi vì vẫn còn một vài người trong số đó ấn đường vẫn có màu đen, điều đó chứng minh dù họ thành công thoát được kiếp nạn lần này nhưng vẫn không thể vượt qua tử kiếp, ngày mai họ vẫn sẽ qua đời vì đủ loại sự cố, bởi vì dương thọ của họ đã hết, số mệnh của họ chỉ có thể sống đến hôm nay mà thôi.
Diêm Vương gọi họ chết vào canh ba, Giản Hề lại vì những người khác mà cố níu kéo họ đến canh năm.
“Còn mấy giờ nữa, chúng ta sẽ được gặp cha mẹ vợ. Lần này anh đã xin nghỉ nửa tháng, chúng ta ở thành phố S chơi cho thỏa thích, bầu bạn với cha mẹ!”
“Cảm ơn anh, ông xã.”
“Em nói gì vậy? Anh phải cảm ơn em mới đúng. Chỉ có điều khổ cực cho em vì cưới anh, quanh năm suốt tháng không được về nhà mẹ đẻ một chuyến.”
“Nếu anh cảm thấy áy náy thì yêu em cả đời để bồi thường em đi.”
“Ừ, cả đời.”
“Đại Bảo, Tiểu Bảo, hai đứa chạy từ từ thôi, coi chừng đụng trúng người khác, ơ kìa!”
Người phụ nữ vừa dứt lời, hai đứa bé đã đụng trúng chân của Giản Hề.
Hai đứa bé trắng trẻo dừng lại, ngửa đầu nhìn Giản Hề, áy náy nói: “Xin lỗi chị, bọn em đụng trúng chị. Chị có đau không ạ? Em thổi cho chị nhé?”
Nhìn khói đen trên trán hai đứa bé dần dần tan biến, Giản Hề mỉm cười ngồi xuống, xoa đầu hai đứa bé: “Chị không sao, hai đứa đụng trúng có đau không?”
Hai đứa bé đồng thời lắc đầu, cô bé cười hì hì nói: “Em không đau, anh trai em chắc chắn cũng không đau, bởi vì đầu anh ấy là đầu sắt. Lần trước anh ấy cụng đầu vào miếng đậu hủ mẹ mới mua về, đậu hủ bị đâm nát nhừ, lợi hại lắm!”
Vừa nghe, cậu bé vội vàng bịt miệng em gái, không cho cô bé nói tiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Hề phì cười, đâm đầu vào đậu hủ? Ha ha ha…
Cha mẹ của hai đứa bé đi tới, cũng nói xin lỗi Giản Hề, hỏi cô có bị sao không. Giản Hề nói mình không sai, thế là hai vợ chồng yên tâm dắt hai đứa bé rời đi.
Lúc rời đi, bé trai ngoảnh đầu nhìn Giản Hề, ánh mắt như đang nói có phải cậu bé rất lợi hại không? Giản Hề mỉm cười giơ ngón cái với cậu bé. Cậu bé nhe răng cười, vẫy tay chào Giản Hề, hô to: “Tạm biệt chị!”
“Xin thông báo, xin chào các quý khách của chuyến bay MK7770, bởi vì một vài nguyên nhân, máy bay không thể cất cánh đúng giờ, chúng tôi đang kiểm tra lại lần nữa, xin quý khách hãy đến cửa B6 đổi sang chuyến bay MK6688. Xin quý khách hãy thông cảm vì sự bất tiện này. Ladies and gentlemen…”
Tiếng loa thông báo vừa vang lên, hành khách trong đại sảnh xếp hàng làm thủ tục nhất thời bàn tán xôn xao.
…
Trên đường về thành phố B, Hoắc Thừa Hi khen ngợi Giản Hề: “Ôi chao, Tiểu Thất nhà mình thật đúng là càng ngày càng lợi hại. Lần này em cứu được cả trăm mạng người đấy nhé!”
Giản Hề cũng vui vẻ, cười nói: “Cũng là vì họ vẫn còn một tia sinh cơ, không phải là tử kiếp đã chú định. Nếu là tử kiếp đã chú định thì dù em dùng thiên nhãn cũng bất lực.”
“Cũng đúng, dù sao anh không hiểu gì hết, anh chỉ biết tuy rằng sinh cơ nằm ở Hoắc thị, nhưng người thực sự cứu họ bình an vượt qua kiếp nạn là em.”
Giản Hề mỉm cười chứ không nói tiếp. Cuộc đời con người sẽ phải trải qua rất nhiều kiếp nạn, có người bình an vượt qua, mà có những người không thể.
Thực ra cô cũng không cứu hết mọi người, bởi vì vẫn còn một vài người trong số đó ấn đường vẫn có màu đen, điều đó chứng minh dù họ thành công thoát được kiếp nạn lần này nhưng vẫn không thể vượt qua tử kiếp, ngày mai họ vẫn sẽ qua đời vì đủ loại sự cố, bởi vì dương thọ của họ đã hết, số mệnh của họ chỉ có thể sống đến hôm nay mà thôi.
Diêm Vương gọi họ chết vào canh ba, Giản Hề lại vì những người khác mà cố níu kéo họ đến canh năm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro