Lục Ẩn (2)
Tùy Tán Phiêu Phong
2024-05-27 21:41:31
Căn cứ địa Kim Lăng được toạ trấn bởi một vị Thánh, chính là Hình Thánh Chu Sơn.
Đoàn người tiếp tục di chuyển, bọn họ cách Kim Lăng chỉ còn khoảng 100km hơn, nếu như ở thời đại hoà bình, lộ trình có thể tính bằng giờ, nhưng ngày nay ít nhất cũng phải tính bằng vài ngày.
Cách đoàn người chừng vài dặm, vô số zombie lang thang đang chậm rãi tiếp cận, dường như chúng đánh hơi được mùi hương của vật sống.
Tiến hoá giả đứng hai bên đoàn người khẩn trương đề phòng, có không ít tiến hoá giả cảm thấy sợ hãi.
Đám zombie này tuy rằng chậm chạp, nhưng khí lực rất lớn, trong máu lại chứa kịch độc. Một khi chạm vào, cho dù là tiến hoá giả đi chăng nữa thì cũng bị thối rữa da thịt, cho đến khi thần trí biến mất, trở nên giống như bọn chúng, đây mới là chuyện kinh khủng nhất.
Lục Ẩn nheo mắt lại, nắm chặt thiết côn.
Chiến đấu với zombie cũng không khó, sức mạnh của bọn chúng sẽ chỉ giậm chân tại chỗ, không thể ngày một tăng cường giống như tiến hoá giả.
Đây cũng là điều may mắn đối với vô số người sống sót, nếu zombie cũng có thể trở nên mạnh mẽ hơn, bọn họ thật sự sẽ chẳng còn đường sống.
Kẻ thù số một hiện tại của người sống sót chính là thú biến dị.
Ngay khi đám người Lục Ẩn chuẩn bị chiến đấu cùng bầy zombie, bọn chúng đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu bỏ đi. Trong lòng Lục Ẩn đánh bộp một cái, chợt dâng lên dự cảm chẳng lành.
Mặt đất bỗng nhiên chấn động, ở phía trước đoàn người, một gốc dây leo khổng lồ trồi lên từ dưới lòng đất.
Cành lá của nó giống như có linh tính, lập tức tóm lấy không ít người sống sót, theo tiếng rên rỉ tuyệt vọng cất lên, tất cả những người mắc kẹt trong cành lá của gốc dây leo đều bị nghiền nát thành một bãi máu, sau đó được đổ vào dây leo cắm rễ ở trong đất.
Đoàn người lập tức bỏ chạy tán loạn, ngay cả một vài tiến hoá giả cũng như vậy.
Mí mắt Lục Ẩn giật giật, gốc Dây Leo Biến Dị này tuyệt đối đã đạt đến Địa Cấp, không phải là thứ mà tiến hoá giả bình thường có thể đối phó, cho dù trong đội ngũ của bọn họ có cường giả Nhân Cấp cũng thì cũng bó tay.
Đám người tiến hoá giả không muốn liều mạng, toàn bộ đều quay đầu bỏ chạy, cố gắng tránh khỏi phạm vi của dây leo.
Qua một hồi lâu, dây leo mới giống như đã ăn no rồi chui về trong lòng đất.
Vô số người sống sót khốc rống lên, tuyệt vọng gào thét, rất nhiều người đã trực tiếp sụp đổ tinh thần ở trong hoàn cảnh này, ngay cả một số tiến hoá giả cũng như vậy.
Rất nhanh, tiếng điện xẹt lại truyền đến, bộ đàm bên hông phát ra âm thanh: “Nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ, Hình Thánh sẽ đích thân đến đón chúng ta.”
Nghe thấy tin tức này, vô số người reo hò, đối với những người sống sót hiện giờ mà nói, cường giả Thiên Cấp tựa như thần linh, dường như chỉ cần cường giả Thiên Cấp xuất hiện, mọi chuyện đều có thể được giải quyết.
“Thánh?”
Lục Ẩn lộ ra vẻ mặt mỉa mai. Hắn dùng một tay nắm lấy cánh tay trái, cho đến tận bây giờ, nửa người của hắn vẫn luôn đau nhức, đau đến tận xương tuỷ, giống như là để mãi mãi nhắc nhở cho hắn về chuyện xảy ra đêm hôm đó.
Cả một thành phố bị vứt bỏ, toàn bộ những vũ khí nóng không tiêu huỷ được đều được trút xuống thành phố, tiếng kêu gào vang lên khắp nơi.
Khi ấy, bản thân hắn đã bị đốt cháy nửa người, ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ bắt gặp một đôi mắt cao cao tại thượng với kim quang chói loà.
Lưu Thiểu Ca, hắn vĩnh viễn không thể nào quên được kẻ được gọi là Quang Thánh kia, một trong thất Thánh, đã khiến hắn phải trải qua nỗi thống khổ cực hạn, mối thù này, Lục Ẩn thề sẽ trả lại gấp mười lần.
Ngọn lửa dâng cao, sắc trời càng trở nên u ám, Lục Ẩn đang chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên gần đó truyền đến tiếng thét chói tai cùng tiếng gào khóc.
Lục Ẩn nhíu mày, quay đầu nhìn lại, ở ngoài trăm mét, vài nữ tử bị hơn mười tên tiến hoá giả vây quanh, tuỳ ý trêu chọc, trong đó có mấy nữ tử dường như bị lột gần sạch quần áo, bất lực rơi lệ.
Một màn này không hề xa lạ, trải qua biến cố tận thế, nhân tính trở nên suy đồi, sớm đã thành chuyện bình thường.
Lục Ẩn từng nhìn thấy không ít lần, nói như thế nào nhỉ? Trong hoàn cảnh này mà muốn nhận được sự bảo hộ, không bỏ ra một cái giá đủ lớn thì không được.
Hai mắt Lục Ẩn nhắm lại, thả lỏng tinh thần.
Xa xa, một nữ tử mới vừa hét lên đã ăn ngay một bạt tai, ngã lăn ra đất.
“Con mẹ nó, lão tử bảo hộ cho các ngươi sống sót, chơi đùa một chút thì làm sao? Đừng có mặt dày không biết xấu hổ, hai ngày trước có một tiểu minh tinh được lão tử chơi đùa, bây giờ có cầu xin lão tử chơi cũng không được nữa rồi, đứng lên.”
Nữ tử căm hận trừng mắt nhìn tên tiến hoá giả, ánh mắt đỏ bừng.
Đám tiến hoá giả xung quanh nhếch miệng cười to, bọn chúng yêu thích thời đại này, có thể làm càn làm bậy, không ai có thể quản bọn chúng.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, trong đám tiến hoá giả chợt nhiều thêm một người, chính là Lục Ẩn. Lúc này, thiết côn trong tay Lục Ẩn gác trên cổ tên tiến hoá giả kia, thản nhiên nói: “Lăn.”
Xung quanh chợt yên tĩnh không còn tiếng động, chỉ có tiếng thút thít của các nữ tử.
Bị Lục Ẩn uy hiếp, vẻ mặt của tên tiến hoá giả cực kì khó coi, cắn răng nói: “Họ Lục, chuyện này không liên quan đến ngươi, đám người này đều ở dưới sự bảo hộ của ta.”
“Ngươi làm phiền ta.”
Lục Ẩn nhàn nhạt nói một câu, thiết côn sắc bén chợt đè xuống, nhất thời, một vết cắt xuất hiện trên cổ tên tiến hoá giả kia, máu tươi chảy xuôi theo thiết côn.
Tên tiến hoá giả kia hoảng hốt: “Được, được! Ngươi lợi hại lắm! Bọn chúng sẽ là của ngươi, ta không đụng tới nữa.”
Lục Ẩn thu hồi thiết côn, thờ ơ trở về chỗ của mình, trong đoàn người có không ít kẻ nhìn thấy một màn này. Bọn họ sớm đã thành thói quen, bởi vì cho dù những nữ tử kia có bị giết thì cũng chẳng ai giúp đỡ, hành động của Lục Ẩn khiến bọn họ cảm thấy kì quái.
Hơn mười tên tiến hoá giả kia tức muốn lộn gan lên đầu, nhưng không dám làm bậy, bọn chúng biết Lục Ẩn rất mạnh.
Những nữ tử kia chạy đến sau lưng Lục Ẩn, muốn nói điều gì đó, nhưng Lục Ẩn từ từ nhắm hai mắt lại, không để ý các nàng nữa. Bọn họ chỉ có thể nhìn Lục Ẩn bằng ánh mắt cảm kích, rồi cẩn thận ngồi xuống.
Không lâu sau, một nữ tử trẻ trung với dung mạo diễm lệ và quần áo hở hang, cười tủm tỉm bước đến bên cạnh Lục Ẩn, ánh mắt sắc bén đảo qua những người khác, khiến họ sợ tới mức phải lập tức lùi về sau, run rẩy cúi đầu.
Nữ tử xinh đẹp lúc này mới hài lòng, tựa người vào Lục Ẩn, thổi nhẹ vào lỗ tai hắn.
Lục Ẩn giơ tay bóp chặt lấy cổ của nàng ta, trợn ngược hai mắt, nghiêm giọng nói: “Một lần nữa, chết.”
Nữ tử xinh đẹp nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, miễn cưỡng nở một nụ cười quyến rũ: “Ngươi vẫn vô tình như vậy.”
Lục Ẩn buông tay ra, nhìn chằm chằm vào nàng ta: “Chuyện gì?”
Nữ tử vuốt ve chiếc cổ trắng nõn, trợn mắt liếc Lục Ẩn: “Ngươi có biết mình đã đắc tội với ai hay không?”
Lục Ẩn không đáp.
Nàng ta tiếp tục nói: “Đám người Trương Đồng kia đang âm mưu đối phó ngươi, bọn họ có hơn mười tiến hoá giả, ngươi chỉ có một mình, hãy cẩn thận.”
“Cảm ơn.”
Lục Ẩn thờ ơ trả lời.
Đoàn người tiếp tục di chuyển, bọn họ cách Kim Lăng chỉ còn khoảng 100km hơn, nếu như ở thời đại hoà bình, lộ trình có thể tính bằng giờ, nhưng ngày nay ít nhất cũng phải tính bằng vài ngày.
Cách đoàn người chừng vài dặm, vô số zombie lang thang đang chậm rãi tiếp cận, dường như chúng đánh hơi được mùi hương của vật sống.
Tiến hoá giả đứng hai bên đoàn người khẩn trương đề phòng, có không ít tiến hoá giả cảm thấy sợ hãi.
Đám zombie này tuy rằng chậm chạp, nhưng khí lực rất lớn, trong máu lại chứa kịch độc. Một khi chạm vào, cho dù là tiến hoá giả đi chăng nữa thì cũng bị thối rữa da thịt, cho đến khi thần trí biến mất, trở nên giống như bọn chúng, đây mới là chuyện kinh khủng nhất.
Lục Ẩn nheo mắt lại, nắm chặt thiết côn.
Chiến đấu với zombie cũng không khó, sức mạnh của bọn chúng sẽ chỉ giậm chân tại chỗ, không thể ngày một tăng cường giống như tiến hoá giả.
Đây cũng là điều may mắn đối với vô số người sống sót, nếu zombie cũng có thể trở nên mạnh mẽ hơn, bọn họ thật sự sẽ chẳng còn đường sống.
Kẻ thù số một hiện tại của người sống sót chính là thú biến dị.
Ngay khi đám người Lục Ẩn chuẩn bị chiến đấu cùng bầy zombie, bọn chúng đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu bỏ đi. Trong lòng Lục Ẩn đánh bộp một cái, chợt dâng lên dự cảm chẳng lành.
Mặt đất bỗng nhiên chấn động, ở phía trước đoàn người, một gốc dây leo khổng lồ trồi lên từ dưới lòng đất.
Cành lá của nó giống như có linh tính, lập tức tóm lấy không ít người sống sót, theo tiếng rên rỉ tuyệt vọng cất lên, tất cả những người mắc kẹt trong cành lá của gốc dây leo đều bị nghiền nát thành một bãi máu, sau đó được đổ vào dây leo cắm rễ ở trong đất.
Đoàn người lập tức bỏ chạy tán loạn, ngay cả một vài tiến hoá giả cũng như vậy.
Mí mắt Lục Ẩn giật giật, gốc Dây Leo Biến Dị này tuyệt đối đã đạt đến Địa Cấp, không phải là thứ mà tiến hoá giả bình thường có thể đối phó, cho dù trong đội ngũ của bọn họ có cường giả Nhân Cấp cũng thì cũng bó tay.
Đám người tiến hoá giả không muốn liều mạng, toàn bộ đều quay đầu bỏ chạy, cố gắng tránh khỏi phạm vi của dây leo.
Qua một hồi lâu, dây leo mới giống như đã ăn no rồi chui về trong lòng đất.
Vô số người sống sót khốc rống lên, tuyệt vọng gào thét, rất nhiều người đã trực tiếp sụp đổ tinh thần ở trong hoàn cảnh này, ngay cả một số tiến hoá giả cũng như vậy.
Rất nhanh, tiếng điện xẹt lại truyền đến, bộ đàm bên hông phát ra âm thanh: “Nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ, Hình Thánh sẽ đích thân đến đón chúng ta.”
Nghe thấy tin tức này, vô số người reo hò, đối với những người sống sót hiện giờ mà nói, cường giả Thiên Cấp tựa như thần linh, dường như chỉ cần cường giả Thiên Cấp xuất hiện, mọi chuyện đều có thể được giải quyết.
“Thánh?”
Lục Ẩn lộ ra vẻ mặt mỉa mai. Hắn dùng một tay nắm lấy cánh tay trái, cho đến tận bây giờ, nửa người của hắn vẫn luôn đau nhức, đau đến tận xương tuỷ, giống như là để mãi mãi nhắc nhở cho hắn về chuyện xảy ra đêm hôm đó.
Cả một thành phố bị vứt bỏ, toàn bộ những vũ khí nóng không tiêu huỷ được đều được trút xuống thành phố, tiếng kêu gào vang lên khắp nơi.
Khi ấy, bản thân hắn đã bị đốt cháy nửa người, ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ bắt gặp một đôi mắt cao cao tại thượng với kim quang chói loà.
Lưu Thiểu Ca, hắn vĩnh viễn không thể nào quên được kẻ được gọi là Quang Thánh kia, một trong thất Thánh, đã khiến hắn phải trải qua nỗi thống khổ cực hạn, mối thù này, Lục Ẩn thề sẽ trả lại gấp mười lần.
Ngọn lửa dâng cao, sắc trời càng trở nên u ám, Lục Ẩn đang chuẩn bị nghỉ ngơi, bỗng nhiên gần đó truyền đến tiếng thét chói tai cùng tiếng gào khóc.
Lục Ẩn nhíu mày, quay đầu nhìn lại, ở ngoài trăm mét, vài nữ tử bị hơn mười tên tiến hoá giả vây quanh, tuỳ ý trêu chọc, trong đó có mấy nữ tử dường như bị lột gần sạch quần áo, bất lực rơi lệ.
Một màn này không hề xa lạ, trải qua biến cố tận thế, nhân tính trở nên suy đồi, sớm đã thành chuyện bình thường.
Lục Ẩn từng nhìn thấy không ít lần, nói như thế nào nhỉ? Trong hoàn cảnh này mà muốn nhận được sự bảo hộ, không bỏ ra một cái giá đủ lớn thì không được.
Hai mắt Lục Ẩn nhắm lại, thả lỏng tinh thần.
Xa xa, một nữ tử mới vừa hét lên đã ăn ngay một bạt tai, ngã lăn ra đất.
“Con mẹ nó, lão tử bảo hộ cho các ngươi sống sót, chơi đùa một chút thì làm sao? Đừng có mặt dày không biết xấu hổ, hai ngày trước có một tiểu minh tinh được lão tử chơi đùa, bây giờ có cầu xin lão tử chơi cũng không được nữa rồi, đứng lên.”
Nữ tử căm hận trừng mắt nhìn tên tiến hoá giả, ánh mắt đỏ bừng.
Đám tiến hoá giả xung quanh nhếch miệng cười to, bọn chúng yêu thích thời đại này, có thể làm càn làm bậy, không ai có thể quản bọn chúng.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, trong đám tiến hoá giả chợt nhiều thêm một người, chính là Lục Ẩn. Lúc này, thiết côn trong tay Lục Ẩn gác trên cổ tên tiến hoá giả kia, thản nhiên nói: “Lăn.”
Xung quanh chợt yên tĩnh không còn tiếng động, chỉ có tiếng thút thít của các nữ tử.
Bị Lục Ẩn uy hiếp, vẻ mặt của tên tiến hoá giả cực kì khó coi, cắn răng nói: “Họ Lục, chuyện này không liên quan đến ngươi, đám người này đều ở dưới sự bảo hộ của ta.”
“Ngươi làm phiền ta.”
Lục Ẩn nhàn nhạt nói một câu, thiết côn sắc bén chợt đè xuống, nhất thời, một vết cắt xuất hiện trên cổ tên tiến hoá giả kia, máu tươi chảy xuôi theo thiết côn.
Tên tiến hoá giả kia hoảng hốt: “Được, được! Ngươi lợi hại lắm! Bọn chúng sẽ là của ngươi, ta không đụng tới nữa.”
Lục Ẩn thu hồi thiết côn, thờ ơ trở về chỗ của mình, trong đoàn người có không ít kẻ nhìn thấy một màn này. Bọn họ sớm đã thành thói quen, bởi vì cho dù những nữ tử kia có bị giết thì cũng chẳng ai giúp đỡ, hành động của Lục Ẩn khiến bọn họ cảm thấy kì quái.
Hơn mười tên tiến hoá giả kia tức muốn lộn gan lên đầu, nhưng không dám làm bậy, bọn chúng biết Lục Ẩn rất mạnh.
Những nữ tử kia chạy đến sau lưng Lục Ẩn, muốn nói điều gì đó, nhưng Lục Ẩn từ từ nhắm hai mắt lại, không để ý các nàng nữa. Bọn họ chỉ có thể nhìn Lục Ẩn bằng ánh mắt cảm kích, rồi cẩn thận ngồi xuống.
Không lâu sau, một nữ tử trẻ trung với dung mạo diễm lệ và quần áo hở hang, cười tủm tỉm bước đến bên cạnh Lục Ẩn, ánh mắt sắc bén đảo qua những người khác, khiến họ sợ tới mức phải lập tức lùi về sau, run rẩy cúi đầu.
Nữ tử xinh đẹp lúc này mới hài lòng, tựa người vào Lục Ẩn, thổi nhẹ vào lỗ tai hắn.
Lục Ẩn giơ tay bóp chặt lấy cổ của nàng ta, trợn ngược hai mắt, nghiêm giọng nói: “Một lần nữa, chết.”
Nữ tử xinh đẹp nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, miễn cưỡng nở một nụ cười quyến rũ: “Ngươi vẫn vô tình như vậy.”
Lục Ẩn buông tay ra, nhìn chằm chằm vào nàng ta: “Chuyện gì?”
Nữ tử vuốt ve chiếc cổ trắng nõn, trợn mắt liếc Lục Ẩn: “Ngươi có biết mình đã đắc tội với ai hay không?”
Lục Ẩn không đáp.
Nàng ta tiếp tục nói: “Đám người Trương Đồng kia đang âm mưu đối phó ngươi, bọn họ có hơn mười tiến hoá giả, ngươi chỉ có một mình, hãy cẩn thận.”
“Cảm ơn.”
Lục Ẩn thờ ơ trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro