Đạo Trưởng Lạnh Lùng Rơi Vào Tay Ta
Thao Tiểu (Cao...
2024-11-07 20:00:01
Linh Chiêu ưỡn cong eo, gậy thịt đưa vào rất sâu, thẳng tắp chọc vào tử cung, lần này mạnh đến mức cả người nàng ưỡn lên dính chặt vào ngực Giang Sùng Ngọc, bụng nhỏ siết chặt của nàng làm nổi bật hình dáng gậy thịt trong cơ thể, quy đầu cực đại xông vào tử cung muốn làm gì thì làm.
“A… Shh --- đi ra ngoài, mau rút ra ngoài cho ta! Trướng quá!!” Linh Chiêu sắp bị khoái cảm dâng lên đỉnh đầu chơi chết, nàng nức nở dùng tay trái đẩy Giang Sùng Ngọc ra, thét chói tai muốn hắn rút gậy thịt ra khỏi cơ thể mình.
Giang Sùng Ngọc cúi đầu hôn lên sườn mặt nàng, dịu dàng nói, “Nàng nhìn vào gương đi, Chiêu Chiêu thật xinh đẹp, là hồ ly xinh đẹp nhất trên đời này.”
Nói rồi hắn lại đột nhiên nâng eo cắm vào, ngón tay nặng nề xoa niết viên âm đế kia.
Linh Chiêu hai mắt đẫm nước mơ màng nhìn vào gương, toàn thân nàng ửng hồng, run rẩy chống cự Giang Sùng Ngọc, nhưng nhục huyệt bên dưới lại tham lam nuốt chửng hoàn toàn gậy thịt hắn vào bên trong.
Khoái cảm cực lớn đánh sâu vào Linh Chiêu khiến nàng thở dốc khóc thành tiếng, ngón tay nắm lấy cánh tay Giang Sùng Ngọc, mu bàn chân căng thẳng, bị Giang Sùng Ngọc tàn nhẫn đẩy lên trực tiếp đưa lên cao trào, cùng với cao trào vọt đến một dòng chất lỏng màu vàng nhạt tí tách phun ra.
Linh Chiêu bị thao tiểu ra.
Bị Giang Sùng Ngọc cắm trước gương, xoa bóp âm đế đến tiểu ra.
Dư vị cao trào kéo dài, Linh Chiêu nghẹn ngào thở dốc hung dữ chửi bới, “Đạo sĩ thối!”
Giang Sùng Ngọc cười khẽ bên tai nàng, vươn đầu lưỡi liếm vành tai Linh Chiêu, “Chiêu Chiêu thật là thơm.”
“Cút! Nhanh lên, ta mệt rồi, ta muốn đi ngủ.”
Vừa dứt lời, nàng cảm nhận rõ ràng động tác của Giang Sùng Ngọc càng tàn nhẫn hơn, cả người hắn áp vào lưng nàng, hai tay quấn chặt lấy vòng eo, gậy thịt dưới thân như muốn xỏ xuyên qua cơ thể nàng.
Cái đuôi nhỏ và đôi tai đầy lông của Linh Chiêu lại lén lút xông ra, cái đuôi như có ý thức của riêng nó, đong đưa dùng chóp đuôi quét qua eo Giang Sùng Ngọc, quấn lấy đùi hắn không buông.
Giang Sùng Ngọc cụp mắt xuống nhìn, động tác đâm thọc vô thức nhanh hơn, lông đuôi rậm rạp mềm mại, trêu chọc da thịt trên chân hắn phát ngứa.
Sau khi cắm vào mấy trăm cái, cuối cùng Giang Sùng Ngọc mới bắn vào sâu bên trong tử cung.
Linh Chiêu liên tục nức nở lên cao trào, khoái cảm cực lớn nhấn chìm nàng, đôi chân nàng mềm nhũn, sắp không đứng vững được nữa, “Giang Sùng Ngọc, mau ôm ta lên, chân ta sắp gãy rồi!”
Giang Sùng Ngọc lắc eo cắm vào thêm mấy lần nữa mới thong thả rút ra, hắn giơ tay bế ngang Linh Chiêu lên đi vào trong phòng tắm phía sau, cúi đầu hôn lên khóe môi nàng, nhẹ giọng nói, “Chiêu Chiêu, xin lỗi.”
Linh Chiêu ôm cổ hắn không nói gì, quay đầu sang hướng khác.
“Chiêu Chiêu, Linh Chiêu?” Giang Sùng Ngọc không ngừng gọi nàng, sau khi hoan ái xong giọng nói có chút khàn, mang theo vài phần dinh dính khiến lỗ tai Linh Chiêu ngứa ngáy.
Nàng giơ tay nhéo gáy Giang Sùng Ngọc, trợn mắt với hắn, “Làm sao?”
Giang Sùng Ngọc khẽ cười, thả nàng vào trong hồ nước, bắt đầu giúp nàng tắm rửa, “Vẫn là Phồn Hoa Lâu tốt hơn, hồ nước ở đó lớn hơn.”
Linh Chiêu xem thường hắn, “Tiện lợi hơn chứ gì!”
Giang Sùng Ngọc bị giọng điệu của nàng chọc cười, hắn rũ đầu không nói lời nào, nhưng bả vai lại rung lên chọc giận Linh Chiêu, nàng dùng tay hất hết nước lên người hắn.
Tắm rửa xong hai người trở lại giường, Giang Sùng Ngọc ôm chặt lấy Linh Chiêu, ngửa đầu nhìn màn giường trên đỉnh đầu, nói với nàng, “Chiêu Chiêu, ngày mai đi cùng ta đến Khương gia đi.”
Linh Chiêu nằm trong lòng hắn, toàn thân trần trụi, nàng thích cảm giác da thịt chạm vào nhau, “Vì sao lại muốn ta đi cùng?”
Giang Sùng Ngọc dùng ngón tay chải mái tóc đen nhánh của Linh Chiêu, hình như mỗi lần nhắc đến Khương gia hắn lại trở nên im lặng, Linh Chiêu nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi, “Ngươi làm sao vậy? Ta cảm giác tâm trạng của ngươi rất kém.”
“Không có gì, Chiêu Chiêu, chỉ là ta không thích cái họ Khương này thôi…” Ngón tay Giang Sùng Ngọc dọc theo sống lưng Linh Chiêu đi xuống, rất nhanh liền chạm vào cái đuôi to lớn xù lông kia, hắn vuốt ve nơi sống lưng mọc ra cái đuôi.
Linh Chiêu bị hắn xoa nắn ngứa ngáy khắp người, nàng rúc vào trong ngực Giang Sùng Ngọc, dùng tay lôi kéo ngón tay hắn, “Bỏ tay ra.”
“Cho ta sờ đi, Chiêu Chiêu.” Giang Sùng Ngọc tựa trán lên đỉnh đầu Linh Chiêu, ủ rũ nói, mang theo một chút khẩn cầu và tủi thân.
Linh Chiêu không chịu được người khác làm nũng với nàng, trái tim nàng mềm nhũn, trong mắt hiện lên vẻ dung túng, “… Được rồi, thấy tâm trạng ngươi không tốt nên cho ngươi sờ một chút thôi đấy.”
“Được.” Giang Sùng Ngọc hôn lên xương mày nàng.
Ngón tay hắn vuốt ve phần đuôi, động tác rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại dùng đầu ngón tay xoa phần xương cụt ẩn giấu bên dưới lớp lông tơ, xúc cảm rất dễ chịu, toàn thân Giang Sùng Ngọc như được chữa lành.
Linh Chiêu lại không được dễ chịu, toàn thân nàng nổi da gà, mỗi khi Giang Sùng Ngọc chạm vào đuôi nàng lại cứng eo run rẩy, chờ đến khi hắn sờ tới sờ lui hai ba lần, Linh Chiêu cắn răng bảo hắn, “Dừng lại! Không được sờ nữa!”
Giang Sùng Ngọc thành thật dừng lại, hắn tựa cằm lên đầu Linh Chiêu, thổi gió vào đôi tai hồ ly kia, đôi tai khẽ run lên.
Linh Chiêu không nhịn được nữa, nàng giơ tay đẩy đầu Giang Sùng Ngọc ra, quay lưng về phía hắn, không muốn nói chuyện với hắn nữa.
“Chiêu Chiêu, là đuôi của nàng muốn chơi đùa với ta…” Giang Sùng Ngọc vòng tay qua eo kéo nàng vào lòng, nhỏ giọng nói bên tai nàng.
Quả nhiên, là do cái đuôi hồ ly bên dưới chủ động quấn lấy dụ dỗ Giang Sùng Ngọc.
Linh Chiêu hừ một tiếng, âm thầm dùng sức muốn thu cái đuôi lại, nhưng cố gắng nửa ngày cái đuôi vẫn quấn lấy eo Giang Sùng Ngọc cọ xát.
Gậy thịt chen giữa kẽ mông Linh Chiêu lại cứng lên, nguyên cây nóng hổi áp vào mông nàng.
“Chiêu Chiêu, nó mời mọc ta.” Giang Sùng Ngọc hôn nhẹ vào cổ Linh Chiêu, đồng thời đổ lỗi cho cái đuôi cáo không ngừng trêu chọc hắn.
Hắn thẳng lưng, nhét gậy thịt vào giữa hai chân Linh Chiêu, tư thế quay lưng về phía hắn khiến hắn dễ dàng làm chuyện xấu hơn.
Linh Chiêu trở tay nắm lấy cây gậy thịt kia, gậy nóng ở trong lòng bàn tay nàng giật giật, “Đạo trưởng, ta thấy ngươi mới là hồ yêu.” Nàng quay đầu liếc Giang Sùng Ngọc một cái.
Giang Sùng Ngọc cong môi cười, cánh tay luồn xuống dưới nách nàng, dùng bàn tay bao lấy hai bầu vú mềm mại, “Chiêu Chiêu, ta là hồ ly đực, cùng với nàng vừa lúc xứng đôi.”
“Biến, ta không muốn ở cùng hồ ly, mỗi ngày đều động dục.” Linh Chiêu thở hổn hển cười mắng hắn, lại nói,” Tìm được một đạo trưởng tu đạo thì hắn lại ngày nào cũng động dục với ta, vậy thà tìm một con hồ ly còn tốt hơn.”
Sau khi Giang Sùng Ngọc nghe thấy lời nàng nói, hơi thở vô thức trở nên nặng nề hơn, động tác xoa nắn bầu vú cũng trở nên thô bạo khiến Linh Chiêu đau kêu thành tiếng, “A, nhẹ nhàng một chút!”
“Không, nàng không được tìm hồ ly, chỉ cho phép tìm ta!” Giang Sùng Ngọc cắn lên bả vai Linh Chiêu, gậy thịt từ phía sau lại một lần nữa cắm vào hoa huyệt, cái lỗ nhỏ ướt át bị gậy thịt dễ như trở bàn tay xỏ xuyên qua.
Linh Chiêu thở dốc dồn dập, nhấc mông lên, đẩy nhục huyệt về phía gậy thịt, nuốt chửng gậy thịt nóng cứng vào một lần nữa.
Hai người giống như hai con rắn đang giao phối, quấn lấy nhau vặn vẹo trên giường, da thịt trắng nõn không ngừng cọ xát đan xen vào nhau.
Giang Sùng Ngọc ấn eo Linh Chiêu, mạnh mẽ cắm vào, sau đó lại nhanh chóng rút ra, lôi theo từng đợt dâm thủy ra ngoài làm ướt khăn trải giường và đệm chăn bên dưới.
Linh Chiêu bị hắn đè nặng không thể thoát ra, nàng rên rỉ quay đầu lại hôn Giang Sùng Ngọc, hơi thở nóng bức bao vây hai người, khiến người ta vừa vui sướng vừa nghẹt thở.
Nàng run giọng hỏi Giang Sùng Ngọc, “Bên ngoài hình như sắp mưa phải không?”
Giang Sùng Ngọc cùng nàng môi lưỡi giao triền, hơi thở hòa quyện, hắn vươn đầu lưỡi liếm khóe môi Linh Chiêu, ngậm lấy môi nàng mút mát, “Ừm, thời tiết oi bức, sắp mưa lớn rồi.”
Vừa nói vừa thẳng lưng đẩy mạnh nhét gậy thịt vào khoang tử cung, mông Linh Chiêu cọ xát vào hông và bụng hắn, bị đám lông bên dưới chọc chọc.
Bàn tay Giang Sùng Ngọc ấn lên bụng nhỏ Linh Chiêu, cách bụng nhỏ xoa xoa, trong nháy mắt Linh Chiêu phát ra một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, nàng muốn xoay người lại ôm Giang Sùng Ngọc lại bị hắn cắm thẳng lên giường, cả người đều dính chặt lên trên đó.
Tiếng sấm ngoài cửa sổ vang lên, một tia chớp xuất hiện, chiếu sáng căn phòng tối tăm dâm đãng, thấy rõ được hành vi hoang dâm hỗn loạn của hai người trên giường.
Giang Sùng Ngọc bóp mạnh vú Linh Chiêu, ấn nàng xuống thọc vào rút ra mấy chục cái, lần nữa bắn ra trong lỗ nhỏ ướt mềm.
Cả người Linh Chiêu như được vớt ra từ trong nước, hai người đầm đìa mồ hôi, tiếng thở dốc nặng nề hòa cùng tiếng sấm rền.
“A… Shh --- đi ra ngoài, mau rút ra ngoài cho ta! Trướng quá!!” Linh Chiêu sắp bị khoái cảm dâng lên đỉnh đầu chơi chết, nàng nức nở dùng tay trái đẩy Giang Sùng Ngọc ra, thét chói tai muốn hắn rút gậy thịt ra khỏi cơ thể mình.
Giang Sùng Ngọc cúi đầu hôn lên sườn mặt nàng, dịu dàng nói, “Nàng nhìn vào gương đi, Chiêu Chiêu thật xinh đẹp, là hồ ly xinh đẹp nhất trên đời này.”
Nói rồi hắn lại đột nhiên nâng eo cắm vào, ngón tay nặng nề xoa niết viên âm đế kia.
Linh Chiêu hai mắt đẫm nước mơ màng nhìn vào gương, toàn thân nàng ửng hồng, run rẩy chống cự Giang Sùng Ngọc, nhưng nhục huyệt bên dưới lại tham lam nuốt chửng hoàn toàn gậy thịt hắn vào bên trong.
Khoái cảm cực lớn đánh sâu vào Linh Chiêu khiến nàng thở dốc khóc thành tiếng, ngón tay nắm lấy cánh tay Giang Sùng Ngọc, mu bàn chân căng thẳng, bị Giang Sùng Ngọc tàn nhẫn đẩy lên trực tiếp đưa lên cao trào, cùng với cao trào vọt đến một dòng chất lỏng màu vàng nhạt tí tách phun ra.
Linh Chiêu bị thao tiểu ra.
Bị Giang Sùng Ngọc cắm trước gương, xoa bóp âm đế đến tiểu ra.
Dư vị cao trào kéo dài, Linh Chiêu nghẹn ngào thở dốc hung dữ chửi bới, “Đạo sĩ thối!”
Giang Sùng Ngọc cười khẽ bên tai nàng, vươn đầu lưỡi liếm vành tai Linh Chiêu, “Chiêu Chiêu thật là thơm.”
“Cút! Nhanh lên, ta mệt rồi, ta muốn đi ngủ.”
Vừa dứt lời, nàng cảm nhận rõ ràng động tác của Giang Sùng Ngọc càng tàn nhẫn hơn, cả người hắn áp vào lưng nàng, hai tay quấn chặt lấy vòng eo, gậy thịt dưới thân như muốn xỏ xuyên qua cơ thể nàng.
Cái đuôi nhỏ và đôi tai đầy lông của Linh Chiêu lại lén lút xông ra, cái đuôi như có ý thức của riêng nó, đong đưa dùng chóp đuôi quét qua eo Giang Sùng Ngọc, quấn lấy đùi hắn không buông.
Giang Sùng Ngọc cụp mắt xuống nhìn, động tác đâm thọc vô thức nhanh hơn, lông đuôi rậm rạp mềm mại, trêu chọc da thịt trên chân hắn phát ngứa.
Sau khi cắm vào mấy trăm cái, cuối cùng Giang Sùng Ngọc mới bắn vào sâu bên trong tử cung.
Linh Chiêu liên tục nức nở lên cao trào, khoái cảm cực lớn nhấn chìm nàng, đôi chân nàng mềm nhũn, sắp không đứng vững được nữa, “Giang Sùng Ngọc, mau ôm ta lên, chân ta sắp gãy rồi!”
Giang Sùng Ngọc lắc eo cắm vào thêm mấy lần nữa mới thong thả rút ra, hắn giơ tay bế ngang Linh Chiêu lên đi vào trong phòng tắm phía sau, cúi đầu hôn lên khóe môi nàng, nhẹ giọng nói, “Chiêu Chiêu, xin lỗi.”
Linh Chiêu ôm cổ hắn không nói gì, quay đầu sang hướng khác.
“Chiêu Chiêu, Linh Chiêu?” Giang Sùng Ngọc không ngừng gọi nàng, sau khi hoan ái xong giọng nói có chút khàn, mang theo vài phần dinh dính khiến lỗ tai Linh Chiêu ngứa ngáy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng giơ tay nhéo gáy Giang Sùng Ngọc, trợn mắt với hắn, “Làm sao?”
Giang Sùng Ngọc khẽ cười, thả nàng vào trong hồ nước, bắt đầu giúp nàng tắm rửa, “Vẫn là Phồn Hoa Lâu tốt hơn, hồ nước ở đó lớn hơn.”
Linh Chiêu xem thường hắn, “Tiện lợi hơn chứ gì!”
Giang Sùng Ngọc bị giọng điệu của nàng chọc cười, hắn rũ đầu không nói lời nào, nhưng bả vai lại rung lên chọc giận Linh Chiêu, nàng dùng tay hất hết nước lên người hắn.
Tắm rửa xong hai người trở lại giường, Giang Sùng Ngọc ôm chặt lấy Linh Chiêu, ngửa đầu nhìn màn giường trên đỉnh đầu, nói với nàng, “Chiêu Chiêu, ngày mai đi cùng ta đến Khương gia đi.”
Linh Chiêu nằm trong lòng hắn, toàn thân trần trụi, nàng thích cảm giác da thịt chạm vào nhau, “Vì sao lại muốn ta đi cùng?”
Giang Sùng Ngọc dùng ngón tay chải mái tóc đen nhánh của Linh Chiêu, hình như mỗi lần nhắc đến Khương gia hắn lại trở nên im lặng, Linh Chiêu nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi, “Ngươi làm sao vậy? Ta cảm giác tâm trạng của ngươi rất kém.”
“Không có gì, Chiêu Chiêu, chỉ là ta không thích cái họ Khương này thôi…” Ngón tay Giang Sùng Ngọc dọc theo sống lưng Linh Chiêu đi xuống, rất nhanh liền chạm vào cái đuôi to lớn xù lông kia, hắn vuốt ve nơi sống lưng mọc ra cái đuôi.
Linh Chiêu bị hắn xoa nắn ngứa ngáy khắp người, nàng rúc vào trong ngực Giang Sùng Ngọc, dùng tay lôi kéo ngón tay hắn, “Bỏ tay ra.”
“Cho ta sờ đi, Chiêu Chiêu.” Giang Sùng Ngọc tựa trán lên đỉnh đầu Linh Chiêu, ủ rũ nói, mang theo một chút khẩn cầu và tủi thân.
Linh Chiêu không chịu được người khác làm nũng với nàng, trái tim nàng mềm nhũn, trong mắt hiện lên vẻ dung túng, “… Được rồi, thấy tâm trạng ngươi không tốt nên cho ngươi sờ một chút thôi đấy.”
“Được.” Giang Sùng Ngọc hôn lên xương mày nàng.
Ngón tay hắn vuốt ve phần đuôi, động tác rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại dùng đầu ngón tay xoa phần xương cụt ẩn giấu bên dưới lớp lông tơ, xúc cảm rất dễ chịu, toàn thân Giang Sùng Ngọc như được chữa lành.
Linh Chiêu lại không được dễ chịu, toàn thân nàng nổi da gà, mỗi khi Giang Sùng Ngọc chạm vào đuôi nàng lại cứng eo run rẩy, chờ đến khi hắn sờ tới sờ lui hai ba lần, Linh Chiêu cắn răng bảo hắn, “Dừng lại! Không được sờ nữa!”
Giang Sùng Ngọc thành thật dừng lại, hắn tựa cằm lên đầu Linh Chiêu, thổi gió vào đôi tai hồ ly kia, đôi tai khẽ run lên.
Linh Chiêu không nhịn được nữa, nàng giơ tay đẩy đầu Giang Sùng Ngọc ra, quay lưng về phía hắn, không muốn nói chuyện với hắn nữa.
“Chiêu Chiêu, là đuôi của nàng muốn chơi đùa với ta…” Giang Sùng Ngọc vòng tay qua eo kéo nàng vào lòng, nhỏ giọng nói bên tai nàng.
Quả nhiên, là do cái đuôi hồ ly bên dưới chủ động quấn lấy dụ dỗ Giang Sùng Ngọc.
Linh Chiêu hừ một tiếng, âm thầm dùng sức muốn thu cái đuôi lại, nhưng cố gắng nửa ngày cái đuôi vẫn quấn lấy eo Giang Sùng Ngọc cọ xát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gậy thịt chen giữa kẽ mông Linh Chiêu lại cứng lên, nguyên cây nóng hổi áp vào mông nàng.
“Chiêu Chiêu, nó mời mọc ta.” Giang Sùng Ngọc hôn nhẹ vào cổ Linh Chiêu, đồng thời đổ lỗi cho cái đuôi cáo không ngừng trêu chọc hắn.
Hắn thẳng lưng, nhét gậy thịt vào giữa hai chân Linh Chiêu, tư thế quay lưng về phía hắn khiến hắn dễ dàng làm chuyện xấu hơn.
Linh Chiêu trở tay nắm lấy cây gậy thịt kia, gậy nóng ở trong lòng bàn tay nàng giật giật, “Đạo trưởng, ta thấy ngươi mới là hồ yêu.” Nàng quay đầu liếc Giang Sùng Ngọc một cái.
Giang Sùng Ngọc cong môi cười, cánh tay luồn xuống dưới nách nàng, dùng bàn tay bao lấy hai bầu vú mềm mại, “Chiêu Chiêu, ta là hồ ly đực, cùng với nàng vừa lúc xứng đôi.”
“Biến, ta không muốn ở cùng hồ ly, mỗi ngày đều động dục.” Linh Chiêu thở hổn hển cười mắng hắn, lại nói,” Tìm được một đạo trưởng tu đạo thì hắn lại ngày nào cũng động dục với ta, vậy thà tìm một con hồ ly còn tốt hơn.”
Sau khi Giang Sùng Ngọc nghe thấy lời nàng nói, hơi thở vô thức trở nên nặng nề hơn, động tác xoa nắn bầu vú cũng trở nên thô bạo khiến Linh Chiêu đau kêu thành tiếng, “A, nhẹ nhàng một chút!”
“Không, nàng không được tìm hồ ly, chỉ cho phép tìm ta!” Giang Sùng Ngọc cắn lên bả vai Linh Chiêu, gậy thịt từ phía sau lại một lần nữa cắm vào hoa huyệt, cái lỗ nhỏ ướt át bị gậy thịt dễ như trở bàn tay xỏ xuyên qua.
Linh Chiêu thở dốc dồn dập, nhấc mông lên, đẩy nhục huyệt về phía gậy thịt, nuốt chửng gậy thịt nóng cứng vào một lần nữa.
Hai người giống như hai con rắn đang giao phối, quấn lấy nhau vặn vẹo trên giường, da thịt trắng nõn không ngừng cọ xát đan xen vào nhau.
Giang Sùng Ngọc ấn eo Linh Chiêu, mạnh mẽ cắm vào, sau đó lại nhanh chóng rút ra, lôi theo từng đợt dâm thủy ra ngoài làm ướt khăn trải giường và đệm chăn bên dưới.
Linh Chiêu bị hắn đè nặng không thể thoát ra, nàng rên rỉ quay đầu lại hôn Giang Sùng Ngọc, hơi thở nóng bức bao vây hai người, khiến người ta vừa vui sướng vừa nghẹt thở.
Nàng run giọng hỏi Giang Sùng Ngọc, “Bên ngoài hình như sắp mưa phải không?”
Giang Sùng Ngọc cùng nàng môi lưỡi giao triền, hơi thở hòa quyện, hắn vươn đầu lưỡi liếm khóe môi Linh Chiêu, ngậm lấy môi nàng mút mát, “Ừm, thời tiết oi bức, sắp mưa lớn rồi.”
Vừa nói vừa thẳng lưng đẩy mạnh nhét gậy thịt vào khoang tử cung, mông Linh Chiêu cọ xát vào hông và bụng hắn, bị đám lông bên dưới chọc chọc.
Bàn tay Giang Sùng Ngọc ấn lên bụng nhỏ Linh Chiêu, cách bụng nhỏ xoa xoa, trong nháy mắt Linh Chiêu phát ra một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, nàng muốn xoay người lại ôm Giang Sùng Ngọc lại bị hắn cắm thẳng lên giường, cả người đều dính chặt lên trên đó.
Tiếng sấm ngoài cửa sổ vang lên, một tia chớp xuất hiện, chiếu sáng căn phòng tối tăm dâm đãng, thấy rõ được hành vi hoang dâm hỗn loạn của hai người trên giường.
Giang Sùng Ngọc bóp mạnh vú Linh Chiêu, ấn nàng xuống thọc vào rút ra mấy chục cái, lần nữa bắn ra trong lỗ nhỏ ướt mềm.
Cả người Linh Chiêu như được vớt ra từ trong nước, hai người đầm đìa mồ hôi, tiếng thở dốc nặng nề hòa cùng tiếng sấm rền.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro