Đạo Trưởng Lạnh Lùng Rơi Vào Tay Ta
Rèn Luyện
2024-11-07 20:00:01
“Vậy ngươi cũng không được sờ! Chỉ ta có thể sờ ngươi, còn ngươi không được sờ ta.” Linh Chiêu nói, giơ tay lên sờ vành tai Giang Sùng Ngọc, dùng đầu ngón tay xoa nắn.
Giang Sùng Ngọc cúi đầu hôn nàng, “Ừm, vậy khi nào ta mới có thể sờ đây?”
Linh Chiêu lắc đầu, thu đôi tai lại, nàng nhéo nhéo vành tai Giang Sùng Ngọc, nhẹ giọng nói, “Dù sao thì bây giờ cũng không được, ta không thích người khác chạm vào tai với đuôi ta…”
Giang Sùng Ngọc im lặng một lát, hắn kéo Linh Chiêlu vào trong lòng, dùng cằm cọ đỉnh đầu nàng, “Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.”
Linh Chiêu dụi đầu vào ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái cho mình.
Chờ đến khi nàng ngủ say, Giang Sùng Ngọc lại lần nữa đưa tay lên đỉnh đầu nàng, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, thở dài.
Ngày hôm sau, trời xanh nắng vàng, là một ngày tốt thích hợp để đi ra ngoài.
Linh Chiêu đi theo Giang Sùng Ngọc đến cổng lớn của Thượng Thanh Cung, lúc đến nơi vẫn còn sớm, chỉ thấy Mẫu Đơn, Tạ Tòng với đám người Hoài Quang.
Mẫu Đơn nhìn thấy Linh Chiêu đến liền giơ tay dùng sức vẫy vẫy về phía nàng, sau đó đi vài bước đến trước mặt nàng oán giận, “Linh Chiêu thối, mấy ngày nay ngươi không thèm đến tìm ta chơi!”
Linh Chiêu bị hành vi trả đũa của nàng ấy làm cho thích thú, nàng đưa tay véo mặt Mẫu Đơn, cười nói, “Ngươi còn không biết xấu hổ đổi trắng thay đen à? Là ai trong thời gian này chạy khắp nơi trong Thượng Thanh Cung? Là ai cả ngày cũng không thèm về phòng, ngày nào cũng đi chơi với đám đệ tử đó? Cuối cùng là ai mà ta đi tìm hai ba lần đều không tìm thấy đâu?”
Mặt Mẫu Đơn bị Linh Chiêu nhéo thành cái bánh bao, nàng ấy chu miệng, ấp úng giải thích, “Linh Chiêu, không trách ta được, ngươi có Giang đạo trưởng, còn ta thì không có, chỉ có thể giao tiếp với các sư huynh sư tỷ nhiều hơn mới có thể trợ giúp cho việc tăng tu vi.”
Linh Chiêu phì cười, véo mạnh vào má Mẫu Đơn, “Đồ lừa đảo, nếu muốn tăng tu vi thì cứ trực tiếp hỏi ta hoặc Giang Sùng Ngọc là được rồi, đừng tưởng ta không biết tâm tư của ngươi, ngươi chính là đồ có mới nới cũ.”
Mẫu Đơn kêu to bị oan, tuy rằng nàng ấy rất thích kết bạn nhưng người nàng ấy thích nhất vẫn là Linh Chiêu mà!
Nàng ấy ôm cánh tay Linh Chiêu, dùng giọng điệu lấy lòng an ủi, “Linh Chiêu tốt, ngươi biết ta mà, cho dù có nhiều bạn bè đến đâu thì người ta thích nhất vẫn là ngươi mà! Hơn nữa lần này đi ra ngoài rèn luyện phần lớn đều là đệ tử chủ chốt của Thượng Thanh Cung, tiểu yêu chúng ta chỉ chiếm một phần nhỏ, cho nên ta không được tạo quan hệ tốt với bọn họ à!”
Hai người tay kéo tay, bộ dáng thân mật rơi vào trong mắt Giang Sùng Ngọc khiến trong mắt hắn dần dần trở nên tối lại.
Linh Chiêu quay đầu nhìn đám đệ tử xung quanh, phát hiện điều Mẫu Đơn nói là sự thật, bao gồm cả nàng với Mẫu Đơn thì chỉ có năm tiểu yêu quái, còn lại tất cả đều là đệ tử của Thượng Thanh Cung.
Tạ Tòng chú ý tới ánh mắt của Linh Chiêu, hắn nở nụ cười ôn hòa với nàng, còn Hoài Quang đứng bên cạnh hắn thì không biết đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt có chút ngơ ngác.
Chờ ở cửa một hồi, chưởng môn Vệ Thương Xuyên và đám người Thanh Diên, Thanh Miên mới thong thả đến muộn, mà vị ‘Lục Nhậm’ có thân thể gầy yếu kia cũng đi theo sau bọn họ.
Vệ Thương Xuyên theo lệ thường nói một đống cung quy và giới luật khi đi ra ngoài Thượng Thanh Cung, đồng thời cảnh cáo tất cả đệ tử khi đi ra ngoài rèn luyện không được tùy ý sử dụng pháp quyết, không được tổn thương người vô tội…
“Ngoài ra, các ngươi phải nghe lời các sư thúc, không được trái lời! Trọng tâm của lần này là rèn luyện, không được gây sự, đã nghe rõ chưa?” Sắc mặt Vệ Thương Xuyên nghiêm túc, giọng điệu tràn đầy sự nghiêm khắc.
Các đệ tử đều chắp tay đáp lại Vệ Thương Xuyên.
Linh Chiêu lười biếng đáp lại, nàng chán chết chơi đùa với Bạch Thược bên hông, đưa mắt nhìn về phía khuôn mặt Giang Sùng Ngọc, nhìn chằm chằm vào hắn.
Giang Sùng Ngọc hôm nay mặc một bộ đạo bào màu xanh, trên đầu chỉ dùng trâm gỗ để búi tóc, nhưng thật ra khi không mặc đồ trắng và đội ngọc quan hoa sen thì cả người hắn lại lộ ra vài phần tươi tắn hiếm có.
Bộ quần áo này là Linh Chiêu chọn cho hắn, Giang Sùng Ngọc nói trước đây rất lâu không phải ngày nào cũng phải mặc đạo bào màu trắng, khi đó Thượng Thanh Cung không quản nghiêm như bây giờ, chỉ cần không mặc mấy màu đỏ tươi sặc sỡ thì mặc màu gì cũng được.
Lúc đó hắn thích màu xanh, màu sắc dạt dào sức sống, giống như mùa xuân đang đến.
Linh Chiêu cười nhạo hắn thiếu niên lang lại đi thích mặc màu xanh lá cây.
Nhưng lúc này nhìn Giang Sùng Ngọc mặc màu xanh đứng ở kia, trong lòng Linh Chiêu lại cảm thấy rất vui vẻ, Giang Sùng Ngọc trời sinh đẹp đẽ trắng nõn, thật xứng với một câu thiếu niên lang.
Ánh mắt Giang Sùng Ngọc chuyển động, bắt gặp ánh mắt Linh Chiêu, trong mắt hắn hiện lên ý cười ôn hòa.
Vệ Thương Xuyên lải nhải nói rất nhiều, các đệ tử đều cung kính đáp lại, chỉ có Linh Chiêu vẻ mặt lười nhác, trong lòng hắn không vui lên tiếng trách mắng, “Linh Chiêu, lời vi sư nói ngươi đã nhớ rõ chưa?”
Linh Chiêu đang mê muội ngắm người ta đột nhiên bị gọi tên, đành phải quay đầu đáp lại, “Nhớ rõ, ta sẽ không tùy tiện sử dụng pháp quyết, càng sẽ không tổn thương người vô tội, à, mấu chốt là ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời tiểu sư thúc.”
Vệ Thương Xuyên chắp tay sau lưng gật gật đầu, ánh mắt hắn lại liếc Linh Chiêu một lần nữa, khi đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên dừng lại, “Khối ngọc bội trên người ngươi ở đâu ra?” Hắn giơ tay chỉ vào Bạch Thược Linh Chiêu đeo bên hông.
Vốn dĩ hôm nay Giang Sùng Ngọc đeo Bạch Thược bên hông, trước kia hắn chưa từng đeo ngọc bội cho ai xem, mà bộ đạo bào màu xanh hôm nay lại rất hợp với Bạch Thược nên hắn liền đeo nó ở thắt lưng, nào biết lại bị Linh Chiêu trực tiếp cướp mất.
Nàng còn nói, “Đã lâu chưa được thấy nó, để ta mang một lát đi, chờ khi nào xuống núi sẽ trả lại cho ngươi.”
Linh Chiêu mặc váy đỏ, đeo Bạch Thược bên hông rất bắt mắt, nàng còn tưởng rằng Vệ Thương Xuyên không cho phép đệ tử Thượng Thanh Cung đeo trang sức nên vội nói, “Ta mới tình cờ mua được, làm sao vậy? Nhưng ta không đeo ở trong Thượng Thanh Cung đâu, chỉ là lần này xuống núi nên mới lấy ra đeo.”
Vệ Thương Xuyên nhíu mày, nếp nhăn trên trán như núi nối tiếp nhau, “Ngươi đến gần một chút để ta nhìn xem.”
Giang Sùng Ngọc đứng bên cạnh ánh mắt lóe lên, lên tiếng nhắc nhở, “Chưởng môn sư huynh, đã không còn sớm nữa, chúng ta nên xuất phát thôi, chỉ là một khối ngọc bội mà thôi, sư huynh sao lại coi trọng như vậy?”
Vệ Thương Xuyên cau mày không nói gì, sắc mặt không chút biểu cảm, nghiêm túc nói, “Lại đây.”
Ánh mắt Linh Chiêu và Giang Sùng Ngọc giao nhau trong giây lát rồi tách ra, nàng đi hai ba bước đến trước mặt Vệ Thương Xuyên.
Vệ Thương Xuyên vươn tay cầm lấy Bạch Thược bên hông nàng, đặt trong lòng bàn tay lật qua lật lại xem xét, nhất thời mọi người đều im lặng, chỉ cảm thấy gió núi thổi qua từng đợt, thổi bay vạt váy đỏ trên người Linh Chiêu, tung bay giống như đóa hoa.
Giang Sùng Ngọc muốn mở miệng giải vây cho Linh Chiêu lần nữa nhưng còn chưa đợi hắn kịp nói gì Vệ Thương Xuyên đã buông ngọc bội ra, trịnh trọng nói, “Được rồi, xuất phát đi.”
Các đệ tử còn chưa phản ứng lại Vệ Thương Xuyên đã quay người đi vào trong Thượng Thanh Cung, bước chân có chút gấp gáp.
Giang Sùng Ngọc nghi hoặc, suy nghĩ vì sao Vệ Thương Xuyên lại hoảng hốt như vậy, chẳng lẽ Bạch Thược không phải là một khối ngọc bội bình thường sao?
Thanh Miên đứng bên kia quay đầu nhìn bóng lưng Vệ Thương Xuyên, chờ đến khi biến mất phía sau cửa lớn mới như không có việc gì quay người lớn tiếng với các đệ tử, “Đi thôi, đừng trì hoãn nữa.”
Một hàng mấy chục người xếp hàng ngay ngắn trật tự đi xuống chân núi.
Linh Chiêu nắm tay Mẫu Đơn, hai người lại bước đi trên con đường lên trời, nhưng tâm trạng của họ lại hoàn toàn khác với lần trước.
“Linh Chiêu, tại sao vừa rồi chưởng môn muốn xem ngọc bội của ngươi? Mà khối ngọc bội kia ngươi lấy ở đâu ra thế, sao trước giờ ta chưa từng nhìn thấy nó?” Mẫu Đơn cụp mắt nhìn Bạch Thược, trong lòng đầy tò mò.
Linh Chiêu lắc đầu, “Không biết, khối ngọc bội này hai trăm năm trước ta đã đưa cho người khác.”
Linh Chiêu và Mẫu Đơn quen nhau muộn, cho tới bây giờ cũng mới được hơn một trăm năm, tất nhiên là nàng ấy chưa từng nhìn thấy Bạch Thược.
“Ồ, vậy ngươi đã cho đi rồi sao bây giờ nó lại trở về với ngươi?” Mẫu Đơn khó hiểu.
Linh Chiêu cười, quay đầu nhìn Giang Sùng Ngọc đang đi phía cuối, “Bởi vì hắn cũng đã trở về rồi, đợi lát nữa ta phải trả ngọc bội lại cho hắn.”
Mẫu Đơn nghe vậy hóng hớt hỏi nàng, “Ai thế? Ta có quen không? Ngươi ở Thượng Thanh Cung còn có bạn cũ à?”
Trong lòng nàng ấy có chút ghen tỵ, hiếm khi thấy Linh Chiêu quan tâm đến ai đó nhiều như vậy, còn tặng người ta ngọc bội, nàng ấy còn chưa bao giờ nhận được ngọc bội từ Linh Chiêu đâu.
Linh Chiêu nhìn vẻ mặt nàng ấy, không khỏi cười, “Đương nhiên là ngươi có quen rồi.”
Giang Sùng Ngọc cúi đầu hôn nàng, “Ừm, vậy khi nào ta mới có thể sờ đây?”
Linh Chiêu lắc đầu, thu đôi tai lại, nàng nhéo nhéo vành tai Giang Sùng Ngọc, nhẹ giọng nói, “Dù sao thì bây giờ cũng không được, ta không thích người khác chạm vào tai với đuôi ta…”
Giang Sùng Ngọc im lặng một lát, hắn kéo Linh Chiêlu vào trong lòng, dùng cằm cọ đỉnh đầu nàng, “Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đấy.”
Linh Chiêu dụi đầu vào ngực hắn, tìm một tư thế thoải mái cho mình.
Chờ đến khi nàng ngủ say, Giang Sùng Ngọc lại lần nữa đưa tay lên đỉnh đầu nàng, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, thở dài.
Ngày hôm sau, trời xanh nắng vàng, là một ngày tốt thích hợp để đi ra ngoài.
Linh Chiêu đi theo Giang Sùng Ngọc đến cổng lớn của Thượng Thanh Cung, lúc đến nơi vẫn còn sớm, chỉ thấy Mẫu Đơn, Tạ Tòng với đám người Hoài Quang.
Mẫu Đơn nhìn thấy Linh Chiêu đến liền giơ tay dùng sức vẫy vẫy về phía nàng, sau đó đi vài bước đến trước mặt nàng oán giận, “Linh Chiêu thối, mấy ngày nay ngươi không thèm đến tìm ta chơi!”
Linh Chiêu bị hành vi trả đũa của nàng ấy làm cho thích thú, nàng đưa tay véo mặt Mẫu Đơn, cười nói, “Ngươi còn không biết xấu hổ đổi trắng thay đen à? Là ai trong thời gian này chạy khắp nơi trong Thượng Thanh Cung? Là ai cả ngày cũng không thèm về phòng, ngày nào cũng đi chơi với đám đệ tử đó? Cuối cùng là ai mà ta đi tìm hai ba lần đều không tìm thấy đâu?”
Mặt Mẫu Đơn bị Linh Chiêu nhéo thành cái bánh bao, nàng ấy chu miệng, ấp úng giải thích, “Linh Chiêu, không trách ta được, ngươi có Giang đạo trưởng, còn ta thì không có, chỉ có thể giao tiếp với các sư huynh sư tỷ nhiều hơn mới có thể trợ giúp cho việc tăng tu vi.”
Linh Chiêu phì cười, véo mạnh vào má Mẫu Đơn, “Đồ lừa đảo, nếu muốn tăng tu vi thì cứ trực tiếp hỏi ta hoặc Giang Sùng Ngọc là được rồi, đừng tưởng ta không biết tâm tư của ngươi, ngươi chính là đồ có mới nới cũ.”
Mẫu Đơn kêu to bị oan, tuy rằng nàng ấy rất thích kết bạn nhưng người nàng ấy thích nhất vẫn là Linh Chiêu mà!
Nàng ấy ôm cánh tay Linh Chiêu, dùng giọng điệu lấy lòng an ủi, “Linh Chiêu tốt, ngươi biết ta mà, cho dù có nhiều bạn bè đến đâu thì người ta thích nhất vẫn là ngươi mà! Hơn nữa lần này đi ra ngoài rèn luyện phần lớn đều là đệ tử chủ chốt của Thượng Thanh Cung, tiểu yêu chúng ta chỉ chiếm một phần nhỏ, cho nên ta không được tạo quan hệ tốt với bọn họ à!”
Hai người tay kéo tay, bộ dáng thân mật rơi vào trong mắt Giang Sùng Ngọc khiến trong mắt hắn dần dần trở nên tối lại.
Linh Chiêu quay đầu nhìn đám đệ tử xung quanh, phát hiện điều Mẫu Đơn nói là sự thật, bao gồm cả nàng với Mẫu Đơn thì chỉ có năm tiểu yêu quái, còn lại tất cả đều là đệ tử của Thượng Thanh Cung.
Tạ Tòng chú ý tới ánh mắt của Linh Chiêu, hắn nở nụ cười ôn hòa với nàng, còn Hoài Quang đứng bên cạnh hắn thì không biết đang suy nghĩ cái gì, vẻ mặt có chút ngơ ngác.
Chờ ở cửa một hồi, chưởng môn Vệ Thương Xuyên và đám người Thanh Diên, Thanh Miên mới thong thả đến muộn, mà vị ‘Lục Nhậm’ có thân thể gầy yếu kia cũng đi theo sau bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vệ Thương Xuyên theo lệ thường nói một đống cung quy và giới luật khi đi ra ngoài Thượng Thanh Cung, đồng thời cảnh cáo tất cả đệ tử khi đi ra ngoài rèn luyện không được tùy ý sử dụng pháp quyết, không được tổn thương người vô tội…
“Ngoài ra, các ngươi phải nghe lời các sư thúc, không được trái lời! Trọng tâm của lần này là rèn luyện, không được gây sự, đã nghe rõ chưa?” Sắc mặt Vệ Thương Xuyên nghiêm túc, giọng điệu tràn đầy sự nghiêm khắc.
Các đệ tử đều chắp tay đáp lại Vệ Thương Xuyên.
Linh Chiêu lười biếng đáp lại, nàng chán chết chơi đùa với Bạch Thược bên hông, đưa mắt nhìn về phía khuôn mặt Giang Sùng Ngọc, nhìn chằm chằm vào hắn.
Giang Sùng Ngọc hôm nay mặc một bộ đạo bào màu xanh, trên đầu chỉ dùng trâm gỗ để búi tóc, nhưng thật ra khi không mặc đồ trắng và đội ngọc quan hoa sen thì cả người hắn lại lộ ra vài phần tươi tắn hiếm có.
Bộ quần áo này là Linh Chiêu chọn cho hắn, Giang Sùng Ngọc nói trước đây rất lâu không phải ngày nào cũng phải mặc đạo bào màu trắng, khi đó Thượng Thanh Cung không quản nghiêm như bây giờ, chỉ cần không mặc mấy màu đỏ tươi sặc sỡ thì mặc màu gì cũng được.
Lúc đó hắn thích màu xanh, màu sắc dạt dào sức sống, giống như mùa xuân đang đến.
Linh Chiêu cười nhạo hắn thiếu niên lang lại đi thích mặc màu xanh lá cây.
Nhưng lúc này nhìn Giang Sùng Ngọc mặc màu xanh đứng ở kia, trong lòng Linh Chiêu lại cảm thấy rất vui vẻ, Giang Sùng Ngọc trời sinh đẹp đẽ trắng nõn, thật xứng với một câu thiếu niên lang.
Ánh mắt Giang Sùng Ngọc chuyển động, bắt gặp ánh mắt Linh Chiêu, trong mắt hắn hiện lên ý cười ôn hòa.
Vệ Thương Xuyên lải nhải nói rất nhiều, các đệ tử đều cung kính đáp lại, chỉ có Linh Chiêu vẻ mặt lười nhác, trong lòng hắn không vui lên tiếng trách mắng, “Linh Chiêu, lời vi sư nói ngươi đã nhớ rõ chưa?”
Linh Chiêu đang mê muội ngắm người ta đột nhiên bị gọi tên, đành phải quay đầu đáp lại, “Nhớ rõ, ta sẽ không tùy tiện sử dụng pháp quyết, càng sẽ không tổn thương người vô tội, à, mấu chốt là ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời tiểu sư thúc.”
Vệ Thương Xuyên chắp tay sau lưng gật gật đầu, ánh mắt hắn lại liếc Linh Chiêu một lần nữa, khi đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên dừng lại, “Khối ngọc bội trên người ngươi ở đâu ra?” Hắn giơ tay chỉ vào Bạch Thược Linh Chiêu đeo bên hông.
Vốn dĩ hôm nay Giang Sùng Ngọc đeo Bạch Thược bên hông, trước kia hắn chưa từng đeo ngọc bội cho ai xem, mà bộ đạo bào màu xanh hôm nay lại rất hợp với Bạch Thược nên hắn liền đeo nó ở thắt lưng, nào biết lại bị Linh Chiêu trực tiếp cướp mất.
Nàng còn nói, “Đã lâu chưa được thấy nó, để ta mang một lát đi, chờ khi nào xuống núi sẽ trả lại cho ngươi.”
Linh Chiêu mặc váy đỏ, đeo Bạch Thược bên hông rất bắt mắt, nàng còn tưởng rằng Vệ Thương Xuyên không cho phép đệ tử Thượng Thanh Cung đeo trang sức nên vội nói, “Ta mới tình cờ mua được, làm sao vậy? Nhưng ta không đeo ở trong Thượng Thanh Cung đâu, chỉ là lần này xuống núi nên mới lấy ra đeo.”
Vệ Thương Xuyên nhíu mày, nếp nhăn trên trán như núi nối tiếp nhau, “Ngươi đến gần một chút để ta nhìn xem.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Sùng Ngọc đứng bên cạnh ánh mắt lóe lên, lên tiếng nhắc nhở, “Chưởng môn sư huynh, đã không còn sớm nữa, chúng ta nên xuất phát thôi, chỉ là một khối ngọc bội mà thôi, sư huynh sao lại coi trọng như vậy?”
Vệ Thương Xuyên cau mày không nói gì, sắc mặt không chút biểu cảm, nghiêm túc nói, “Lại đây.”
Ánh mắt Linh Chiêu và Giang Sùng Ngọc giao nhau trong giây lát rồi tách ra, nàng đi hai ba bước đến trước mặt Vệ Thương Xuyên.
Vệ Thương Xuyên vươn tay cầm lấy Bạch Thược bên hông nàng, đặt trong lòng bàn tay lật qua lật lại xem xét, nhất thời mọi người đều im lặng, chỉ cảm thấy gió núi thổi qua từng đợt, thổi bay vạt váy đỏ trên người Linh Chiêu, tung bay giống như đóa hoa.
Giang Sùng Ngọc muốn mở miệng giải vây cho Linh Chiêu lần nữa nhưng còn chưa đợi hắn kịp nói gì Vệ Thương Xuyên đã buông ngọc bội ra, trịnh trọng nói, “Được rồi, xuất phát đi.”
Các đệ tử còn chưa phản ứng lại Vệ Thương Xuyên đã quay người đi vào trong Thượng Thanh Cung, bước chân có chút gấp gáp.
Giang Sùng Ngọc nghi hoặc, suy nghĩ vì sao Vệ Thương Xuyên lại hoảng hốt như vậy, chẳng lẽ Bạch Thược không phải là một khối ngọc bội bình thường sao?
Thanh Miên đứng bên kia quay đầu nhìn bóng lưng Vệ Thương Xuyên, chờ đến khi biến mất phía sau cửa lớn mới như không có việc gì quay người lớn tiếng với các đệ tử, “Đi thôi, đừng trì hoãn nữa.”
Một hàng mấy chục người xếp hàng ngay ngắn trật tự đi xuống chân núi.
Linh Chiêu nắm tay Mẫu Đơn, hai người lại bước đi trên con đường lên trời, nhưng tâm trạng của họ lại hoàn toàn khác với lần trước.
“Linh Chiêu, tại sao vừa rồi chưởng môn muốn xem ngọc bội của ngươi? Mà khối ngọc bội kia ngươi lấy ở đâu ra thế, sao trước giờ ta chưa từng nhìn thấy nó?” Mẫu Đơn cụp mắt nhìn Bạch Thược, trong lòng đầy tò mò.
Linh Chiêu lắc đầu, “Không biết, khối ngọc bội này hai trăm năm trước ta đã đưa cho người khác.”
Linh Chiêu và Mẫu Đơn quen nhau muộn, cho tới bây giờ cũng mới được hơn một trăm năm, tất nhiên là nàng ấy chưa từng nhìn thấy Bạch Thược.
“Ồ, vậy ngươi đã cho đi rồi sao bây giờ nó lại trở về với ngươi?” Mẫu Đơn khó hiểu.
Linh Chiêu cười, quay đầu nhìn Giang Sùng Ngọc đang đi phía cuối, “Bởi vì hắn cũng đã trở về rồi, đợi lát nữa ta phải trả ngọc bội lại cho hắn.”
Mẫu Đơn nghe vậy hóng hớt hỏi nàng, “Ai thế? Ta có quen không? Ngươi ở Thượng Thanh Cung còn có bạn cũ à?”
Trong lòng nàng ấy có chút ghen tỵ, hiếm khi thấy Linh Chiêu quan tâm đến ai đó nhiều như vậy, còn tặng người ta ngọc bội, nàng ấy còn chưa bao giờ nhận được ngọc bội từ Linh Chiêu đâu.
Linh Chiêu nhìn vẻ mặt nàng ấy, không khỏi cười, “Đương nhiên là ngươi có quen rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro