Đạo Quan Đóng Cửa! Tiểu Đạo Sĩ Bị Ép Xuống Núi
Mua Sắm
Duyệt Duyệt Ái Thu Thu
2024-09-26 03:11:31
Hạ Khanh Trần an ủi cô: “Em đừng vội, chuyện này anh còn cần thu xếp trước đã.”
Thực ra kể từ khi Giản Hề xuất hiện, anh đã đoán được người có thể hóa giải kiếp nạn cho ông cụ mà Huyền Nhất đạo trưởng từng nhắc đến, chắc chắn là Giản Hề!
Giản Hề nhìn anh, không lên tiếng.
Chẳng mấy chốc đã đến trung tâm thương mại, Hạ Khanh Trần dắt Giản Hề xuống xe.
Họ vừa xuống xe, một chuỗi xe đằng sau cũng đều phanh lại, mười mấy người mặc đồng phục thống nhất lần lượt xuống xe. Họ đều mặc tây trang đen, đeo thứ gì đó màu đen trên tai, sau eo có một chỗ nhô lên. Giản Hề chỉ nhìn lướt qua rồi dời mắt, trong lòng đã có suy đoán.
Thấy cô nhìn đám vệ sĩ đằng sau, Hạ Khanh Trần nắm tay cô mạnh hơn một chút: “Đi thôi.”
“Dạ.” Giản Hề đáp lại, mặc cho Hạ Khanh Trần dắt mình tiến vào trung tâm thương mại.
Tuy rằng lần đầu tiên đi dạo trung tâm thương mại rộng lớn này, nhưng Giản Hề hoàn toàn không chú ý đến các loại hàng hóa phong phú đa dạng chung quanh. Cô chỉ thầm nghĩ rõ ràng thân thủ của anh trai rất cao siêu, một chọi mười hoàn toàn không thành vấn đề, ngay cả lục sư huynh và ngũ sư tỷ chuyên học võ cũng không phải đối thủ của anh, thế mà bây giờ ra ngoài vẫn phải dẫn theo một đống vệ sĩ bảo vệ mình, hơn nữa thứ dắt sau eo họ là…
Hầy, rốt cuộc bốn năm qua anh trai mình đã sống những ngày như thế nào vậy!
“Được rồi, em đừng suy nghĩ nữa, thử quần áo đi.” Hạ Khanh Trần búng trán Giản Hề để cô hoàn hồn.
Tuy không cảm thấy đau đớn nhưng Giản Hề vẫn nhanh chóng tỉnh táo lại. Cô nhìn chung quanh, nơi này là một cửa hàng quần áo trang hoàng rất cao cấp.
Cô không biết nhãn hiệu này, trước kia Hạ Khanh Trần mua thứ gì thì cô mặc nấy, nhưng quần áo cũ hồi ấy cô đã không còn mặc vừa nữa, bốn năm trôi qua, cô cao hơn nhiều, hơn nữa bộ ngực cũng dậy thì.
Giản Hề nhìn ba nhân viên bán hàng trước mặt mình, mỗi người đều cầm mấy món quần áo trên tay.
Nhiều quá vậy!
Cô lùi về sau một bước, quay đầu nhìn Hạ Khanh Trần đã ngồi xuống sofa: “Anh ơi, có phải là nhiều quá không? Anh cũng biết em không thể nhận nhiều đồ một lần mà.”
Hạ Khanh Trần gật đầu, chỉ vào nhân viên bán hàng đằng sau: “Anh biết chứ, em cứ thử mấy bộ đồ trong tay cô ấy trước đã.”
Giản Hề đi theo nhân viên bán hàng vào phòng thay đồ. Hạ Khanh Trần kiên nhẫn ngồi chờ trên sofa, đồng thời tính toán hôm nay nên tiêu bao nhiêu tiền cho Giản Hề thì mới không đụng chạm đến vận rủi của cô.
Đối với tài vận của Giản Hề, anh và các sư huynh sư tỷ của cô đã thí nghiệm rất nhiều lần, tốn nửa năm trời mới rút ra kết luận.
Thứ nhất, mỗi ngày cô chỉ được phép sở hữu tối đa 100 đồng, mà 100 đồng này bất kể là tiền mặt hay tiền trong tài khoản ngân hàng cũng chỉ được chừng đó mà thôi, chỉ cần nhiều hơn một xu cô cũng sẽ bắt đầu đen đủi, cuối cùng vẫn phải của đi thay người.
Thứ hai, nếu là người khác tặng đồ cho cô thì sẽ đỡ hơn hẳn. Trải qua quan sát của họ, số tiền cao nhất mà họ có thể tặng quà cho cô không thể vượt qua ngưỡng 500 nghìn đồng, thời hạn là 2 tháng.
Có nghĩa là hôm nay, anh chỉ có thể mua sắm đồ đạc trong khoảng 500 nghìn cho Giản Hề, nếu muốn mua thêm đồ cho cô thì phải chờ hai tháng sau.
Khi rời đạo quan, anh và các sư huynh sư tỷ của Giản Hề nối đuôi nhau rời đi, thế nên giữa bọn họ có một giao ước, đó là mỗi người mỗi lần tặng đồ đều có giới hạn. Nhưng ai cũng muốn tặng thêm quà cho Giản Hề nên họ cứ cãi nhau ỏm tỏi cả lên, cuối cùng quyết định bốc thăm, anh là người được tặng mức nhiều nhất.
Thực ra kể từ khi Giản Hề xuất hiện, anh đã đoán được người có thể hóa giải kiếp nạn cho ông cụ mà Huyền Nhất đạo trưởng từng nhắc đến, chắc chắn là Giản Hề!
Giản Hề nhìn anh, không lên tiếng.
Chẳng mấy chốc đã đến trung tâm thương mại, Hạ Khanh Trần dắt Giản Hề xuống xe.
Họ vừa xuống xe, một chuỗi xe đằng sau cũng đều phanh lại, mười mấy người mặc đồng phục thống nhất lần lượt xuống xe. Họ đều mặc tây trang đen, đeo thứ gì đó màu đen trên tai, sau eo có một chỗ nhô lên. Giản Hề chỉ nhìn lướt qua rồi dời mắt, trong lòng đã có suy đoán.
Thấy cô nhìn đám vệ sĩ đằng sau, Hạ Khanh Trần nắm tay cô mạnh hơn một chút: “Đi thôi.”
“Dạ.” Giản Hề đáp lại, mặc cho Hạ Khanh Trần dắt mình tiến vào trung tâm thương mại.
Tuy rằng lần đầu tiên đi dạo trung tâm thương mại rộng lớn này, nhưng Giản Hề hoàn toàn không chú ý đến các loại hàng hóa phong phú đa dạng chung quanh. Cô chỉ thầm nghĩ rõ ràng thân thủ của anh trai rất cao siêu, một chọi mười hoàn toàn không thành vấn đề, ngay cả lục sư huynh và ngũ sư tỷ chuyên học võ cũng không phải đối thủ của anh, thế mà bây giờ ra ngoài vẫn phải dẫn theo một đống vệ sĩ bảo vệ mình, hơn nữa thứ dắt sau eo họ là…
Hầy, rốt cuộc bốn năm qua anh trai mình đã sống những ngày như thế nào vậy!
“Được rồi, em đừng suy nghĩ nữa, thử quần áo đi.” Hạ Khanh Trần búng trán Giản Hề để cô hoàn hồn.
Tuy không cảm thấy đau đớn nhưng Giản Hề vẫn nhanh chóng tỉnh táo lại. Cô nhìn chung quanh, nơi này là một cửa hàng quần áo trang hoàng rất cao cấp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không biết nhãn hiệu này, trước kia Hạ Khanh Trần mua thứ gì thì cô mặc nấy, nhưng quần áo cũ hồi ấy cô đã không còn mặc vừa nữa, bốn năm trôi qua, cô cao hơn nhiều, hơn nữa bộ ngực cũng dậy thì.
Giản Hề nhìn ba nhân viên bán hàng trước mặt mình, mỗi người đều cầm mấy món quần áo trên tay.
Nhiều quá vậy!
Cô lùi về sau một bước, quay đầu nhìn Hạ Khanh Trần đã ngồi xuống sofa: “Anh ơi, có phải là nhiều quá không? Anh cũng biết em không thể nhận nhiều đồ một lần mà.”
Hạ Khanh Trần gật đầu, chỉ vào nhân viên bán hàng đằng sau: “Anh biết chứ, em cứ thử mấy bộ đồ trong tay cô ấy trước đã.”
Giản Hề đi theo nhân viên bán hàng vào phòng thay đồ. Hạ Khanh Trần kiên nhẫn ngồi chờ trên sofa, đồng thời tính toán hôm nay nên tiêu bao nhiêu tiền cho Giản Hề thì mới không đụng chạm đến vận rủi của cô.
Đối với tài vận của Giản Hề, anh và các sư huynh sư tỷ của cô đã thí nghiệm rất nhiều lần, tốn nửa năm trời mới rút ra kết luận.
Thứ nhất, mỗi ngày cô chỉ được phép sở hữu tối đa 100 đồng, mà 100 đồng này bất kể là tiền mặt hay tiền trong tài khoản ngân hàng cũng chỉ được chừng đó mà thôi, chỉ cần nhiều hơn một xu cô cũng sẽ bắt đầu đen đủi, cuối cùng vẫn phải của đi thay người.
Thứ hai, nếu là người khác tặng đồ cho cô thì sẽ đỡ hơn hẳn. Trải qua quan sát của họ, số tiền cao nhất mà họ có thể tặng quà cho cô không thể vượt qua ngưỡng 500 nghìn đồng, thời hạn là 2 tháng.
Có nghĩa là hôm nay, anh chỉ có thể mua sắm đồ đạc trong khoảng 500 nghìn cho Giản Hề, nếu muốn mua thêm đồ cho cô thì phải chờ hai tháng sau.
Khi rời đạo quan, anh và các sư huynh sư tỷ của Giản Hề nối đuôi nhau rời đi, thế nên giữa bọn họ có một giao ước, đó là mỗi người mỗi lần tặng đồ đều có giới hạn. Nhưng ai cũng muốn tặng thêm quà cho Giản Hề nên họ cứ cãi nhau ỏm tỏi cả lên, cuối cùng quyết định bốc thăm, anh là người được tặng mức nhiều nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro