Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi
Hỏa Hoạn
Duyệt Duyệt Ái Thu Thu
2024-09-26 03:11:31
“Hỏa hoạn à?” Hạ Khanh Trần rót một ly nước chanh đặt trước mặt Giản Hề.
Giản Hề nở nụ cười. Lần nào cũng vậy, chỉ cần một động tác hoặc một biểu cảm của cô, anh sẽ lập tức biết cô đang nghĩ gì, hoặc định làm gì.
Nụ cười của cô khiến Hạ Khanh Trần cũng cong môi: “Khi nào?”
Giản Hề uống một ngụm nước chanh, híp mắt lại, đặt ly xuống: “Khoảng 12 giờ trưa mai, ngay giờ ăn cơm, bình chữa cháy trong nhà hàng bị động tay động chân.”
“Ừ, anh biết rồi.” Hạ Khanh Trần bình tĩnh đáp lại.
Giản Hề nhìn Hạ Khanh Trần, dời mắt nhìn xuống cổ của anh. Hạ Khanh Trần không cài nốt chiếc cúc áo sơ mi trên cùng nên cô có thể thấy rõ sợi dây đỏ do mình tự tay đan được đeo trên cổ của anh, khóe môi cô cong lên, trong lòng vui vẻ.
Giản Hề đứng dậy, đi đến trước mặt Hạ Khanh Trần, muốn lấy đồng tiền Ngũ Đế đeo trên cổ anh ra. Hạ Khanh Trần lại nắm tay cô: “Không cần, chuyện cỏn con này không cần em ra tay, lát nữa anh sẽ phái người đi giải quyết.”
Giản Hề đã rõ, xem ra anh đã biết là kẻ nào làm. Cô thu tay lại, ngồi về chỗ đối diện với anh: “Được rồi.”
Không lâu sau, Giám đốc đại sảnh gõ cửa phòng, bắt đầu bưng món ăn lên bàn.
Trên bàn toàn các món mình thích, mắt Giản Hề sáng rực: “Wow! Không ngờ anh vẫn nhớ khẩu vị của em!”
Hạ Khanh Trần vừa gắp thức ăn cho cô vừa cười khẽ: “Khẩu vị của bà trẻ, sao anh dám quên. Mau ăn đi, ăn thử xem mùi vị thế nào.”
Giản Hề cầm đũa, bắt đầu ăn thức ăn mà Hạ Khanh Trần gắp vào bát của mình, nhét đầy miệng đến nỗi má căng phồng.
Thấy cô ăn ngon lành, Hạ Khanh Trần nở nụ cười. Anh không đói bụng nên chỉ ăn mấy miếng rồi buông đũa, chỉ ngồi tại chỗ nhìn cô ăn cơm.
Hạ Khanh Trần tựa lưng vào ghế, vuốt ve đồng tiền Ngũ Đế đeo trên cổ, nhớ lại vừa rồi chỉ vì một chuyện cỏn con mà cô lại định vận dụng đồng tiền Ngũ Đế này, khiến anh không khỏi nhếch môi cười.
Một ngày trước khi anh xuống núi, Giản Hề cho anh đồng tiền Ngũ Đế này. Anh biết đây là tiền Ngũ Đế mà cô vẫn thường dùng kể từ khi học bói toán đến nay, đây là một trong ba đồng tiền ấy. Vậy mà cô lại giao đồng tiền này cho anh, anh biết nó có nghĩa là gì.
Ba đồng tiền Ngũ Đế này không phải là tiền Ngũ Đế tầm thường, mà là một loại pháp khí của Giản Hề. Bình thường cô chỉ dùng một đồng hoặc hai đồng, rất ít khi dùng cả ba đồng, trừ phi xảy ra chuyện lớn! Bởi vì ba đồng tiền này đồng loạt gieo quẻ, Giản Hề sẽ tiến vào trạng thái khác, Huyền Nhất đạo trưởng nói rằng đó là mở thiên nhãn!
Chẳng trách Huyền Nhất đạo trưởng thường xuyên nói cô trời sinh ăn cơm Huyền học, hơn nữa dù cô không ăn thì thiên đạo cũng sẽ cố đút vào miệng cô, bởi vì nhìn chung toàn bộ giới Huyền thuật thời nay, e rằng chỉ mình cô mới có năng lực mở thiên nhãn!
Các sư huynh sư tỷ của cô, mỗi người chỉ có thể lựa chọn một môn tu luyện, nhưng cô chỉ tốn mười mấy năm đã tu luyện các môn đến cực hạn. Anh còn nhớ trước khi xuống núi, Huyền Nhất đạo trưởng không còn gì để dạy cô nữa, đành phải giao các loại bí tịch mà trước kia lão tổ Huyền Thiên quan để lại để cô tự lĩnh ngộ.
Cô bé này thật sự khiến anh tự hào.
Ăn cơm xong, Giản Hề bỗng nghĩ đến một chuyện, bèn nói với Hạ Khanh Trần: “Anh ơi, kiếm của em không được qua cửa an ninh, cho nên em dứt khoát gửi cả cây sáo lẫn kiếm đến đây qua đường bưu điện, có lẽ ngày kia em phải đến trạm gửi đồ của sân bay để lấy đồ.”
Giản Hề nở nụ cười. Lần nào cũng vậy, chỉ cần một động tác hoặc một biểu cảm của cô, anh sẽ lập tức biết cô đang nghĩ gì, hoặc định làm gì.
Nụ cười của cô khiến Hạ Khanh Trần cũng cong môi: “Khi nào?”
Giản Hề uống một ngụm nước chanh, híp mắt lại, đặt ly xuống: “Khoảng 12 giờ trưa mai, ngay giờ ăn cơm, bình chữa cháy trong nhà hàng bị động tay động chân.”
“Ừ, anh biết rồi.” Hạ Khanh Trần bình tĩnh đáp lại.
Giản Hề nhìn Hạ Khanh Trần, dời mắt nhìn xuống cổ của anh. Hạ Khanh Trần không cài nốt chiếc cúc áo sơ mi trên cùng nên cô có thể thấy rõ sợi dây đỏ do mình tự tay đan được đeo trên cổ của anh, khóe môi cô cong lên, trong lòng vui vẻ.
Giản Hề đứng dậy, đi đến trước mặt Hạ Khanh Trần, muốn lấy đồng tiền Ngũ Đế đeo trên cổ anh ra. Hạ Khanh Trần lại nắm tay cô: “Không cần, chuyện cỏn con này không cần em ra tay, lát nữa anh sẽ phái người đi giải quyết.”
Giản Hề đã rõ, xem ra anh đã biết là kẻ nào làm. Cô thu tay lại, ngồi về chỗ đối diện với anh: “Được rồi.”
Không lâu sau, Giám đốc đại sảnh gõ cửa phòng, bắt đầu bưng món ăn lên bàn.
Trên bàn toàn các món mình thích, mắt Giản Hề sáng rực: “Wow! Không ngờ anh vẫn nhớ khẩu vị của em!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Khanh Trần vừa gắp thức ăn cho cô vừa cười khẽ: “Khẩu vị của bà trẻ, sao anh dám quên. Mau ăn đi, ăn thử xem mùi vị thế nào.”
Giản Hề cầm đũa, bắt đầu ăn thức ăn mà Hạ Khanh Trần gắp vào bát của mình, nhét đầy miệng đến nỗi má căng phồng.
Thấy cô ăn ngon lành, Hạ Khanh Trần nở nụ cười. Anh không đói bụng nên chỉ ăn mấy miếng rồi buông đũa, chỉ ngồi tại chỗ nhìn cô ăn cơm.
Hạ Khanh Trần tựa lưng vào ghế, vuốt ve đồng tiền Ngũ Đế đeo trên cổ, nhớ lại vừa rồi chỉ vì một chuyện cỏn con mà cô lại định vận dụng đồng tiền Ngũ Đế này, khiến anh không khỏi nhếch môi cười.
Một ngày trước khi anh xuống núi, Giản Hề cho anh đồng tiền Ngũ Đế này. Anh biết đây là tiền Ngũ Đế mà cô vẫn thường dùng kể từ khi học bói toán đến nay, đây là một trong ba đồng tiền ấy. Vậy mà cô lại giao đồng tiền này cho anh, anh biết nó có nghĩa là gì.
Ba đồng tiền Ngũ Đế này không phải là tiền Ngũ Đế tầm thường, mà là một loại pháp khí của Giản Hề. Bình thường cô chỉ dùng một đồng hoặc hai đồng, rất ít khi dùng cả ba đồng, trừ phi xảy ra chuyện lớn! Bởi vì ba đồng tiền này đồng loạt gieo quẻ, Giản Hề sẽ tiến vào trạng thái khác, Huyền Nhất đạo trưởng nói rằng đó là mở thiên nhãn!
Chẳng trách Huyền Nhất đạo trưởng thường xuyên nói cô trời sinh ăn cơm Huyền học, hơn nữa dù cô không ăn thì thiên đạo cũng sẽ cố đút vào miệng cô, bởi vì nhìn chung toàn bộ giới Huyền thuật thời nay, e rằng chỉ mình cô mới có năng lực mở thiên nhãn!
Các sư huynh sư tỷ của cô, mỗi người chỉ có thể lựa chọn một môn tu luyện, nhưng cô chỉ tốn mười mấy năm đã tu luyện các môn đến cực hạn. Anh còn nhớ trước khi xuống núi, Huyền Nhất đạo trưởng không còn gì để dạy cô nữa, đành phải giao các loại bí tịch mà trước kia lão tổ Huyền Thiên quan để lại để cô tự lĩnh ngộ.
Cô bé này thật sự khiến anh tự hào.
Ăn cơm xong, Giản Hề bỗng nghĩ đến một chuyện, bèn nói với Hạ Khanh Trần: “Anh ơi, kiếm của em không được qua cửa an ninh, cho nên em dứt khoát gửi cả cây sáo lẫn kiếm đến đây qua đường bưu điện, có lẽ ngày kia em phải đến trạm gửi đồ của sân bay để lấy đồ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro