Đạo Trưởng Lạnh Lùng Rơi Vào Tay Ta
Vô Tâm (Cao H)
2024-11-07 20:00:01
Lầu hai trang trí rất tinh xảo, sau khi lên cầu thang sẽ có một hành lang nhỏ hình vuông, hai bên trái phải có ghế mỹ nhân, có thể ngồi ngắm cảnh hoặc nhìn sân.
Đẩy cửa đối diện cầu thang ra, lọt vào tầm mắt là một căn phòng có không gian cực kỳ rộng, cách cửa không xa có một tấm bình phong bằng vải lụa mỏng.
Linh Chiêu lôi kéo Giang Sùng Ngọc đi vòng qua bình phong, “Oa, căn phòng này trước kia ai ở thế? Rất lịch sự và tao nhã.”
Giang Sùng Ngọc lắc đầu, hắn cũng là lần đầu tiên đến đây.
“Đằng sau còn có một phòng tắm lớn nữa, ta rất thích căn phòng này.” Linh Chiêu nhìn khắp phòng từ trong ra ngoài.
Giang Sùng Ngọc vẫn đứng bất động giữa phòng, hắn di chuyển ánh mắt nhìn thấy bên cạnh giường lớn đặt một chiếc gương soi toàn thân.
Chiếc gương có hình bầu dục, hắn dùng mắt ước lượng thì cao khoảng bảy tám thước, là một chiếc gương rất lớn.
Linh Chiêu xem xét phòng xong thì quay lại bên cạnh Giang Sùng Ngọc, giơ tay khua khua trước mắt hắn, “Nhìn cái gì thế?”
Nàng nhìn theo ánh mắt hắn, thắc mắc tại sao Giang Sùng Ngọc lại nhìn một cái gương chuyên chú như vậy.
Lúc này đã gần đến hoàng hôn, mây tía trải dài ngàn dặm khắp bầu trời, ánh sáng màu đỏ cam từ khe cửa sổ đóng kín xuyên vào, nhảy múa trong phòng, ánh chiều tà lúc mặt trời lặn lan rộng khắp căn phòng.
Linh Chiêu kiễng chân ôm lấy cổ Giang Sùng Ngọc, kéo mặt hắn lại gần, khóe môi nở một nụ cười tươi, ngọt ngào nói, “Giang Sùng Ngọc, người khác đều nói dưới đèn ngắm mỹ nhân, dưới trăng ngắm quân tử, ta thấy đều không rung động bằng dưới ánh hoàng hôn ngắm Giang Sùng Ngọc.”
Giang Sùng Ngọc cúi đầu mổ nhẹ lên môi Linh Chiêu, giơ tay ôm tiểu hồ ly xảo quyệt lại quyến rũ vào trong lòng.
Hai người giống như một đôi uyên ương đứng giữa phòng hôn môi, Linh Chiêu vói đầu lưỡi vào trong miệng Giang Sùng Ngọc, cùng lưỡi hắn quấn quýt triền miên, còn đưa tay xuống dọc theo vòng eo săn chắc của hắn, ngón tay di chuyển, ra sức nhéo nhéo mông thịt Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc không nhịn được tiến về phía trước nửa bước, dán chặt vào Linh Chiêu hơn, hắn thẳng lưng, ấn gậy thịt nửa cứng của mình vào bụng phẳng của Linh Chiêu khiến nàng nóng run lên.
Trong lúc hôn môi lưỡi di chuyển tới lui như đánh trận, móc lấy thịt non trong miệng đối phương, liếm mút không theo quy tắc nào, nước bọt trong suốt tràn ra, trượt xuống theo khóe môi Linh Chiêu.
Tiếng thở trở nên dồn dập, Linh Chiêu kéo Giang Sùng Ngọc đi đến mép giường, nàng đưa tay đẩy, Giang Sùng Ngọc liền nằm ngửa ngã xuống giường, ánh hoàng hôn xuyên qua tấm màn lụa khiến hắn chói mắt.
“Giang Sùng Ngọc, đôi lúc ta tự hỏi, ta phải ngủ với ngươi bao nhiêu lần nữa mới có thể thỏa mãn được khát vọng trong lòng ta đối với ngươi đây?” Linh Chiêu cởi bộ váy đỏ trên người ra, làn da trắng như tuyết như phát sáng, nàng cúi xuống hôn lên yết hầu Giang Sùng Ngọc.
Đôi môi đỏ mọng ngậm phần nhô lên vào miệng, dùng đầu lưỡi mềm mại cuốn lấy, liếm láp gặm cắn, khiến tiểng thở dốc trong cổ họng Giang Sùng Ngọc ngày càng lớn hơn.
Hắn đưa tay lên che mắt, chặn ánh sáng lại, giọng khàn khàn trả lời nàng, “Linh Chiêu, nàng không nên hỏi ta, nên hỏi lòng mình đi.”
Hắn dùng hai tay nâng nửa người trên lên, ôm chặt Linh Chiêu trần trụi vào ngực, “Nếu ta nói, ta hy vọng nàng vĩnh viễn có khát vọng đối với ta, thì nàng sẽ thế sao?” Môi hắn dán bên tai Linh Chiêu, thấp giọng hỏi nàng.
Căn phòng im lặng, chỉ nghe được tiếng chim đậu trên cây vải ngoài cửa sổ, tiếng hót du dương uyển chuyển của nó vang vọng qua khung cửa sổ mỏng.
Giang Sùng Ngọc ôm siết Linh Chiêu khiến nàng gần như thở không ra hơi, “Giang Sùng Ngọc, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, được không? Ít nhận hiện tại sung sướng là được, chuyện sau này, ai có thể nói chắc được đây? Ta không thể đảm bảo với ngươi, bởi ta chính là một yêu tinh lừa đảo thích nói dối mà thôi…”
Nàng đưa tay đẩy Giang Sùng Ngọc ra, cụp mắt xuống, mím chặt môi, lời nói chứa đựng sự bất lực và vô tình, giống như một mũi kim nhọn đâm vào trái tim Giang Sùng Ngọc, còn ngoáy ngoáy khiến trong lòng hắn nổi lên một trận đau đớn kịch liệt.
Linh Chiêu nói đúng, nàng chính là một hồ yêu không tim không phổi, nàng không muốn dính dáng gì đến tình tình ái ái, càng không muốn mở miệng nói những lời buồn nôn như cả đời này chỉ yêu một mình ngươi, quyết không phụ ngươi này kia.
Nàng chỉ đơn thuần muốn ngủ với Giang Sùng Ngọc, khi nàng vẫn còn khát vọng và ham muốn mãnh liệt với hắn.
Nhưng khi nàng thấy Giang Sùng Ngọc nghiêng đầu không nhìn nàng nữa, trong lòng Linh Chiêu lại dâng lên cảm giác chua chát, nàng giơ tay ôm mặt Giang Sùng Ngọc, hôn lên đôi mắt lạnh lẽo của hắn, “Giang Sùng Ngọc, đừng tức giận, ngươi phải hiểu được nhiều năm như vậy chỉ có mình ngươi là người duy nhất cũng là người đầu tiên mà ta muốn ngủ cùng.”
An ủi như vậy cũng không khiến tâm trạng của Giang Sùng Ngọc tốt lên, thậm chí còn khiến trong lòng hắn sinh ra lệ khí không thể ức chế.
Hắn nghe vậy, bỗng dưng cười thành tiếng, vẻ mặt đầy bất lực, đưa tay bóp cằm Linh Chiêu, dùng môi mỏng cắn mạnh vào môi nàng, nụ hôn này như muốn nuốt chửng nàng vào trong bụng hắn, hung hăng lại mãnh liệt.
“Linh Chiêu, hóa ra nàng mới là vị tiên trên cao lạnh lùng không nhuốm khói bụi trần thế, quyến rũ người ta nhưng lại không yêu.” Giang Sùng Ngọc chậm rãi thở ra bên môi nàng, lời nói lạnh như sương giá.
Linh Chiêu cong môi cười, mặt mày tràn ngập dục vọng cùng mê hoặc, nàng đưa tay vuốt ve tấm lưng nhô lên của Giang Sùng Ngọc, ngọt ngào mềm mại nói, “Giang đạo trưởng, ta không phải là tiên, ngươi mới là tiên, ta chỉ là hồ yêu da mặt dày không có trái tim thôi.”
Nàng nắm lấy tay Giang Sùng Ngọc xoa bóp bầu vú mình, ngón tay đặt lên mu bàn tay hắn, dẫn dắt tay hắn xoa nắn bầu vú mềm mại mịn màng, áp môi đến gần tai Giang Sùng Ngọc, thở gấp nỉ non, “Đừng nói nữa, để ta ‘đè’ vị tiên trên trời này trước đã.”
Sắc mặt Giang Sùng Ngọc ngưng trọng, vẻ mặt vô cảm xoa bóp ngực nàng, bầu vú trong lòng bàn tay hắn cực kỳ trắng nõn mềm mại, xương ngón tay cọ vào núm vú cương cứng kích thích Linh Chiêu ngửa đầu thở dốc, thịt vú mềm mại bị hắn nắm chặt không ngừng tràn ra từ kẽ ngón tay hắn.
Đạo bào trên người hắn vẫn chỉnh tề, chỉ có vạt áo hơi tán loạn, lộ ra xương quai xanh nhô lên dưới cổ.
Mông Linh Chiêu ngồi trên đùi hắn, gậy thịt cương cứng đứng thẳng bị nàng kẹp giữa hai chân, dâm thủy trong lỗ nhỏ không ngừng chảy ra làm ướt áo choàng của Giang Sùng Ngọc.
Nàng nâng eo cọ xát trước sau, cách lớp đạo bào đè gậy thịt xuống dưới lỗ nhỏ, thân gậy thô to cực nóng như nhận được sự cám dỗ của mật ngọt, không ngừng phun ra tiền tinh, thình thịch nảy lên muốn chui vào trong lỗ nhỏ dù bị đạo bào cản trở.
Linh Chiêu không ngừng rên rỉ, nàng bị môi Giang Sùng Ngọc tra tấn muốn điên rồi, hắn vừa liếm cắn thịt vú non mịn vừa dùng đầu ngón tay nghiền áp moi đào núm vú đỏ tươi.
Nhiệt độ không khí không ngừng tăng cao, cả hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa, hơi thở nặng nhọc và tiếng rên rỉ tràn ngập cả căn phòng, ngay cả con chim ồn ào ngoài cửa sổ cũng sợ hãi bay đi.
May mắn có kết giới ngăn lại nếu không Thanh Diên ở dưới lầu cũng sẽ bị hai người họ tra tấn đến chết.
Linh Chiêu lột đạo bào của Giang Sùng Ngọc ra, dùng ngón tay mảnh khảnh vuốt ve ngực bụng hắn, dọc theo cơ bắp đi xuống cầm lấy đồ vật kiêu ngạo kia trượt lên trượt xuống, gậy thịt ở trong lòng bàn tay Linh Chiêu lại phồng to thêm, căng lòng bàn tay nàng nóng rực.
Ngón tay Giang Sùng Ngọc cuối cùng cũng buông ngực Linh Chiêu ra, ngược lại đi xuống phía dưới, chuẩn bị khám phá vùng đất trơn trượt sâu thẳm kia.
Linh Chiêu di chuyển mông về phía trước, dùng miệng lỗ nhỏ ướt dầm dề ấn vào gậy thịt to lớn thô cứng, ngón tay Giang Sùng Ngọc không ngừng xoa bóp viên âm đế đáng yêu, thỉnh thoảng lại túm lấy kéo ra ngoài, đầu ngón tay dùng vài phần sức lực chơi đùa dâm loạn.
Lỗ nhỏ cọ xát vào gậy thịt Giang Sùng Ngọc, bôi dâm thủy lên thân gậy, Giang Sùng Ngọc dùng ngón tay cắm mở miệng lỗ nhỏ hứng đầy mật dịch vào lòng bàn tay, ngón tay rời khỏi thân dưới Linh Chiêu, ngược lại bôi dâm thủy lên bầu vú nàng, rồi cúi đầu ngậm lấy núm vú, mút mát kêu chùn chụt.
Linh Chiêu nâng eo, dùng tay nắm lấy gậy thịt đưa vào lỗ nhỏ, quy đầu cực đại mở ra lối vào, nóng lòng muốn chui vào bên trong, nàng vừa thở dốc vừa ngồi xuống, thân dưới dán vào nhau khiến vách thịt nàng lập tức xoắn chặt lại lên cao trào.
Lối đi co chặt như một túi thịt ướt át non mềm, cắn chặt lấy đồ vật của Giang Sùng Ngọc, những nếp uốn kéo dài nhấp nhô hút lấy thân gậy, từng dòng dâm thủy ấm áp ùa ra, ngâm đầu nấm ướt đẫm.
Dục vọng trong mắt Giang Sùng Ngọc sắp tràn ra tới nơi, hắn bóp lấy eo Linh Chiêu, giúp nàng nhấc mông lên rồi lại ngồi xuống, nuốt trọn gậy thịt vào rồi lại rút cả căn ra.
Đẩy cửa đối diện cầu thang ra, lọt vào tầm mắt là một căn phòng có không gian cực kỳ rộng, cách cửa không xa có một tấm bình phong bằng vải lụa mỏng.
Linh Chiêu lôi kéo Giang Sùng Ngọc đi vòng qua bình phong, “Oa, căn phòng này trước kia ai ở thế? Rất lịch sự và tao nhã.”
Giang Sùng Ngọc lắc đầu, hắn cũng là lần đầu tiên đến đây.
“Đằng sau còn có một phòng tắm lớn nữa, ta rất thích căn phòng này.” Linh Chiêu nhìn khắp phòng từ trong ra ngoài.
Giang Sùng Ngọc vẫn đứng bất động giữa phòng, hắn di chuyển ánh mắt nhìn thấy bên cạnh giường lớn đặt một chiếc gương soi toàn thân.
Chiếc gương có hình bầu dục, hắn dùng mắt ước lượng thì cao khoảng bảy tám thước, là một chiếc gương rất lớn.
Linh Chiêu xem xét phòng xong thì quay lại bên cạnh Giang Sùng Ngọc, giơ tay khua khua trước mắt hắn, “Nhìn cái gì thế?”
Nàng nhìn theo ánh mắt hắn, thắc mắc tại sao Giang Sùng Ngọc lại nhìn một cái gương chuyên chú như vậy.
Lúc này đã gần đến hoàng hôn, mây tía trải dài ngàn dặm khắp bầu trời, ánh sáng màu đỏ cam từ khe cửa sổ đóng kín xuyên vào, nhảy múa trong phòng, ánh chiều tà lúc mặt trời lặn lan rộng khắp căn phòng.
Linh Chiêu kiễng chân ôm lấy cổ Giang Sùng Ngọc, kéo mặt hắn lại gần, khóe môi nở một nụ cười tươi, ngọt ngào nói, “Giang Sùng Ngọc, người khác đều nói dưới đèn ngắm mỹ nhân, dưới trăng ngắm quân tử, ta thấy đều không rung động bằng dưới ánh hoàng hôn ngắm Giang Sùng Ngọc.”
Giang Sùng Ngọc cúi đầu mổ nhẹ lên môi Linh Chiêu, giơ tay ôm tiểu hồ ly xảo quyệt lại quyến rũ vào trong lòng.
Hai người giống như một đôi uyên ương đứng giữa phòng hôn môi, Linh Chiêu vói đầu lưỡi vào trong miệng Giang Sùng Ngọc, cùng lưỡi hắn quấn quýt triền miên, còn đưa tay xuống dọc theo vòng eo săn chắc của hắn, ngón tay di chuyển, ra sức nhéo nhéo mông thịt Giang Sùng Ngọc.
Giang Sùng Ngọc không nhịn được tiến về phía trước nửa bước, dán chặt vào Linh Chiêu hơn, hắn thẳng lưng, ấn gậy thịt nửa cứng của mình vào bụng phẳng của Linh Chiêu khiến nàng nóng run lên.
Trong lúc hôn môi lưỡi di chuyển tới lui như đánh trận, móc lấy thịt non trong miệng đối phương, liếm mút không theo quy tắc nào, nước bọt trong suốt tràn ra, trượt xuống theo khóe môi Linh Chiêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng thở trở nên dồn dập, Linh Chiêu kéo Giang Sùng Ngọc đi đến mép giường, nàng đưa tay đẩy, Giang Sùng Ngọc liền nằm ngửa ngã xuống giường, ánh hoàng hôn xuyên qua tấm màn lụa khiến hắn chói mắt.
“Giang Sùng Ngọc, đôi lúc ta tự hỏi, ta phải ngủ với ngươi bao nhiêu lần nữa mới có thể thỏa mãn được khát vọng trong lòng ta đối với ngươi đây?” Linh Chiêu cởi bộ váy đỏ trên người ra, làn da trắng như tuyết như phát sáng, nàng cúi xuống hôn lên yết hầu Giang Sùng Ngọc.
Đôi môi đỏ mọng ngậm phần nhô lên vào miệng, dùng đầu lưỡi mềm mại cuốn lấy, liếm láp gặm cắn, khiến tiểng thở dốc trong cổ họng Giang Sùng Ngọc ngày càng lớn hơn.
Hắn đưa tay lên che mắt, chặn ánh sáng lại, giọng khàn khàn trả lời nàng, “Linh Chiêu, nàng không nên hỏi ta, nên hỏi lòng mình đi.”
Hắn dùng hai tay nâng nửa người trên lên, ôm chặt Linh Chiêu trần trụi vào ngực, “Nếu ta nói, ta hy vọng nàng vĩnh viễn có khát vọng đối với ta, thì nàng sẽ thế sao?” Môi hắn dán bên tai Linh Chiêu, thấp giọng hỏi nàng.
Căn phòng im lặng, chỉ nghe được tiếng chim đậu trên cây vải ngoài cửa sổ, tiếng hót du dương uyển chuyển của nó vang vọng qua khung cửa sổ mỏng.
Giang Sùng Ngọc ôm siết Linh Chiêu khiến nàng gần như thở không ra hơi, “Giang Sùng Ngọc, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, được không? Ít nhận hiện tại sung sướng là được, chuyện sau này, ai có thể nói chắc được đây? Ta không thể đảm bảo với ngươi, bởi ta chính là một yêu tinh lừa đảo thích nói dối mà thôi…”
Nàng đưa tay đẩy Giang Sùng Ngọc ra, cụp mắt xuống, mím chặt môi, lời nói chứa đựng sự bất lực và vô tình, giống như một mũi kim nhọn đâm vào trái tim Giang Sùng Ngọc, còn ngoáy ngoáy khiến trong lòng hắn nổi lên một trận đau đớn kịch liệt.
Linh Chiêu nói đúng, nàng chính là một hồ yêu không tim không phổi, nàng không muốn dính dáng gì đến tình tình ái ái, càng không muốn mở miệng nói những lời buồn nôn như cả đời này chỉ yêu một mình ngươi, quyết không phụ ngươi này kia.
Nàng chỉ đơn thuần muốn ngủ với Giang Sùng Ngọc, khi nàng vẫn còn khát vọng và ham muốn mãnh liệt với hắn.
Nhưng khi nàng thấy Giang Sùng Ngọc nghiêng đầu không nhìn nàng nữa, trong lòng Linh Chiêu lại dâng lên cảm giác chua chát, nàng giơ tay ôm mặt Giang Sùng Ngọc, hôn lên đôi mắt lạnh lẽo của hắn, “Giang Sùng Ngọc, đừng tức giận, ngươi phải hiểu được nhiều năm như vậy chỉ có mình ngươi là người duy nhất cũng là người đầu tiên mà ta muốn ngủ cùng.”
An ủi như vậy cũng không khiến tâm trạng của Giang Sùng Ngọc tốt lên, thậm chí còn khiến trong lòng hắn sinh ra lệ khí không thể ức chế.
Hắn nghe vậy, bỗng dưng cười thành tiếng, vẻ mặt đầy bất lực, đưa tay bóp cằm Linh Chiêu, dùng môi mỏng cắn mạnh vào môi nàng, nụ hôn này như muốn nuốt chửng nàng vào trong bụng hắn, hung hăng lại mãnh liệt.
“Linh Chiêu, hóa ra nàng mới là vị tiên trên cao lạnh lùng không nhuốm khói bụi trần thế, quyến rũ người ta nhưng lại không yêu.” Giang Sùng Ngọc chậm rãi thở ra bên môi nàng, lời nói lạnh như sương giá.
Linh Chiêu cong môi cười, mặt mày tràn ngập dục vọng cùng mê hoặc, nàng đưa tay vuốt ve tấm lưng nhô lên của Giang Sùng Ngọc, ngọt ngào mềm mại nói, “Giang đạo trưởng, ta không phải là tiên, ngươi mới là tiên, ta chỉ là hồ yêu da mặt dày không có trái tim thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng nắm lấy tay Giang Sùng Ngọc xoa bóp bầu vú mình, ngón tay đặt lên mu bàn tay hắn, dẫn dắt tay hắn xoa nắn bầu vú mềm mại mịn màng, áp môi đến gần tai Giang Sùng Ngọc, thở gấp nỉ non, “Đừng nói nữa, để ta ‘đè’ vị tiên trên trời này trước đã.”
Sắc mặt Giang Sùng Ngọc ngưng trọng, vẻ mặt vô cảm xoa bóp ngực nàng, bầu vú trong lòng bàn tay hắn cực kỳ trắng nõn mềm mại, xương ngón tay cọ vào núm vú cương cứng kích thích Linh Chiêu ngửa đầu thở dốc, thịt vú mềm mại bị hắn nắm chặt không ngừng tràn ra từ kẽ ngón tay hắn.
Đạo bào trên người hắn vẫn chỉnh tề, chỉ có vạt áo hơi tán loạn, lộ ra xương quai xanh nhô lên dưới cổ.
Mông Linh Chiêu ngồi trên đùi hắn, gậy thịt cương cứng đứng thẳng bị nàng kẹp giữa hai chân, dâm thủy trong lỗ nhỏ không ngừng chảy ra làm ướt áo choàng của Giang Sùng Ngọc.
Nàng nâng eo cọ xát trước sau, cách lớp đạo bào đè gậy thịt xuống dưới lỗ nhỏ, thân gậy thô to cực nóng như nhận được sự cám dỗ của mật ngọt, không ngừng phun ra tiền tinh, thình thịch nảy lên muốn chui vào trong lỗ nhỏ dù bị đạo bào cản trở.
Linh Chiêu không ngừng rên rỉ, nàng bị môi Giang Sùng Ngọc tra tấn muốn điên rồi, hắn vừa liếm cắn thịt vú non mịn vừa dùng đầu ngón tay nghiền áp moi đào núm vú đỏ tươi.
Nhiệt độ không khí không ngừng tăng cao, cả hai người đều đổ mồ hôi đầm đìa, hơi thở nặng nhọc và tiếng rên rỉ tràn ngập cả căn phòng, ngay cả con chim ồn ào ngoài cửa sổ cũng sợ hãi bay đi.
May mắn có kết giới ngăn lại nếu không Thanh Diên ở dưới lầu cũng sẽ bị hai người họ tra tấn đến chết.
Linh Chiêu lột đạo bào của Giang Sùng Ngọc ra, dùng ngón tay mảnh khảnh vuốt ve ngực bụng hắn, dọc theo cơ bắp đi xuống cầm lấy đồ vật kiêu ngạo kia trượt lên trượt xuống, gậy thịt ở trong lòng bàn tay Linh Chiêu lại phồng to thêm, căng lòng bàn tay nàng nóng rực.
Ngón tay Giang Sùng Ngọc cuối cùng cũng buông ngực Linh Chiêu ra, ngược lại đi xuống phía dưới, chuẩn bị khám phá vùng đất trơn trượt sâu thẳm kia.
Linh Chiêu di chuyển mông về phía trước, dùng miệng lỗ nhỏ ướt dầm dề ấn vào gậy thịt to lớn thô cứng, ngón tay Giang Sùng Ngọc không ngừng xoa bóp viên âm đế đáng yêu, thỉnh thoảng lại túm lấy kéo ra ngoài, đầu ngón tay dùng vài phần sức lực chơi đùa dâm loạn.
Lỗ nhỏ cọ xát vào gậy thịt Giang Sùng Ngọc, bôi dâm thủy lên thân gậy, Giang Sùng Ngọc dùng ngón tay cắm mở miệng lỗ nhỏ hứng đầy mật dịch vào lòng bàn tay, ngón tay rời khỏi thân dưới Linh Chiêu, ngược lại bôi dâm thủy lên bầu vú nàng, rồi cúi đầu ngậm lấy núm vú, mút mát kêu chùn chụt.
Linh Chiêu nâng eo, dùng tay nắm lấy gậy thịt đưa vào lỗ nhỏ, quy đầu cực đại mở ra lối vào, nóng lòng muốn chui vào bên trong, nàng vừa thở dốc vừa ngồi xuống, thân dưới dán vào nhau khiến vách thịt nàng lập tức xoắn chặt lại lên cao trào.
Lối đi co chặt như một túi thịt ướt át non mềm, cắn chặt lấy đồ vật của Giang Sùng Ngọc, những nếp uốn kéo dài nhấp nhô hút lấy thân gậy, từng dòng dâm thủy ấm áp ùa ra, ngâm đầu nấm ướt đẫm.
Dục vọng trong mắt Giang Sùng Ngọc sắp tràn ra tới nơi, hắn bóp lấy eo Linh Chiêu, giúp nàng nhấc mông lên rồi lại ngồi xuống, nuốt trọn gậy thịt vào rồi lại rút cả căn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro