Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi

Đồng Tiền Ngũ Đ...

Duyệt Duyệt Ái Thu Thu

2024-09-26 03:11:31

Hồi ấy cô không rõ khi nào mình mới tìm được Hạ Khanh Trần nên lúc ký gửi chuyển hàng ở sân bay thành phố Z, cô đành phải viết địa chỉ là sân bay thành phố B, có lẽ ngày kia sẽ được gửi đến nên cô cần thiết đến sân bay lấy đồ.

Hạ Khanh Trần gật đầu: “Ừ, chờ khi nào bưu điện gọi điện cho em, anh sẽ chở em đi lấy.”

Giản Hề nhìn đồng hồ treo tường, sắp đến một giờ rưỡi, bèn nhắc nhở: “Thời gian không còn sớm, có phải anh nên trở về công ty làm việc không?”

Hạ Khanh Trần không nhúc nhích, chỉ cười nói: “Anh là Tổng giám đốc.”

Giản Hề nghiêng đầu, thắc mắc: “Thế thì sao?”

Cô chưa từng tìm hiểu mỗi một chức vụ trong công ty cần làm những gì, chỉ nghe đại sư huynh nói rằng Tổng giám đốc gần bằng chức Chủ tịch, vị trí dưới một người trên vạn người.

Hạ Khanh Trần đứng dậy, cầm cặp sách nhỏ của cô, gõ lên đầu cô một cái: “Tức là công ty do anh định đoạt. Chiều nay anh không đến công ty, dẫn em qua trung tâm thương mại mua ít đồ dùng hằng ngày.”

Thực ra anh hoàn toàn có thể giao cho người khác chuẩn bị những thứ này, nhưng đối với Giản Hề, xưa nay anh vẫn thích tự tay làm mọi việc, sợ đồ vật mà người khác chọn mua cô sẽ không thích dùng, dùng không thoải mái, cho nên anh phải đích thân đi mua thì mới yên tâm.

Sau khi lên xe, Giản Hề mới hoàn hồn: “Nhưng anh ơi, trên anh vẫn còn một chức Chủ tịch mà nhỉ? Anh không đi làm, ông ấy không bất mãn à?”

Ánh mắt Hạ Khanh Trần khẽ dao động: “Chủ tịch là ông nội của anh.”

Anh vừa nói Chủ tịch là ông nội, Giản Hề lập tức hiểu ngay. Đây là doanh nghiệp gia đình mà đại sư huynh thường nói, chẳng trách tên công ty lại được gọi là Tập đoàn Hạ thị.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhắc đến ông nội của Hạ Khanh Trần, Giản Hề hỏi: “Anh ơi, ông nội có khỏe không ạ? Lần cuối cùng em gặp ông cụ là trước khi anh rời đi. Khi nào ông cụ rảnh, anh dẫn em đi thăm ông ấy nhé.”

“Ừ, chờ anh dàn xếp xong sẽ dẫn em đi thăm ông cụ, nhưng mà đến lúc đó có lẽ sẽ làm phiền Hề Hề nhà mình.” Hạ Khanh Trần xoa đầu Giản Hề, nói.

Nghe Hạ Khanh Trần nói câu này, Giản Hề cau mày, gỡ bàn tay đặt trên đầu mình ra, quan sát gương mặt của Hạ Khanh Trần một lát rồi thở dài thườn thượt, vẫn không thấy được bất cứ thứ gì.

Cô bèn nghiêm mặt hỏi: “Anh, anh nói thật với em đi, có phải ông nội đã gặp chuyện gì không? Có phải mấy năm nay anh vẫn không được yên bình không?”

Nhìn Giản Hề, khóe môi Hạ Khanh Trần cong lên, trêu ghẹo: “Chẳng phải Hề Hề nhà mình biết bói à? Hay là em bói thử xem mấy năm nay anh sống có tốt không?”

Giản Hề bĩu môi, anh chỉ biết trêu ghẹo cô thôi, rõ ràng biết cô không bói được cho anh, dù dùng thiên nhãn vẫn không thấy gì rồi cơ mà!

Cô không phục: “Hừ! Đều tại số mệnh của anh quá mạnh, được thiên đạo che chở! Em không bói được cho anh đâu!”

Hạ Khanh Trần cười nói: “Anh sống tốt lắm, Hề Hề đừng lo. Đúng là ông nội gặp phải một số chuyện, đến lúc đó em xem hộ anh một chút.”

Giản Hề gật đầu: “Thế thì chúng ta đừng đến trung tâm thương mại nữa, đi thăm ông nội luôn đi.” Mỗi năm đến đạo quan, ông nội của anh trai sẽ mang theo rất nhiều đồ ăn ngon và quà tặng cho cô, rất yêu thương cô, thậm chí còn từng nói muốn nhận cô làm cháu gái nuôi nữa cơ!

Nghĩ đến gương mặt hiền từ của ông nội, cô không khỏi đứng ngồi không yên, muốn đi khám bệnh cho ông nội ngay bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi

Số ký tự: 0