Đạo Trưởng Lạnh Lùng Rơi Vào Tay Ta
Cắm Từ Phía Sau...
2024-11-07 20:00:01
Giang Sùng Ngọc ngẩng đầu lên từ giữa hai chân nàng, nước ở khóe môi hắn sáng lên bắt mắt, khuôn mặt kia lộ ra vẻ còn chưa đã thèm, tràn ngập dục vọng không thể bỏ qua, giống như tà tu bị kéo xuống khỏi đài cao.
Linh Chiêu nghẹn ngào nức nở để bình ổn lại thân thể cùng tinh thần sau cơn cao trào tột độ, nàng nhấc chân đá Giang Sùng Ngọc, ”Muốn vào thì vào nhanh đi, đừng có thô bạo.”
Bên tai Giang Sùng Ngọc phủ một tầng ửng đỏ, hắn kéo Linh Chiêu lại, cúi người hôn nàng, kết quả lại bị Linh Chiêu dùng tay chặn lại, để hắn hôn lên lòng bàn tay mềm mại của nàng.
“Đừng hôn ta, ghê lắm.” Linh Chiêu ghét bỏ ra mặt, nàng không muốn tiếp xúc gián tiếp với thân dưới đâu.
Trong mắt Giang Sùng Ngọc hiện lên ý cười, hắn mổ mổ vào lòng bàn tay Linh Chiêu, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm, khiến Linh Chiêu lập tức thu tay lại.
Linh Chiêu dang rộng hông, dùng lỗ nhỏ ướt dầm dề cọ xát gậy thịt cứng rắn của Giang Sùng Ngọc, đưa ra lời mời mọc.
Giang Sùng Ngọc không trêu đùa nàng nữa, thẳng lưng cắm vào trong lỗ nhỏ, đường đi nước sốt đầm đìa quấn chặt lấy gậy thịt cứng ngắc, thịt mềm tham lam cắn lấy thân gậy, dẫn dắt trụ thịt đi vào bên trong.
Lỗ nhỏ bị liếm mềm nhũn giống như lối đi trơn trượt mềm mại, trên vách thịt có nếp uốn chạy dài phập phồng, khi gậy thịt chạm vào thì ngậm chặt lấy nó không bỏ.
Giang Sùng Ngọc nắm eo Linh Chiêu, dùng gậy thịt dưới thân hung hăng cắm nàng, mỗi lúc một mạnh hơn, sâu hơn.
Linh Chiêu bị gậy thịt thô cứng lấp đầy, cảm giác no căng từ trong ra ngoài tràn ngập trong lòng nàng, khiến ngón chân nàng cuộn chặt lại vì khoái cảm.
Giang Sùng Ngọc vuốt ve phần thịt mềm mại trên thắt lưng Linh Chiêu, nguyên cây gậy thịt đều vùi vào trong lối đi ẩm ướt ấm áp, như thể trái tim hắn được nhét đầy, toát ra dịu dàng cùng quyến luyến nóng bỏng.
Hắn nghiêng người hôn lên môi Linh Chiêu, cắn lấy thịt môi nàng, đầu lưỡi vói vào trong miệng bắt lấy đầu lưỡi nàng cùng nhau vui đùa.
Tiếng da thịt va vào nhau và tiếng nước nhóp nhép vang vọng toàn bộ cung điện, vầng trăng ngoài cửa sổ nghe được cũng đỏ mặt, trốn vào bên trong mây mù xung quanh khiến bóng đêm càng thêm u ám.
Giang Sùng Ngọc vươn tay nửa bế Linh Chiêu lên, gậy thịt như đinh đóng chặt vào cơ thể Linh Chiêu, phần thịt mềm đỏ tươi trong lỗ nhỏ theo gậy thịt ra ra vào vào mà bị lôi ra bên ngoài.
Linh Chiêu đẩy Giang Sùng Ngọc ra, nàng không muốn tư thế này, cắm quá sâu, khiến cổ tử cung nàng đau nhức.
Giang Sùng Ngọc ngoan ngoãn đặt nàng xuống, vẫn để nàng nằm trên bờ cắm vào lỗ nhỏ như cũ, chỉ là dục vọng trong mắt hắn càng thêm thâm trầm, hắn giơ tay lên, nặng nề xoa bóp bầu vú Linh Chiêu, dọc theo bầu vú sờ đến xương bả vai nhô lên.
Hắn đột nhiên muốn xâm nhập vào cơ thể Linh Chiêu từ phía sau, Giang Sùng Ngọc rút gậy thịt ra, xoay người đi lên bờ.
Linh Chiêu còn đang thắc mắc tại sao lại đột nhiên dừng lại thì giây tiếp theo Giang Sùng Ngọc đã ôm eo nàng quỳ xuống ghé vào bờ, sau đó gậy thịt nóng rực lại lần nữa xông vào trong lỗ nhỏ.
Linh Chiêu bị hắn thao thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất, tư thế đi vào từ phía sau khiến gậy thịt xâm nhập đặc biệt sâu, động tác của Giang Sùng Ngọc cũng càng thêm thuần thục thuận lợi.
Giang Sùng Ngọc nhìn Linh Chiêu bị mình đè dưới thân, khóe mắt hắn đỏ bừng, nâng hông lên mạnh mẽ cắm vào, gậy thịt thô cứng căng miệng lỗ nhỏ trở nên trắng bệnh, cánh hoa dày mềm mại cũng bị lôi kéo mở rộng trở nên mỏng manh hơn.
Linh Chiêu không chịu nổi sức lực của hắn nên ngã người về phía trước muốn trốn thoát từ phía dưới hắn lại bị Giang Sùng Ngọc nhéo thịt mông trắng nõn ấn vào gậy thịt khiến nàng không thể tránh thoát được.
“… Chờ, chờ một chút, chúng ta lên giường đi, Giang Sùng Ngọc ~” Linh Chiêu quay đầu, rên rỉ gọi tên Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc mắt điếc tai ngơ, trong mắt hắn chỉ còn lại thân thể bên dưới này, Linh Chiêu nhìn thì gầy nhưng chỗ nào nên có thịt đều có, khung xương nàng mảnh mai, từ vai đến lưng đều nổi lên gân cốt nhưng lại được phủ một tầng thịt mềm mại, nhìn nhỏ yếu mà khi chạm vào lại có cảm giác đằm tay.
Gậy thịt hắn đi vào nguyên căn rồi lại rút ra nguyên căn, động tác ra vào vừa nặng nề lại sâu, dùng đầu nấm cực đại đẩy mạnh vào cổ tử cung đang khép kín sâu bên trong.
Hai tay Linh Chiêu chống lên gạch lát sàn, toàn thân bị sự thao túng phía sau làm cho nhũn ra, vòng eo càng lúc càng hạ thấp xuống, gần như chạm vào gạch lát sàn đến nơi, bầu vú rủ xuống, núm vú cọ xát mặt đất sinh ra cảm giác đau đớn.
Giang Sùng Ngọc thấy thế vội vàng vòng tay qua eo Linh Chiêu nâng người nàng lên ôm vào trong lòng, sau đó cúi đầu hôn lên cần cổ ướt đẫm mồ hôi của nàng, dọc theo da thịt trắng nõn ở cổ ngậm lấy xương bả vai nhô lên.
Hắn dùng răng cắn cắn da thịt, cẩn thận cọ răng, giống như muốn dùng răng nanh cọ rách da thịt nàng, đôi tay đưa ra trước ngực Linh Chiêu không ngừng xoa nắn bầu vú nàng.
Tư thế này rất thuận tiện nhưng vì cả hai đều đang quỳ nên bị nền gạch cứng và lạnh cọ đầu gối đau nhức.
Tiếng rên rỉ của Linh Chiêu dần dần nặng nề hơn, nàng ngửa đầu ra sau tựa vào vai Giang Sùng Ngọc, giơ tay che mu bàn tay hắn lại, cùng nhau đùa bỡn bầu vú mình.
Gậy thịt Giang Sùng Ngọc lần nữa phá mở cổ tử cung, quy đầu cắm vào khoang tử cung mang đến khoái cảm tê dại, hắn xòe ngón tay ra, nắm lấy bầu vú, vừa thẳng lưng cắm vào vừa tàn nhẫn xoa bóp.
Linh Chiêu ăn đau, cúi đầu cắn cánh tay hắn, răng nanh dùng lực đâm vào da thịt, mùi máu tanh trong miệng lan tràn.
Giang Sùng Ngọc thao nàng càng thêm mạnh, sức lức như muốn thọc xuyên bụng Linh Chiêu, hắn buông lỏng tay ra, để Linh Chiêu lần nữa quỳ ghé trên mặt đất, ôm lấy thịt mông nàng, gậy thịt nặng nề đi vào rồi hung hăng rút ra.
Sâu quá, vòng eo Linh Chiêu run lên vì khoái cảm trào dâng, nàng thét chói tai quỳ rạp trên mặt đất, lối đi siết chặt cắn lấy gậy thịt không bỏ.
Giang Sùng Ngọc lại lần nữa đẩy gậy thịt xông vào khoang tử cung, nâng eo lên, ấn mạnh vào eo Linh Chiêu, mã mắt mở ra bắt đầu bắn tinh.
Lần này hắn đã thấy rõ cái đuôi của Linh Chiêu lộ ra như thế nào.
Một cái đuôi hồ ly mềm mại đột nhiên lộ ra từ dưới vòng eo thon gọn gần thịt mông của nàng, cái đuôi tinh thần phấn chấn vung vảy khi Linh Chiêu giãy giụa, xung quanh được phủ một lớp lông bồng bềnh, nhìn qua cảm giác sờ vào rất thích.
Linh Chiêu thét chói tai bò về phía trước, lắc đầu mắng Giang Sùng Ngọc, “Đạo sĩ thối, bỏ tay ra!”
Giang Sùng Ngọc cúi người phủ lên người nàng, cơ thể nặng nề ép nàng không thở nổi, Linh Chiêu bị cơn khoái cảm này ép phát điên rồi, nàng khóc nức nở dùng tay đẩy Giang Sùng Ngọc ra.
“Đừng khóc, đã xong rồi.” Vừa nói Giang Sùng Ngọc vừa đẩy eo, nhét gậy thịt nửa cứng của mình vào cổ tử cung, hắn ngẩng đầu nhìn lên, lần này không chỉ cái đuôi lộ ra mà trên đỉnh đầu nàng còn xuất hiện một đôi tai hồ ly.
Giang Sùng Ngọc cong ngón tay muốn sờ thử, kết quả lại bị Linh Chiêu vung tay tát cho một cái thật mạnh.
“Cút ngay, đã bảo đi lên trên giường, còn ở chỗ này đầu gối ta đau muốn chết.” Linh Chiêu tức giận, khóe mắt lông mày một nửa là xuân tình một nửa là tức giận.
Giang Sùng Ngọc rút gậy thịt ra, đưa tay lật người Linh Chiêu nằm ngửa lại, hắn đảo mắt, quả nhiên nhìn thấy đầu gối Linh Chiêu đã đỏ bừng.
Hắn cúi người hôn hai cái, dùng lòng bàn tay xoa xoa đầu gối cho Linh Chiêu, nhẹ giọng dỗ dành nàng, “Đừng tức giận, ta lập tức bế nàng lên giường đây.”
Nói xong Giang Sùng Ngọc bắt đầu rửa sạch thân thể cho Linh Chiêu.
Linh Chiêu vừa mệt vừa buồn ngủ, thân thể nàng mềm nhũn, để mặc Giang Sùng Ngọc rửa sạch cho nàng rồi bế nàng đi vào tẩm điện.
Giang Sùng Ngọc nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, lấy một bộ đồ ngủ của hắn mặc vào cho nàng.
Linh Chiêu nhắm mắt nhăn mũi, đôi tai trên đỉnh đầu cũng theo động tác của nàng mà chuyển động, tay Giang Sùng Ngọc ngứa ngáy, hắn xoay người lên giường, ôm Linh Chiêu vào trong lòng, một bàn tay vuốt ve sau eo nàng, một bàn tay khác ôm lấy mặt nàng.
Hắn nhỏ giọng gọi Linh Chiêu một tiếng, thấy nàng không phản ứng lại mới đưa tay thử thăm dò sờ lên đôi tai hồ ly.
Cảm giác giống như khi sờ đầu nai con, nhưng lại mềm và nhiều lông hơn nai, mềm đến mức khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.
Giang Sùng Ngọc dùng ngón tay thon dài vuốt ve đôi tai nhỏ của Linh Chiêu, lại hoàn toàn không phát hiện tiểu hồ ly trong lòng mình đã tỉnh lại.
“Giang Sùng Ngọc! Ai cho phép ngươi sờ tai ta!!!” Linh Chiêu nghiến răng, thấp giọng mắng hắn.
Ngón tay Giang Sùng Ngọc cứng đờ, chậm rãi rời khỏi đôi tai lông mềm như nhung, ho nhẹ một tiếng, “Chiêu Chiêu, đều do chúng quá đáng yêu.”
Linh Chiêu nghẹn ngào nức nở để bình ổn lại thân thể cùng tinh thần sau cơn cao trào tột độ, nàng nhấc chân đá Giang Sùng Ngọc, ”Muốn vào thì vào nhanh đi, đừng có thô bạo.”
Bên tai Giang Sùng Ngọc phủ một tầng ửng đỏ, hắn kéo Linh Chiêu lại, cúi người hôn nàng, kết quả lại bị Linh Chiêu dùng tay chặn lại, để hắn hôn lên lòng bàn tay mềm mại của nàng.
“Đừng hôn ta, ghê lắm.” Linh Chiêu ghét bỏ ra mặt, nàng không muốn tiếp xúc gián tiếp với thân dưới đâu.
Trong mắt Giang Sùng Ngọc hiện lên ý cười, hắn mổ mổ vào lòng bàn tay Linh Chiêu, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm, khiến Linh Chiêu lập tức thu tay lại.
Linh Chiêu dang rộng hông, dùng lỗ nhỏ ướt dầm dề cọ xát gậy thịt cứng rắn của Giang Sùng Ngọc, đưa ra lời mời mọc.
Giang Sùng Ngọc không trêu đùa nàng nữa, thẳng lưng cắm vào trong lỗ nhỏ, đường đi nước sốt đầm đìa quấn chặt lấy gậy thịt cứng ngắc, thịt mềm tham lam cắn lấy thân gậy, dẫn dắt trụ thịt đi vào bên trong.
Lỗ nhỏ bị liếm mềm nhũn giống như lối đi trơn trượt mềm mại, trên vách thịt có nếp uốn chạy dài phập phồng, khi gậy thịt chạm vào thì ngậm chặt lấy nó không bỏ.
Giang Sùng Ngọc nắm eo Linh Chiêu, dùng gậy thịt dưới thân hung hăng cắm nàng, mỗi lúc một mạnh hơn, sâu hơn.
Linh Chiêu bị gậy thịt thô cứng lấp đầy, cảm giác no căng từ trong ra ngoài tràn ngập trong lòng nàng, khiến ngón chân nàng cuộn chặt lại vì khoái cảm.
Giang Sùng Ngọc vuốt ve phần thịt mềm mại trên thắt lưng Linh Chiêu, nguyên cây gậy thịt đều vùi vào trong lối đi ẩm ướt ấm áp, như thể trái tim hắn được nhét đầy, toát ra dịu dàng cùng quyến luyến nóng bỏng.
Hắn nghiêng người hôn lên môi Linh Chiêu, cắn lấy thịt môi nàng, đầu lưỡi vói vào trong miệng bắt lấy đầu lưỡi nàng cùng nhau vui đùa.
Tiếng da thịt va vào nhau và tiếng nước nhóp nhép vang vọng toàn bộ cung điện, vầng trăng ngoài cửa sổ nghe được cũng đỏ mặt, trốn vào bên trong mây mù xung quanh khiến bóng đêm càng thêm u ám.
Giang Sùng Ngọc vươn tay nửa bế Linh Chiêu lên, gậy thịt như đinh đóng chặt vào cơ thể Linh Chiêu, phần thịt mềm đỏ tươi trong lỗ nhỏ theo gậy thịt ra ra vào vào mà bị lôi ra bên ngoài.
Linh Chiêu đẩy Giang Sùng Ngọc ra, nàng không muốn tư thế này, cắm quá sâu, khiến cổ tử cung nàng đau nhức.
Giang Sùng Ngọc ngoan ngoãn đặt nàng xuống, vẫn để nàng nằm trên bờ cắm vào lỗ nhỏ như cũ, chỉ là dục vọng trong mắt hắn càng thêm thâm trầm, hắn giơ tay lên, nặng nề xoa bóp bầu vú Linh Chiêu, dọc theo bầu vú sờ đến xương bả vai nhô lên.
Hắn đột nhiên muốn xâm nhập vào cơ thể Linh Chiêu từ phía sau, Giang Sùng Ngọc rút gậy thịt ra, xoay người đi lên bờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Linh Chiêu còn đang thắc mắc tại sao lại đột nhiên dừng lại thì giây tiếp theo Giang Sùng Ngọc đã ôm eo nàng quỳ xuống ghé vào bờ, sau đó gậy thịt nóng rực lại lần nữa xông vào trong lỗ nhỏ.
Linh Chiêu bị hắn thao thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất, tư thế đi vào từ phía sau khiến gậy thịt xâm nhập đặc biệt sâu, động tác của Giang Sùng Ngọc cũng càng thêm thuần thục thuận lợi.
Giang Sùng Ngọc nhìn Linh Chiêu bị mình đè dưới thân, khóe mắt hắn đỏ bừng, nâng hông lên mạnh mẽ cắm vào, gậy thịt thô cứng căng miệng lỗ nhỏ trở nên trắng bệnh, cánh hoa dày mềm mại cũng bị lôi kéo mở rộng trở nên mỏng manh hơn.
Linh Chiêu không chịu nổi sức lực của hắn nên ngã người về phía trước muốn trốn thoát từ phía dưới hắn lại bị Giang Sùng Ngọc nhéo thịt mông trắng nõn ấn vào gậy thịt khiến nàng không thể tránh thoát được.
“… Chờ, chờ một chút, chúng ta lên giường đi, Giang Sùng Ngọc ~” Linh Chiêu quay đầu, rên rỉ gọi tên Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc mắt điếc tai ngơ, trong mắt hắn chỉ còn lại thân thể bên dưới này, Linh Chiêu nhìn thì gầy nhưng chỗ nào nên có thịt đều có, khung xương nàng mảnh mai, từ vai đến lưng đều nổi lên gân cốt nhưng lại được phủ một tầng thịt mềm mại, nhìn nhỏ yếu mà khi chạm vào lại có cảm giác đằm tay.
Gậy thịt hắn đi vào nguyên căn rồi lại rút ra nguyên căn, động tác ra vào vừa nặng nề lại sâu, dùng đầu nấm cực đại đẩy mạnh vào cổ tử cung đang khép kín sâu bên trong.
Hai tay Linh Chiêu chống lên gạch lát sàn, toàn thân bị sự thao túng phía sau làm cho nhũn ra, vòng eo càng lúc càng hạ thấp xuống, gần như chạm vào gạch lát sàn đến nơi, bầu vú rủ xuống, núm vú cọ xát mặt đất sinh ra cảm giác đau đớn.
Giang Sùng Ngọc thấy thế vội vàng vòng tay qua eo Linh Chiêu nâng người nàng lên ôm vào trong lòng, sau đó cúi đầu hôn lên cần cổ ướt đẫm mồ hôi của nàng, dọc theo da thịt trắng nõn ở cổ ngậm lấy xương bả vai nhô lên.
Hắn dùng răng cắn cắn da thịt, cẩn thận cọ răng, giống như muốn dùng răng nanh cọ rách da thịt nàng, đôi tay đưa ra trước ngực Linh Chiêu không ngừng xoa nắn bầu vú nàng.
Tư thế này rất thuận tiện nhưng vì cả hai đều đang quỳ nên bị nền gạch cứng và lạnh cọ đầu gối đau nhức.
Tiếng rên rỉ của Linh Chiêu dần dần nặng nề hơn, nàng ngửa đầu ra sau tựa vào vai Giang Sùng Ngọc, giơ tay che mu bàn tay hắn lại, cùng nhau đùa bỡn bầu vú mình.
Gậy thịt Giang Sùng Ngọc lần nữa phá mở cổ tử cung, quy đầu cắm vào khoang tử cung mang đến khoái cảm tê dại, hắn xòe ngón tay ra, nắm lấy bầu vú, vừa thẳng lưng cắm vào vừa tàn nhẫn xoa bóp.
Linh Chiêu ăn đau, cúi đầu cắn cánh tay hắn, răng nanh dùng lực đâm vào da thịt, mùi máu tanh trong miệng lan tràn.
Giang Sùng Ngọc thao nàng càng thêm mạnh, sức lức như muốn thọc xuyên bụng Linh Chiêu, hắn buông lỏng tay ra, để Linh Chiêu lần nữa quỳ ghé trên mặt đất, ôm lấy thịt mông nàng, gậy thịt nặng nề đi vào rồi hung hăng rút ra.
Sâu quá, vòng eo Linh Chiêu run lên vì khoái cảm trào dâng, nàng thét chói tai quỳ rạp trên mặt đất, lối đi siết chặt cắn lấy gậy thịt không bỏ.
Giang Sùng Ngọc lại lần nữa đẩy gậy thịt xông vào khoang tử cung, nâng eo lên, ấn mạnh vào eo Linh Chiêu, mã mắt mở ra bắt đầu bắn tinh.
Lần này hắn đã thấy rõ cái đuôi của Linh Chiêu lộ ra như thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một cái đuôi hồ ly mềm mại đột nhiên lộ ra từ dưới vòng eo thon gọn gần thịt mông của nàng, cái đuôi tinh thần phấn chấn vung vảy khi Linh Chiêu giãy giụa, xung quanh được phủ một lớp lông bồng bềnh, nhìn qua cảm giác sờ vào rất thích.
Linh Chiêu thét chói tai bò về phía trước, lắc đầu mắng Giang Sùng Ngọc, “Đạo sĩ thối, bỏ tay ra!”
Giang Sùng Ngọc cúi người phủ lên người nàng, cơ thể nặng nề ép nàng không thở nổi, Linh Chiêu bị cơn khoái cảm này ép phát điên rồi, nàng khóc nức nở dùng tay đẩy Giang Sùng Ngọc ra.
“Đừng khóc, đã xong rồi.” Vừa nói Giang Sùng Ngọc vừa đẩy eo, nhét gậy thịt nửa cứng của mình vào cổ tử cung, hắn ngẩng đầu nhìn lên, lần này không chỉ cái đuôi lộ ra mà trên đỉnh đầu nàng còn xuất hiện một đôi tai hồ ly.
Giang Sùng Ngọc cong ngón tay muốn sờ thử, kết quả lại bị Linh Chiêu vung tay tát cho một cái thật mạnh.
“Cút ngay, đã bảo đi lên trên giường, còn ở chỗ này đầu gối ta đau muốn chết.” Linh Chiêu tức giận, khóe mắt lông mày một nửa là xuân tình một nửa là tức giận.
Giang Sùng Ngọc rút gậy thịt ra, đưa tay lật người Linh Chiêu nằm ngửa lại, hắn đảo mắt, quả nhiên nhìn thấy đầu gối Linh Chiêu đã đỏ bừng.
Hắn cúi người hôn hai cái, dùng lòng bàn tay xoa xoa đầu gối cho Linh Chiêu, nhẹ giọng dỗ dành nàng, “Đừng tức giận, ta lập tức bế nàng lên giường đây.”
Nói xong Giang Sùng Ngọc bắt đầu rửa sạch thân thể cho Linh Chiêu.
Linh Chiêu vừa mệt vừa buồn ngủ, thân thể nàng mềm nhũn, để mặc Giang Sùng Ngọc rửa sạch cho nàng rồi bế nàng đi vào tẩm điện.
Giang Sùng Ngọc nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, lấy một bộ đồ ngủ của hắn mặc vào cho nàng.
Linh Chiêu nhắm mắt nhăn mũi, đôi tai trên đỉnh đầu cũng theo động tác của nàng mà chuyển động, tay Giang Sùng Ngọc ngứa ngáy, hắn xoay người lên giường, ôm Linh Chiêu vào trong lòng, một bàn tay vuốt ve sau eo nàng, một bàn tay khác ôm lấy mặt nàng.
Hắn nhỏ giọng gọi Linh Chiêu một tiếng, thấy nàng không phản ứng lại mới đưa tay thử thăm dò sờ lên đôi tai hồ ly.
Cảm giác giống như khi sờ đầu nai con, nhưng lại mềm và nhiều lông hơn nai, mềm đến mức khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.
Giang Sùng Ngọc dùng ngón tay thon dài vuốt ve đôi tai nhỏ của Linh Chiêu, lại hoàn toàn không phát hiện tiểu hồ ly trong lòng mình đã tỉnh lại.
“Giang Sùng Ngọc! Ai cho phép ngươi sờ tai ta!!!” Linh Chiêu nghiến răng, thấp giọng mắng hắn.
Ngón tay Giang Sùng Ngọc cứng đờ, chậm rãi rời khỏi đôi tai lông mềm như nhung, ho nhẹ một tiếng, “Chiêu Chiêu, đều do chúng quá đáng yêu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro