Đạo Trưởng Lạnh Lùng Rơi Vào Tay Ta
Giải chú
2024-11-07 20:00:01
Minh Sương quay đầu nhìn lại, ánh mắt bén nhọn, “Ngươi nói cái gì? Nàng cũng là hồ yêu?”
Minh Khanh gật đầu, ”Mặc dù ta không biết là chi nào của hồ tộc, nhưng tóm lại là đồng loại cùng tộc với chúng ta.”
“Chẳng trách lớn lên lại quyến rũ như thế, nhưng theo ta thấy thì tên đạo sĩ này cũng không phải là đạo sĩ thanh tu đâu.” Trong lòng Minh Sương hối hận, nếu không phải thương hại hắn là người tu đạo thì nàng ta đã sớm đè ra rồi, thật sự là tiện nghi cho kẻ tới sau.
Nàng ta thở dài một tiếng, trong mắt có vẻ không cam lòng, cũng có cả khinh thường.
Minh Khanh đi theo nhếch môi cười, “Hai người bọn họ vốn là một đôi, chỉ là ngươi không biết thôi.”
Minh Sương hung ác trừng mắt nhìn hắn, “Một đôi thì làm sao, nếu hồ yêu dâng lên sự nhiệt tình thì ai sẽ có kết quả tốt hơn? Cứ chờ mà xem, người tu đạo là vô tình nhất.”
Nàng ta xoay người đi ra ngoài, nhất quyết phải đòi Hồ Vương đưa đạo sĩ này cho nàng ta, bị phá thân rồi cũng tốt, nàng ta không để ý.
Minh Khanh nhún vai, không nêu ý kiến.
Trong phòng, Linh Chiêu dùng đầu ngón tay xoa xoa miệng vết thương trên mặt Giang Sùng Ngọc, trong lòng nàng vừa tức giận vừa sợ hãi, nếu nàng đến muộn một chút thôi Giang Sùng Ngọc đã bị người ta làm bẩn rồi.
Giang Sùng Ngọc khẽ thở dốc, hắn rất muốn đưa tay ôm lấy Linh Chiêu nhưng mị chú bây giờ còn dữ dội hơn cả ban nãy, ngay cả cổ tay hắn cũng không thể cử động được nữa.
“Giang Sùng Ngọc, nếu không phải ta tới cứu ngươi kịp thì ngươi làm sao bây giờ? Nếu bị người khác cắn một miếng thì ta sẽ từ bỏ ngươi.” Ngón tay Linh Chiêu đi xuống, dọc theo khuôn mặt hắn véo véo cần cổ trắng như sứ.
Khóe mắt Giang Sùng Ngọc đỏ ửng, đôi môi hé mở tràn ra tiếng thở dốc, yết hầu hắn lăn lộn, nhẹ giọng nói, “Ta sẽ hủy hoại thân thể này, đến lúc đó cũng chỉ có thể sử dụng hồn phách để làm bạn với nàng.”
Hắn không thể chịu được nữ tử khác ngoài Linh Chiêu đụng vào hắn, điều này khiến toàn thân Giang Sùng Ngọc sinh ra cảm giác buồn nôn dữ dội.
“… Xem ra từ nay về sau ta phải canh giữ bên cạnh ngươi rồi, ngươi không thể rời khỏi ta dù chỉ nửa bước.” Linh Chiêu cúi xuống, vươn đầu lưỡi liếm lên yết hầu Giang Sùng Ngọc, sức lực quá mạnh khiến hắn kêu rên thành tiếng.
“Chiêu Chiêu, nàng cởi quần áo ra đi, để cho ta ngắm nàng.” Thân thể Giang Sùng Ngọc nổi lên từng đợt ngứa ngáy nóng rực, dục vọng trong mắt hắn càng ngày càng sâu.
Linh Chiêu ôm cổ hắn, môi lưỡi dọc theo cổ đi xuống, dùng tay mở cổ áo hắn ra, cắn lên xương quai xanh của hắn.
Nàng đưa tay lột quần áo Giang Sùng Ngọc ra, tiện tay ném sang một bên, sờ soạng khắp cơ thể trần trụi rồi mới nhấc chân ngồi lên eo hắn.
Trán Giang Sùng Ngọc lấm tấm mồ hôi, gân xanh trên trán nổi lên như thể đầu hắn sắp nổ tung.
Linh Chiêu mỉm cười quyến rũ, nàng đặt ngón tay lên vạt áo, hơi kéo ra để lộ một mảng da thịt trắng nõn, “Giang đạo trưởng, có muốn xem bên trong không?”
Giang Sùng Ngọc chớp chớp mắt, nuốt khan, liếm môi, “Muốn.”
“Vậy ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ đi ~”
Linh Chiêu hơi kéo vạt áo ra, để lộ hơn phân nửa bầu vú tròn trịa, núm vú như ẩn như hiện sau lớp quần áo.
Giang Sùng Ngọc cau mày, bị Linh Chiêu điều khiển như vậy hắn cảm thấy vừa bất lực lại vui vẻ chịu đựng.
Hắn liếm môi, cổ họng khô khốc như bị đốt cháy khiến hắn không thể thốt ra hai chữ kia một cách trôi chảy được.
“… Tỷ, tỷ tỷ.”
Hắn như xấu hổ mà nhắm mắt lại, thấp giọng thì thầm hai chữ này, toàn thân từ trên xuống dưới đều đỏ bừng.
Linh Chiêu cười vui vẻ, nàng cúi người hôn lên mắt môi Giang Sùng Ngọc, thấp giọng nỉ non, “Ngoan lắm.”
Giang Sùng Ngọc cắn răng nhìn nàng, vì bị mị chú tra tấn mà đôi mắt mờ hơi nước, mơ hồ che phủ đáy mắt, nhìn có chút tủi thân.
“Bé ngoan, tỷ tỷ tới giúp ngươi giải mị chú ngay đây.” Linh Chiêu khẽ cắn môi Giang Sùng Ngọc, lôi kéo đầu lưỡi hắn triền miên.
Nàng cởi bỏ bộ váy đỏ trên người, tầng tầng lớp lớp vải lụa che phủ đôi mắt Giang Sùng Ngọc khiến hắn nhìn Linh Chiêu như qua một lớp sương mù đỏ.
Linh Chiêu dùng môi hôn lên cổ, ngực, bụng, dọc theo lớp cơ mỏng đi xuống, dừng lại da thịt vùng bụng dưới, dùng đầu lưỡi xoáy hôn vào nơi đó khiến toàn thân Giang Sùng Ngọc bất giác run lên vài cái.
Nàng đưa tay nắm lấy gậy thịt đã cứng ngắc, ngón tay trượt xuống xoa dịu cơn đau của Giang Sùng Ngọc, gậy thịt thô cứng lại nóng rực, thẳng tắp chọc vào bụng hắn.
Môi lưỡi Linh Chiêu như mang theo mồi lửa, không những không dập tắt được dục vọng trong cơ thể Giang Sùng Ngọc mà còn khiến hắn càng thêm khô nóng.
Giang Sùng Ngọc không ngừng thở hổn hển, chiếc váy đỏ phủ trên trán hắn mang theo mùi hương mát lạnh trên người Linh Chiêu bay thẳng vào chóp mũi hắn.
Đột nhiên gậy thịt dưới thân như được đưa vào một lối đi đầy thịt mềm ẩm ướt, đầu lưỡi mềm mại liếm láp thân gậy và đầu nấm của hắn, từng cái từng cái một, dọc theo mã mắt đi xuống, lại theo thân gậy hướng lên trên, mỗi nơi đầu lưỡi trơn trượt đi qua đều vừa ngứa vừa tê.
Tiếng thở dốc trong cổ họng Giang Sùng Ngọc đột nhiên dừng lại, hắn không ngừng nuốt nước bọt, yết hầu lên xuống nhanh chóng, khoái cảm kịch liệt từ bên dưới xông thẳng lên đỉnh đầu, khóe mắt hắn rỉ ra một chút nước.
“Chiêu Chiêu --- shhh, đừng cắn.” Hắn kêu rên, hít một hơi.
Linh Chiêu chơi vô cùng vui vẻ, nàng há miệng, cẩn thận thu hồi hàm răng, nuốt gậy thịt Giang Sùng Ngọc vào trong miệng, liếm láp từ trên xuống dưới, nàng ngậm không sâu, đến cổ họng đã không thể đi xuống thêm nữa, chỉ có thể dùng đầu lưỡi chăm sóc phần thân trướng lớn.
Giang Sùng Ngọc muốn thẳng lưng nhét gậy thịt của mình vào trong miệng Linh Chiêu, lực hút mềm mại không nặng không nhẹ giống như không gãi đúng chỗ ngứa, khoái cảm thật lớn đi qua để lại cảm giác trống rỗng khó có thể áp chế, hắn chỉ muốn nhét gậy thịt cứng rắn sắp nổ này vào trong lỗ nhỏ của Linh Chiêu.
“A, Chiêu Chiêu, cho ta vào đi, ta sắp nổ tung rồi.” Giang Sùng Ngọc nghẹn ngào, gậy thịt trướng phát đau, môi lưỡi Linh Chiêu như đang chơi đùa với nó, trêu đùa gậy thịt càng thêm sưng tấy.
Linh Chiêu nhổ gậy thịt ra, dùng đầu lưỡi liếm liếm tiền tinh đầu nấm rỉ ra khiến Giang Sùng Ngọc lại rên rỉ thiếu chút nữa không thở nổi.
Ngón tay hắn nắm lấy khăn trải giường dưới thân, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, đường gân xanh trên mu bàn tay phồng lên siết chặt.
“Giang đạo trưởng, hôn ta đi.” Linh Chiêu quỳ bò lên đầu Giang Sùng Ngọc, nàng kéo váy đỏ ra, để lộ khuôn mặt đầy mồ hôi của Giang Sùng Ngọc.
Nàng nhấc mông ngồi lên mặt Giang Sùng Ngọc, lỗ nhỏ đã tí tách chảy rất nhiều dâm thủy, miệng lỗ nhỏ trần trụi đè lên môi Giang Sùng Ngọc, một mùi hương tanh ngọt phả vào mặt hắn.
Hắn lè lưỡi, tìm kiếm dâm dịch giữa hai cánh thịt môi, đầu lưỡi chui vào miệng lỗ nhỏ, cuốn lấy từng luồng dâm thủy làm ướt cằm hắn, hắn vừa nuốt vừa vươn đầu lưỡi cắm vào bên trong.
Linh Chiêu rên rỉ một tiếng, eo mềm nhũn, cả người dán lên người Giang Sùng Ngọc, đầu nàng vừa vặn chạm vào gậy thịt thô nóng bên dưới, lại lần nữa há mồm ra ngậm lấy gậy thịt.
Hai người khẩu giao cho nhau, Linh Chiêu bị đầu lưỡi thọc vào rút ra đưa lên cao trào, nàng không nuốt gậy thịt xuống được, chỉ có thể ngậm cắn quy đầu rồi dùng đầu lưỡi liếm láp mã mắt nhỏ phía trên.
Giang Sùng Ngọc thật sự sắp chết rồi, hắn hít sâu một hơi, dùng hàm răng cắn vào phần thịt mềm ướt kia, lại dọc theo khe hở đi lên trên, hung hăng mút lấy viên âm đế sưng tấy trướng lớn.
“Chiêu Chiêu, cho ta vào đi, ta sắp nghẹn chết rồi.” Giang Sùng Ngọc đỏ mắt, giọng điệu mang theo vài phần tủi thân, khóe mắt hắn còn chứa một ít nước mắt sinh lý.
Linh Chiêu nâng eo, dùng miệng lỗ nhỏ chạm vào gậy thịt, nàng đưa tay muốn nắm lấy để gậy thịt phá vỡ cái miệng nhỏ, vọt vào bên trong.
Tiếng thở dốc của Giang Sùng Ngọc tăng thêm, thân thể hắn vẫn không thể cử động nhưng cánh tay đã có thể nâng lên một chút.
Linh Chiêu đong đưa vòng eo, nuốt gậy thịt vào rồi lại nhổ ra, bàn tay nàng chống lên bụng Giang Sùng Ngọc, mông lên xuống đập vào chân hắn.
Gậy thịt vừa thô vừa nóng, sau khi xuyên vào lối đi thì căng tầng tầng lớp lớp thịt mềm ra, gân xanh trên thân gậy cọ vào vách thịt, khơi dậy từng làn sóng khoái cảm sung sướng.
Dâm thủy không ngừng chảy xuống, nhỏ giọt dọc theo gậy thịt cắm sâu, gậy thịt được rút ra lại kéo theo càng nhiều nước hơn, thấm ướt đùi Giang Sùng Ngọc.
Linh Chiêu thọc vào rút ra một lúc đã hơi mệt, nàng hạ mông xuống ngồi lên gậy thịt, nuốt nguyên cây gậy thịt vào bên trong lỗ nhỏ, co rút lối đi mút lấy thân gậy.
Minh Khanh gật đầu, ”Mặc dù ta không biết là chi nào của hồ tộc, nhưng tóm lại là đồng loại cùng tộc với chúng ta.”
“Chẳng trách lớn lên lại quyến rũ như thế, nhưng theo ta thấy thì tên đạo sĩ này cũng không phải là đạo sĩ thanh tu đâu.” Trong lòng Minh Sương hối hận, nếu không phải thương hại hắn là người tu đạo thì nàng ta đã sớm đè ra rồi, thật sự là tiện nghi cho kẻ tới sau.
Nàng ta thở dài một tiếng, trong mắt có vẻ không cam lòng, cũng có cả khinh thường.
Minh Khanh đi theo nhếch môi cười, “Hai người bọn họ vốn là một đôi, chỉ là ngươi không biết thôi.”
Minh Sương hung ác trừng mắt nhìn hắn, “Một đôi thì làm sao, nếu hồ yêu dâng lên sự nhiệt tình thì ai sẽ có kết quả tốt hơn? Cứ chờ mà xem, người tu đạo là vô tình nhất.”
Nàng ta xoay người đi ra ngoài, nhất quyết phải đòi Hồ Vương đưa đạo sĩ này cho nàng ta, bị phá thân rồi cũng tốt, nàng ta không để ý.
Minh Khanh nhún vai, không nêu ý kiến.
Trong phòng, Linh Chiêu dùng đầu ngón tay xoa xoa miệng vết thương trên mặt Giang Sùng Ngọc, trong lòng nàng vừa tức giận vừa sợ hãi, nếu nàng đến muộn một chút thôi Giang Sùng Ngọc đã bị người ta làm bẩn rồi.
Giang Sùng Ngọc khẽ thở dốc, hắn rất muốn đưa tay ôm lấy Linh Chiêu nhưng mị chú bây giờ còn dữ dội hơn cả ban nãy, ngay cả cổ tay hắn cũng không thể cử động được nữa.
“Giang Sùng Ngọc, nếu không phải ta tới cứu ngươi kịp thì ngươi làm sao bây giờ? Nếu bị người khác cắn một miếng thì ta sẽ từ bỏ ngươi.” Ngón tay Linh Chiêu đi xuống, dọc theo khuôn mặt hắn véo véo cần cổ trắng như sứ.
Khóe mắt Giang Sùng Ngọc đỏ ửng, đôi môi hé mở tràn ra tiếng thở dốc, yết hầu hắn lăn lộn, nhẹ giọng nói, “Ta sẽ hủy hoại thân thể này, đến lúc đó cũng chỉ có thể sử dụng hồn phách để làm bạn với nàng.”
Hắn không thể chịu được nữ tử khác ngoài Linh Chiêu đụng vào hắn, điều này khiến toàn thân Giang Sùng Ngọc sinh ra cảm giác buồn nôn dữ dội.
“… Xem ra từ nay về sau ta phải canh giữ bên cạnh ngươi rồi, ngươi không thể rời khỏi ta dù chỉ nửa bước.” Linh Chiêu cúi xuống, vươn đầu lưỡi liếm lên yết hầu Giang Sùng Ngọc, sức lực quá mạnh khiến hắn kêu rên thành tiếng.
“Chiêu Chiêu, nàng cởi quần áo ra đi, để cho ta ngắm nàng.” Thân thể Giang Sùng Ngọc nổi lên từng đợt ngứa ngáy nóng rực, dục vọng trong mắt hắn càng ngày càng sâu.
Linh Chiêu ôm cổ hắn, môi lưỡi dọc theo cổ đi xuống, dùng tay mở cổ áo hắn ra, cắn lên xương quai xanh của hắn.
Nàng đưa tay lột quần áo Giang Sùng Ngọc ra, tiện tay ném sang một bên, sờ soạng khắp cơ thể trần trụi rồi mới nhấc chân ngồi lên eo hắn.
Trán Giang Sùng Ngọc lấm tấm mồ hôi, gân xanh trên trán nổi lên như thể đầu hắn sắp nổ tung.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Linh Chiêu mỉm cười quyến rũ, nàng đặt ngón tay lên vạt áo, hơi kéo ra để lộ một mảng da thịt trắng nõn, “Giang đạo trưởng, có muốn xem bên trong không?”
Giang Sùng Ngọc chớp chớp mắt, nuốt khan, liếm môi, “Muốn.”
“Vậy ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ đi ~”
Linh Chiêu hơi kéo vạt áo ra, để lộ hơn phân nửa bầu vú tròn trịa, núm vú như ẩn như hiện sau lớp quần áo.
Giang Sùng Ngọc cau mày, bị Linh Chiêu điều khiển như vậy hắn cảm thấy vừa bất lực lại vui vẻ chịu đựng.
Hắn liếm môi, cổ họng khô khốc như bị đốt cháy khiến hắn không thể thốt ra hai chữ kia một cách trôi chảy được.
“… Tỷ, tỷ tỷ.”
Hắn như xấu hổ mà nhắm mắt lại, thấp giọng thì thầm hai chữ này, toàn thân từ trên xuống dưới đều đỏ bừng.
Linh Chiêu cười vui vẻ, nàng cúi người hôn lên mắt môi Giang Sùng Ngọc, thấp giọng nỉ non, “Ngoan lắm.”
Giang Sùng Ngọc cắn răng nhìn nàng, vì bị mị chú tra tấn mà đôi mắt mờ hơi nước, mơ hồ che phủ đáy mắt, nhìn có chút tủi thân.
“Bé ngoan, tỷ tỷ tới giúp ngươi giải mị chú ngay đây.” Linh Chiêu khẽ cắn môi Giang Sùng Ngọc, lôi kéo đầu lưỡi hắn triền miên.
Nàng cởi bỏ bộ váy đỏ trên người, tầng tầng lớp lớp vải lụa che phủ đôi mắt Giang Sùng Ngọc khiến hắn nhìn Linh Chiêu như qua một lớp sương mù đỏ.
Linh Chiêu dùng môi hôn lên cổ, ngực, bụng, dọc theo lớp cơ mỏng đi xuống, dừng lại da thịt vùng bụng dưới, dùng đầu lưỡi xoáy hôn vào nơi đó khiến toàn thân Giang Sùng Ngọc bất giác run lên vài cái.
Nàng đưa tay nắm lấy gậy thịt đã cứng ngắc, ngón tay trượt xuống xoa dịu cơn đau của Giang Sùng Ngọc, gậy thịt thô cứng lại nóng rực, thẳng tắp chọc vào bụng hắn.
Môi lưỡi Linh Chiêu như mang theo mồi lửa, không những không dập tắt được dục vọng trong cơ thể Giang Sùng Ngọc mà còn khiến hắn càng thêm khô nóng.
Giang Sùng Ngọc không ngừng thở hổn hển, chiếc váy đỏ phủ trên trán hắn mang theo mùi hương mát lạnh trên người Linh Chiêu bay thẳng vào chóp mũi hắn.
Đột nhiên gậy thịt dưới thân như được đưa vào một lối đi đầy thịt mềm ẩm ướt, đầu lưỡi mềm mại liếm láp thân gậy và đầu nấm của hắn, từng cái từng cái một, dọc theo mã mắt đi xuống, lại theo thân gậy hướng lên trên, mỗi nơi đầu lưỡi trơn trượt đi qua đều vừa ngứa vừa tê.
Tiếng thở dốc trong cổ họng Giang Sùng Ngọc đột nhiên dừng lại, hắn không ngừng nuốt nước bọt, yết hầu lên xuống nhanh chóng, khoái cảm kịch liệt từ bên dưới xông thẳng lên đỉnh đầu, khóe mắt hắn rỉ ra một chút nước.
“Chiêu Chiêu --- shhh, đừng cắn.” Hắn kêu rên, hít một hơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Linh Chiêu chơi vô cùng vui vẻ, nàng há miệng, cẩn thận thu hồi hàm răng, nuốt gậy thịt Giang Sùng Ngọc vào trong miệng, liếm láp từ trên xuống dưới, nàng ngậm không sâu, đến cổ họng đã không thể đi xuống thêm nữa, chỉ có thể dùng đầu lưỡi chăm sóc phần thân trướng lớn.
Giang Sùng Ngọc muốn thẳng lưng nhét gậy thịt của mình vào trong miệng Linh Chiêu, lực hút mềm mại không nặng không nhẹ giống như không gãi đúng chỗ ngứa, khoái cảm thật lớn đi qua để lại cảm giác trống rỗng khó có thể áp chế, hắn chỉ muốn nhét gậy thịt cứng rắn sắp nổ này vào trong lỗ nhỏ của Linh Chiêu.
“A, Chiêu Chiêu, cho ta vào đi, ta sắp nổ tung rồi.” Giang Sùng Ngọc nghẹn ngào, gậy thịt trướng phát đau, môi lưỡi Linh Chiêu như đang chơi đùa với nó, trêu đùa gậy thịt càng thêm sưng tấy.
Linh Chiêu nhổ gậy thịt ra, dùng đầu lưỡi liếm liếm tiền tinh đầu nấm rỉ ra khiến Giang Sùng Ngọc lại rên rỉ thiếu chút nữa không thở nổi.
Ngón tay hắn nắm lấy khăn trải giường dưới thân, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch, đường gân xanh trên mu bàn tay phồng lên siết chặt.
“Giang đạo trưởng, hôn ta đi.” Linh Chiêu quỳ bò lên đầu Giang Sùng Ngọc, nàng kéo váy đỏ ra, để lộ khuôn mặt đầy mồ hôi của Giang Sùng Ngọc.
Nàng nhấc mông ngồi lên mặt Giang Sùng Ngọc, lỗ nhỏ đã tí tách chảy rất nhiều dâm thủy, miệng lỗ nhỏ trần trụi đè lên môi Giang Sùng Ngọc, một mùi hương tanh ngọt phả vào mặt hắn.
Hắn lè lưỡi, tìm kiếm dâm dịch giữa hai cánh thịt môi, đầu lưỡi chui vào miệng lỗ nhỏ, cuốn lấy từng luồng dâm thủy làm ướt cằm hắn, hắn vừa nuốt vừa vươn đầu lưỡi cắm vào bên trong.
Linh Chiêu rên rỉ một tiếng, eo mềm nhũn, cả người dán lên người Giang Sùng Ngọc, đầu nàng vừa vặn chạm vào gậy thịt thô nóng bên dưới, lại lần nữa há mồm ra ngậm lấy gậy thịt.
Hai người khẩu giao cho nhau, Linh Chiêu bị đầu lưỡi thọc vào rút ra đưa lên cao trào, nàng không nuốt gậy thịt xuống được, chỉ có thể ngậm cắn quy đầu rồi dùng đầu lưỡi liếm láp mã mắt nhỏ phía trên.
Giang Sùng Ngọc thật sự sắp chết rồi, hắn hít sâu một hơi, dùng hàm răng cắn vào phần thịt mềm ướt kia, lại dọc theo khe hở đi lên trên, hung hăng mút lấy viên âm đế sưng tấy trướng lớn.
“Chiêu Chiêu, cho ta vào đi, ta sắp nghẹn chết rồi.” Giang Sùng Ngọc đỏ mắt, giọng điệu mang theo vài phần tủi thân, khóe mắt hắn còn chứa một ít nước mắt sinh lý.
Linh Chiêu nâng eo, dùng miệng lỗ nhỏ chạm vào gậy thịt, nàng đưa tay muốn nắm lấy để gậy thịt phá vỡ cái miệng nhỏ, vọt vào bên trong.
Tiếng thở dốc của Giang Sùng Ngọc tăng thêm, thân thể hắn vẫn không thể cử động nhưng cánh tay đã có thể nâng lên một chút.
Linh Chiêu đong đưa vòng eo, nuốt gậy thịt vào rồi lại nhổ ra, bàn tay nàng chống lên bụng Giang Sùng Ngọc, mông lên xuống đập vào chân hắn.
Gậy thịt vừa thô vừa nóng, sau khi xuyên vào lối đi thì căng tầng tầng lớp lớp thịt mềm ra, gân xanh trên thân gậy cọ vào vách thịt, khơi dậy từng làn sóng khoái cảm sung sướng.
Dâm thủy không ngừng chảy xuống, nhỏ giọt dọc theo gậy thịt cắm sâu, gậy thịt được rút ra lại kéo theo càng nhiều nước hơn, thấm ướt đùi Giang Sùng Ngọc.
Linh Chiêu thọc vào rút ra một lúc đã hơi mệt, nàng hạ mông xuống ngồi lên gậy thịt, nuốt nguyên cây gậy thịt vào bên trong lỗ nhỏ, co rút lối đi mút lấy thân gậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro