Đạo Trưởng Lạnh Lùng Rơi Vào Tay Ta
Mị Chú
2024-11-07 20:00:01
Minh Khanh cũng không bị thái độ của Linh Chiêu làm tổn thương, hắn vẫn tự mình nói chuyện, “Ngươi biết Tước Nhiên Điện ở đâu à?”
Linh Chiêu không để ý tới hắn, tiếp tục bước đi vội vàng.
“Đó là địa bàn của công chúa hồ tộc chúng ta, nàng ta chịu trách nhiệm trừng phạt, chuyên đối phó với những người và yêu thích làm loạn không nghe lời.” Giọng điệu Minh Khanh trở nên nghiêm túc.
Mà Giang Sùng Ngọc lúc này quả thật không được dễ chịu, trong tay hắn vẫn nắm chặt Xích Tang, đạo bào màu xanh lơ trên người đã bị nhuốm một ít máu chói mắt, có của hắn, cũng có của người khác.
Minh Sương tựa vào khung cửa, mắt nhìn chằm chằm Giang Sùng Ngọc trên giường đến phát ngốc, trong lòng thầm than: Đây quả thật là nam tử đẹp nhất mà nàng ta từng thấy, vẻ đẹp hoàn toàn khác với những nam yêu trong hồ tộc.
Khi hồ yêu tu luyện thành hình người, mặt mày và ngũ quan khó tránh khỏi bị nhiễm một chút vẻ giảo hoạt và yêu mị của hồ yêu, cho dù khuôn mặt có đẹp đến đâu cũng sẽ không bỏ đi được lớp khí thế yêu hoặc đó.
Mà đạo sĩ trước mặt có ngũ quan tuấn mỹ, cho dù khuôn mặt không chút biểu cảm nhưng mặt mày lại mang khí chất trong sạch của một người tu đạo, ngay cả khóe môi mím chặt kia cũng lộ ra sự kiêu căng ngạo mạn.
Khi Giang Sùng Ngọc tỉnh dậy sau cơn hôn mê, hắn phát hiện ra bản thân không còn chút sức lực nào, hắn muốn giơ tay lên vung kiếm nhưng lại chỉ có thể lắc lắc cổ tay, trong cơ thể bùng lên ngọn lửa không thể kiểm soát, khiến cả người hắn như bị thiêu cháy.
Minh Sương tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm Giang Sùng Ngọc đã tỉnh lại, người tỉnh lại quả thật còn đẹp hơn so với lúc nhắm mắt, đôi mắt hắn bị mị chú tra tấn phủ một lớp sương mù, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén đâm thẳng vào mặt Minh Sương.
“Tiểu đạo trưởng, ngươi tỉnh rồi! Không thể ngờ được bị giam cầm tu vi và linh khí mà ngươi vẫn có thể cầm kiếm chém chém giết giết như thế, thật không hổ là người tu đạo.” Giọng Minh Sương ngọt ngấy, giống như bánh bí đao được phủ đường vậy.
Giang Sùng Ngọc chống tay muốn ngồi dậy nhưng cố gắng hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, hắn nghiêng người liếc nhìn thoáng qua Minh Sương, đôi mắt hồ ly rất giống của Linh Chiêu đập vào mắt hắn.
Minh Sương ngồi xổm bên giường, vươn tay muốn gạt sợi tóc lòa xòa trên mặt Giang Sùng Ngọc nhưng lại bị hắn khó khăn quay đầu tránh né.
Minh Sương không vui bĩu môi, nàng ta tiến về phía trước, cúi xuống phủ lên Giang Sùng Ngọc, giọng điệu ngọt ngấy lại vang lên, “Đạo trưởng ~ ta chỉ muốn giúp ngươi gạt tóc ra thôi mà, nó đụng đến miệng vết thương trên mặt ngươi rồi.”
Nói rồi Minh Sương dùng ngón tay khẽ chạm vào vết thương trên mặt Giang Sùng Ngọc do Hồ Vương gây ra, vết thương không sâu nhưng dài, đặc biệt dễ thấy, máu rỉ ra, phần da thịt bị thương có màu đỏ sẫm.
“Cút!!!” Vẻ mặt Giang Sùng Ngọc cực kỳ lạnh lẽo, giọng nói càng lạnh như hàn băng.
Minh Sương mỉm cười, lại đến gần hơn, nàng ta chống tay lên ngực Giang Sùng Ngọc, cười nói, “Đạo trưởng, nếu phụ vương đã giao ngươi cho ta thì ngươi chính là người của ta rồi, sau này ta muốn làm gì ngươi thì làm, dù sao ngươi cũng không dùng được linh lực.”
Trong lòng Giang Sùng Ngọc âm thầm niệm pháp quyết, trong đan điền có một cỗ linh lực phá tan giam cầm đang chạy tán loạn, nhưng mỗi lần đều bị mị chú trong cơ thể trấn áp, hắn thử cử động ngón tay nhưng vẫn không có quá nhiều động tác.
Minh Sương nhìn Giang Sùng Ngọc nghiêng đầu không nói lời nào, nàng ta giơ tay bóp chặt cằm hắn, quay mặt hắn lại đây, “Nhưng mà bổn công chúa lại rất thích khuôn mặt này của ngươi, sau này ngươi hãy đi theo ta, tuy không có biện pháp cho ngươi vị trí chính quân nhưng với khuôn mặt này của ngươi ta sẽ ưu ái ngươi hơn.”
Vẻ mặt Giang Sùng Ngọc cứng nhắc, trong mắt tràn đầy sát khí, tuy rằng bị mị chú áp chế nhưng ánh mắt hắn vẫn tàn nhẫn nhìn chằm chằm Minh Sương không buông.
Minh Sương nhìn hắn bị mị chú tra tấn mà vẫn có thể duy trì được sự tỉnh táo, trong lòng càng thêm yêu thích, nàng ta cúi người ghé môi vào bên tai Giang Sùng Ngọc nhẹ giọng nói, “Tiểu đạo trưởng, chỉ cần ngươi mở miệng, ta sẽ giải mị chú này cho ngươi, thế nào?”
Nàng ta thổi khí vào vành tai xinh đẹp của Giang Sùng Ngọc, trong đó trộn lẫn một mùi thơm như mật ngọt.
Toàn thân Giang Sùng Ngọc nổi da gà, trong lòng buồn nôn, cổ họng nghẹn một ngụm như muốn phun ra, nếu hắn có thể cử động được thì nhất định sẽ giơ tay bóp chết con hồ ly ghê tởm này.
Hắn cắn răng, sự tức giận và tàn nhẫn trong lòng dâng lên đỉnh đầu, khiến khuôn mặt hắn vì nghẹn mà đỏ bừng.
Minh Sương thấy Giang Sùng Ngọc mềm cứng đều không ăn, không khỏi thấy uất ức, nàng ta híp mắt, nũng nịu nói, “Đạo trưởng, chịu đựng vất vả như vậy làm gì! Nếu mị chú bị đè nén quá lâu thì chính ngươi sẽ nổ tan xác mà chết, đến lúc đó thật đáng tiếc cho khuôn mặt này của ngươi.”
Nàng ta giơ tay muốn vuốt ve khuôn mặt Giang Sùng Ngọc, móng tay vừa nhọn vừa dài, thiếu chút nữa chọc vào đôi mắt hắn.
Ngón tay dọc theo cằm Giang Sùng Ngọc đi xuống cần cổ như ngọc chạm vào vạt áo đạo bào, đầu ngón tay nàng ta khẽ cử động, đang muốn đẩy cổ áo ra.
Đột nhiên cánh cửa bị người đá văng ra, một tiếng vang thật lớn khiến Minh Sương giật mình.
Nàng ta quay đầu nhìn lại thấy một nữ tử mặc bộ váy đỏ đang đứng ngoài cửa, khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ nhưng sắc mặt lại u ám như mây đen tụ lại.
Minh Khanh đứng ở bên cạnh đưa tay đỡ trán, sao tiểu hồ ly này lại gắt gỏng như vậy? Đã nói vị Minh Sương công chúa kia không dễ chọc, nàng không chỉ xông tới mà còn dùng một chân đá cửa, thật không ra dáng thục nữ tí nào.
Sau khi ánh mắt lạnh lẽo của Linh Chiêu nhìn thấy rõ cảnh tượng trong phòng thiếu chút nữa nàng đã đốt cháy địa cung của đám hồ ly chó má này rồi.
Nàng rút roi ra, tuy không dùng thể sử dụng linh lực nhưng chẳng phải nàng vẫn còn cái sức trâu này sao.
Linh Chiêu đằng đằng sát khí vung roi vào nữ tử trên giường, “Tránh ra cho ta!”
Minh Sương đứng lên, giơ tay chặn lại, roi liền mềm nhũn mất đi uy lực, nàng ta nhìn chằm chằm vào mặt Linh Chiêu, trong lòng thầm nghĩ: Thật là một khuôn mặt diễm lệ, không thua kém ta chút nào.
Giang Sùng Ngọc nghe thấy giọng của Linh Chiêu, lập tức mở to mắt, cố gắng giơ tay lên nhưng vẫn không làm gì được.
“Ngươi là ai?” Minh Sương giơ tay thi triển một pháp quyết tàn nhẫn, khi sắp đánh vào Linh Chiêu thì bị một ma pháp xuất hiện từ phía sau nàng cản lại.
“Minh Sương công chúa, vị cô nương này đi cùng với tiểu đạo sĩ kia, Hồ Vương đã đồng ý cho nàng tới tìm đạo sĩ.” Minh Khanh bước vào, chắp tay hành lễ với Minh Sương.
Minh Sương nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nàng ta ngoan ngoãn dừng tay lại, bước ra khỏi mép giường.
Linh Chiêu chạy tới bên giường, thấy Giang Sùng Ngọc nguyên vẹn không lẹm miếng nào nằm ở đó mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo cao rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Nàng đánh giá Giang Sùng Ngọc một vòng, lại lập tức nhướng mày lên, “Giang Sùng Ngọc, ngươi làm gì vậy? Sao lại nằm trên giường của người khác? Còn nữa, máu trên người ngươi là sao đây?”
Giang Sùng Ngọc nhếch môi cười khổ, “Chiêu Chiêu, nếu nàng đến chậm một bước thì chỉ có thể nhìn thấy hồn phách của ta thôi.”
Vừa rồi hắn đã tập hợp toàn bộ linh lực không bị áp chế trong cơ thể lại, chỉ thiếu chút nữa là thành ngọc nát đá tan cùng với Minh Sương rồi.
Linh Chiêu quỳ gối bên người hắn, giơ tay sờ vết thương trên mặt hắn, tức giận hỏi, “Là ai làm?”
“Hồ Vương.” Giang Sùng Ngọc nhìn chằm chằm Linh Chiêu không chớp mắt.
Mị chú trong cơ thể hắn từ lúc hắn nhìn thấy Linh Chiêu liền bắt đầu kích động dâng trào khắp người, cho dù hắn cắn răng kiềm chế cũng không thể giữ được lý trí và bình tĩnh nữa.
Linh Chiêu thấy mặt Giang Sùng Ngọc đột nhiên vừa đỏ vừa nóng, nàng khiếp sợ, vội quay đầu hỏi Minh Khanh, “Đây là có chuyện gì?”
Minh Khanh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Minh Sương, vẻ mặt có chút không được tự nhiên nói, “Hình như trúng mị chú rồi.”
Ánh mắt sắc bén của Linh Chiêu nhìn về phía Minh Sương, nàng đương nhiên biết mị chú là cái gì, tuy rằng nàng chưa từng luyện qua nhưng cũng đã nghe nói qua.
“Hồ tộc các ngươi thật đúng là đồ bỉ ổi! Không chỉ trốn dưới thành trấn của người phàm sống tạm mà còn hãm hại tính mạng của người phàm, bây giờ còn dám hạ cả mị chú lên người tu đạo.”
May mà Giang Sùng Ngọc đã từng cùng nàng hoan ái, nếu như hắn vẫn còn là thân xử nam thì mị chú này nhất định sẽ hủy hoại tu vi của hắn rồi.
Sắc mặt Minh Khanh và Minh Sương đều trở nên cực kỳ khó coi, bọn họ há miệng thở dốc, nhưng lại không thể nói ra cái gì để biện hộ.
“Cút ---!” Linh Chiêu lạnh mặt, không chút khách khí trách mắng.
Minh Khanh tự biết hành động lần này của Minh Sương là không đúng, dù sao Linh Chiêu cũng là hồ yêu như bọn họ nên hắn chỉ có thể duỗi tay kéo Minh Sương đi ra ngoài.
Minh Sương bĩu môi, vẻ mặt không vui, nếu Hồ Vương đã giao người cho nàng ta thì xử lý như thế nào không phải là tự do của nàng ta sao? Một tên đạo sĩ rơi vào động hồ ly còn muốn tu vi làm cái gì?
“Ngươi kéo ta ra ngoài làm gì?” Minh Sương ở ngoài cửa thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Minh Khanh, trong giọng nói có chút tức giận.
Minh Khanh nhìn nàng, lại nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, bất đắc dĩ nói, “Sao ngài lại có thể hạ mị chú lên một tên đạo sĩ được? Hơn nữa, Hồ Vương dường như nhìn tiểu hồ ly kia với con mắt khác, ngài ấy đã đồng ý cho người ta tới tìm đạo sĩ rồi, ngài sao có thể không thả người ra đây?”
Linh Chiêu không để ý tới hắn, tiếp tục bước đi vội vàng.
“Đó là địa bàn của công chúa hồ tộc chúng ta, nàng ta chịu trách nhiệm trừng phạt, chuyên đối phó với những người và yêu thích làm loạn không nghe lời.” Giọng điệu Minh Khanh trở nên nghiêm túc.
Mà Giang Sùng Ngọc lúc này quả thật không được dễ chịu, trong tay hắn vẫn nắm chặt Xích Tang, đạo bào màu xanh lơ trên người đã bị nhuốm một ít máu chói mắt, có của hắn, cũng có của người khác.
Minh Sương tựa vào khung cửa, mắt nhìn chằm chằm Giang Sùng Ngọc trên giường đến phát ngốc, trong lòng thầm than: Đây quả thật là nam tử đẹp nhất mà nàng ta từng thấy, vẻ đẹp hoàn toàn khác với những nam yêu trong hồ tộc.
Khi hồ yêu tu luyện thành hình người, mặt mày và ngũ quan khó tránh khỏi bị nhiễm một chút vẻ giảo hoạt và yêu mị của hồ yêu, cho dù khuôn mặt có đẹp đến đâu cũng sẽ không bỏ đi được lớp khí thế yêu hoặc đó.
Mà đạo sĩ trước mặt có ngũ quan tuấn mỹ, cho dù khuôn mặt không chút biểu cảm nhưng mặt mày lại mang khí chất trong sạch của một người tu đạo, ngay cả khóe môi mím chặt kia cũng lộ ra sự kiêu căng ngạo mạn.
Khi Giang Sùng Ngọc tỉnh dậy sau cơn hôn mê, hắn phát hiện ra bản thân không còn chút sức lực nào, hắn muốn giơ tay lên vung kiếm nhưng lại chỉ có thể lắc lắc cổ tay, trong cơ thể bùng lên ngọn lửa không thể kiểm soát, khiến cả người hắn như bị thiêu cháy.
Minh Sương tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm Giang Sùng Ngọc đã tỉnh lại, người tỉnh lại quả thật còn đẹp hơn so với lúc nhắm mắt, đôi mắt hắn bị mị chú tra tấn phủ một lớp sương mù, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén đâm thẳng vào mặt Minh Sương.
“Tiểu đạo trưởng, ngươi tỉnh rồi! Không thể ngờ được bị giam cầm tu vi và linh khí mà ngươi vẫn có thể cầm kiếm chém chém giết giết như thế, thật không hổ là người tu đạo.” Giọng Minh Sương ngọt ngấy, giống như bánh bí đao được phủ đường vậy.
Giang Sùng Ngọc chống tay muốn ngồi dậy nhưng cố gắng hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, hắn nghiêng người liếc nhìn thoáng qua Minh Sương, đôi mắt hồ ly rất giống của Linh Chiêu đập vào mắt hắn.
Minh Sương ngồi xổm bên giường, vươn tay muốn gạt sợi tóc lòa xòa trên mặt Giang Sùng Ngọc nhưng lại bị hắn khó khăn quay đầu tránh né.
Minh Sương không vui bĩu môi, nàng ta tiến về phía trước, cúi xuống phủ lên Giang Sùng Ngọc, giọng điệu ngọt ngấy lại vang lên, “Đạo trưởng ~ ta chỉ muốn giúp ngươi gạt tóc ra thôi mà, nó đụng đến miệng vết thương trên mặt ngươi rồi.”
Nói rồi Minh Sương dùng ngón tay khẽ chạm vào vết thương trên mặt Giang Sùng Ngọc do Hồ Vương gây ra, vết thương không sâu nhưng dài, đặc biệt dễ thấy, máu rỉ ra, phần da thịt bị thương có màu đỏ sẫm.
“Cút!!!” Vẻ mặt Giang Sùng Ngọc cực kỳ lạnh lẽo, giọng nói càng lạnh như hàn băng.
Minh Sương mỉm cười, lại đến gần hơn, nàng ta chống tay lên ngực Giang Sùng Ngọc, cười nói, “Đạo trưởng, nếu phụ vương đã giao ngươi cho ta thì ngươi chính là người của ta rồi, sau này ta muốn làm gì ngươi thì làm, dù sao ngươi cũng không dùng được linh lực.”
Trong lòng Giang Sùng Ngọc âm thầm niệm pháp quyết, trong đan điền có một cỗ linh lực phá tan giam cầm đang chạy tán loạn, nhưng mỗi lần đều bị mị chú trong cơ thể trấn áp, hắn thử cử động ngón tay nhưng vẫn không có quá nhiều động tác.
Minh Sương nhìn Giang Sùng Ngọc nghiêng đầu không nói lời nào, nàng ta giơ tay bóp chặt cằm hắn, quay mặt hắn lại đây, “Nhưng mà bổn công chúa lại rất thích khuôn mặt này của ngươi, sau này ngươi hãy đi theo ta, tuy không có biện pháp cho ngươi vị trí chính quân nhưng với khuôn mặt này của ngươi ta sẽ ưu ái ngươi hơn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẻ mặt Giang Sùng Ngọc cứng nhắc, trong mắt tràn đầy sát khí, tuy rằng bị mị chú áp chế nhưng ánh mắt hắn vẫn tàn nhẫn nhìn chằm chằm Minh Sương không buông.
Minh Sương nhìn hắn bị mị chú tra tấn mà vẫn có thể duy trì được sự tỉnh táo, trong lòng càng thêm yêu thích, nàng ta cúi người ghé môi vào bên tai Giang Sùng Ngọc nhẹ giọng nói, “Tiểu đạo trưởng, chỉ cần ngươi mở miệng, ta sẽ giải mị chú này cho ngươi, thế nào?”
Nàng ta thổi khí vào vành tai xinh đẹp của Giang Sùng Ngọc, trong đó trộn lẫn một mùi thơm như mật ngọt.
Toàn thân Giang Sùng Ngọc nổi da gà, trong lòng buồn nôn, cổ họng nghẹn một ngụm như muốn phun ra, nếu hắn có thể cử động được thì nhất định sẽ giơ tay bóp chết con hồ ly ghê tởm này.
Hắn cắn răng, sự tức giận và tàn nhẫn trong lòng dâng lên đỉnh đầu, khiến khuôn mặt hắn vì nghẹn mà đỏ bừng.
Minh Sương thấy Giang Sùng Ngọc mềm cứng đều không ăn, không khỏi thấy uất ức, nàng ta híp mắt, nũng nịu nói, “Đạo trưởng, chịu đựng vất vả như vậy làm gì! Nếu mị chú bị đè nén quá lâu thì chính ngươi sẽ nổ tan xác mà chết, đến lúc đó thật đáng tiếc cho khuôn mặt này của ngươi.”
Nàng ta giơ tay muốn vuốt ve khuôn mặt Giang Sùng Ngọc, móng tay vừa nhọn vừa dài, thiếu chút nữa chọc vào đôi mắt hắn.
Ngón tay dọc theo cằm Giang Sùng Ngọc đi xuống cần cổ như ngọc chạm vào vạt áo đạo bào, đầu ngón tay nàng ta khẽ cử động, đang muốn đẩy cổ áo ra.
Đột nhiên cánh cửa bị người đá văng ra, một tiếng vang thật lớn khiến Minh Sương giật mình.
Nàng ta quay đầu nhìn lại thấy một nữ tử mặc bộ váy đỏ đang đứng ngoài cửa, khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ nhưng sắc mặt lại u ám như mây đen tụ lại.
Minh Khanh đứng ở bên cạnh đưa tay đỡ trán, sao tiểu hồ ly này lại gắt gỏng như vậy? Đã nói vị Minh Sương công chúa kia không dễ chọc, nàng không chỉ xông tới mà còn dùng một chân đá cửa, thật không ra dáng thục nữ tí nào.
Sau khi ánh mắt lạnh lẽo của Linh Chiêu nhìn thấy rõ cảnh tượng trong phòng thiếu chút nữa nàng đã đốt cháy địa cung của đám hồ ly chó má này rồi.
Nàng rút roi ra, tuy không dùng thể sử dụng linh lực nhưng chẳng phải nàng vẫn còn cái sức trâu này sao.
Linh Chiêu đằng đằng sát khí vung roi vào nữ tử trên giường, “Tránh ra cho ta!”
Minh Sương đứng lên, giơ tay chặn lại, roi liền mềm nhũn mất đi uy lực, nàng ta nhìn chằm chằm vào mặt Linh Chiêu, trong lòng thầm nghĩ: Thật là một khuôn mặt diễm lệ, không thua kém ta chút nào.
Giang Sùng Ngọc nghe thấy giọng của Linh Chiêu, lập tức mở to mắt, cố gắng giơ tay lên nhưng vẫn không làm gì được.
“Ngươi là ai?” Minh Sương giơ tay thi triển một pháp quyết tàn nhẫn, khi sắp đánh vào Linh Chiêu thì bị một ma pháp xuất hiện từ phía sau nàng cản lại.
“Minh Sương công chúa, vị cô nương này đi cùng với tiểu đạo sĩ kia, Hồ Vương đã đồng ý cho nàng tới tìm đạo sĩ.” Minh Khanh bước vào, chắp tay hành lễ với Minh Sương.
Minh Sương nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nàng ta ngoan ngoãn dừng tay lại, bước ra khỏi mép giường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Linh Chiêu chạy tới bên giường, thấy Giang Sùng Ngọc nguyên vẹn không lẹm miếng nào nằm ở đó mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo cao rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Nàng đánh giá Giang Sùng Ngọc một vòng, lại lập tức nhướng mày lên, “Giang Sùng Ngọc, ngươi làm gì vậy? Sao lại nằm trên giường của người khác? Còn nữa, máu trên người ngươi là sao đây?”
Giang Sùng Ngọc nhếch môi cười khổ, “Chiêu Chiêu, nếu nàng đến chậm một bước thì chỉ có thể nhìn thấy hồn phách của ta thôi.”
Vừa rồi hắn đã tập hợp toàn bộ linh lực không bị áp chế trong cơ thể lại, chỉ thiếu chút nữa là thành ngọc nát đá tan cùng với Minh Sương rồi.
Linh Chiêu quỳ gối bên người hắn, giơ tay sờ vết thương trên mặt hắn, tức giận hỏi, “Là ai làm?”
“Hồ Vương.” Giang Sùng Ngọc nhìn chằm chằm Linh Chiêu không chớp mắt.
Mị chú trong cơ thể hắn từ lúc hắn nhìn thấy Linh Chiêu liền bắt đầu kích động dâng trào khắp người, cho dù hắn cắn răng kiềm chế cũng không thể giữ được lý trí và bình tĩnh nữa.
Linh Chiêu thấy mặt Giang Sùng Ngọc đột nhiên vừa đỏ vừa nóng, nàng khiếp sợ, vội quay đầu hỏi Minh Khanh, “Đây là có chuyện gì?”
Minh Khanh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Minh Sương, vẻ mặt có chút không được tự nhiên nói, “Hình như trúng mị chú rồi.”
Ánh mắt sắc bén của Linh Chiêu nhìn về phía Minh Sương, nàng đương nhiên biết mị chú là cái gì, tuy rằng nàng chưa từng luyện qua nhưng cũng đã nghe nói qua.
“Hồ tộc các ngươi thật đúng là đồ bỉ ổi! Không chỉ trốn dưới thành trấn của người phàm sống tạm mà còn hãm hại tính mạng của người phàm, bây giờ còn dám hạ cả mị chú lên người tu đạo.”
May mà Giang Sùng Ngọc đã từng cùng nàng hoan ái, nếu như hắn vẫn còn là thân xử nam thì mị chú này nhất định sẽ hủy hoại tu vi của hắn rồi.
Sắc mặt Minh Khanh và Minh Sương đều trở nên cực kỳ khó coi, bọn họ há miệng thở dốc, nhưng lại không thể nói ra cái gì để biện hộ.
“Cút ---!” Linh Chiêu lạnh mặt, không chút khách khí trách mắng.
Minh Khanh tự biết hành động lần này của Minh Sương là không đúng, dù sao Linh Chiêu cũng là hồ yêu như bọn họ nên hắn chỉ có thể duỗi tay kéo Minh Sương đi ra ngoài.
Minh Sương bĩu môi, vẻ mặt không vui, nếu Hồ Vương đã giao người cho nàng ta thì xử lý như thế nào không phải là tự do của nàng ta sao? Một tên đạo sĩ rơi vào động hồ ly còn muốn tu vi làm cái gì?
“Ngươi kéo ta ra ngoài làm gì?” Minh Sương ở ngoài cửa thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Minh Khanh, trong giọng nói có chút tức giận.
Minh Khanh nhìn nàng, lại nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, bất đắc dĩ nói, “Sao ngài lại có thể hạ mị chú lên một tên đạo sĩ được? Hơn nữa, Hồ Vương dường như nhìn tiểu hồ ly kia với con mắt khác, ngài ấy đã đồng ý cho người ta tới tìm đạo sĩ rồi, ngài sao có thể không thả người ra đây?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro