Lục Ẩn (1)
Tùy Tán Phiêu Phong
2024-05-27 21:41:31
Vô số khe nứt lan rộng trên mặt đất bị tàn phá, khói thuốc súng màu đen che lấp ánh tà dương còn sót lại trong ngày.
Trên con đường lầy lội, vô số người gian nan hành tẩu, nét mặt tràn ngập tuyệt vọng và sợ hãi, thỉnh thoảng lại có người ngã xuống khe nứt, tiếng gào khóc chưa từng một lần chấm dứt.
Mấy vạn người xếp thành một hàng dài, ở hai bên, cứ cách mỗi đoạn đều có một tên chiến sĩ bảo hộ với thân thể đã được cường hoá, những người như vậy được gọi là “tiến hoá giả”.
Từ sau khi địa cầu đột nhiên xảy ra biến cố vào nửa năm trước, tiến hoá giả liên tục xuất hiện.
Ở phía sau đoàn người, Lục Ẩn ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, bên tai nghe thấy tiếng nhai nuốt khiến da đầu người ta phải tê dại.
Theo tiếng gào rú, một con Chó Biến Dị cao chừng hai thước với đôi mắt đỏ ngầu chợt lao ra từ phía sau gốc đại thụ cháy đen, khoé miệng nó còn vương máu, rít gào xông về phía đoàn người.
Không ít người sống sót trong đoàn người thấy một màn như vậy thì hoảng loạn khóc thét, ánh mắt Lục Ẩn loé lên, từ bên hông rút ra một món vũ khí cổ quái, thoạt nhìn có lẽ là thiết côn, nhưng một đầu lại bị vót nhọn, tựa như lưỡi đao.
Lục Ẩn nhảy vọt lên, một tay bổ xuống, dễ dàng chặt đứt đầu của Chó Biến Dị, máu tươi bắn xuống đất, nhuộm đỏ cỏ dại.
Nhìn thấy Chó Biến Dị đã chết, đoàn người lúc này mới yên tĩnh trở lại, tiếp tục tiến về phía trước trong lo lắng.
Lục Ẩn thu hồi thiết côn, nhìn thấy trên bề mặt thiết côn có vài vết nứt.
“Xem ra không còn dùng được bao lâu nữa rồi.”
Ánh hoàng hôn buông dần về phía tây, mặt đất bị bóng tối bao phủ, tất cả tiến hoá giả đều đốt lửa thành đống, phân bổ dọc theo đoàn người, muốn lợi dụng cách này để xua đuổi thú biến dị, mà đoàn người cũng ngừng di chuyển.
Di chuyển trong đêm tối ở một địa phương xa lạ tương đương với tự sát.
Tiếng điện xẹt vang lên, bộ đàm nằm bên hông Lục Ẩn phát ra âm thanh: “Tiến hoá giả có số đuôi là 3 đi tìm thức ăn, phạm vi một km.”
Số hiệu tiến hoá giả của Lục Ẩn là 103, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía con Chó Biến Dị đã bị chém chết, xách lên ném đến trước mặt đoàn người: “Ăn đi.”
Trong đoàn người truyền đến từng trận xôn xao, ngay sau đó, có vài tên đàn ông tiến lên xử lí, bộ dáng sớm đã thành thói quen, mặc dù ở khoé miệng của chiếc đầu Chó Biến Dị kia vẫn còn xương người vụn còn dính lại.
Một con Chó Biến Dị chỉ đủ cho hơn hai mươi người ăn, Lục Ẩn bước ra khỏi đống lửa, nắm chặt thiết côn, đi về hướng xa xa.
Âm thanh nhai nuốt không ngừng cất lên, trong bóng tối, một đôi mắt phát ra ánh sáng màu xanh lục nhìn chằm chằm Lục Ẩn, đây là Chuột Biến Dị, vẻ ngoài tuy khó coi, nhưng thịt của nó vẫn có thể ăn được.
Lục Ẩn vung thiết côn đập chết hơn mười con Chuột Biến Dị, xách về ném cho đoàn người, bên này của hắn đã đủ rồi.
Tiếng hét thảm đột nhiên vang lên, Lục Ẩn không cần xem cũng biết là có tiến hoá giả đã chết, hắn cũng không muốn đi cứu, ai mà biết thứ gì đang tấn công tiến hoá giả kia? Có thể là Rắn Kịch Độc, Muỗi Hấp Huyết, hoặc là Chuột Biến Dị mạnh mẽ đến mức có thể cắn cả sắt thép. Những sinh vật này không khó để bắt gặp ở bên ngoài.
Đoàn người trở nên yên tĩnh, mọi người đều trốn sau đống lửa, như thể một tầng lửa mỏng manh như vậy thật sự có thể bảo vệ bọn họ.
Lục Ẩn nhìn những người này bằng ánh mắt thương hại, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời, một bầu trời đầy sao thật rực rỡ. Không khí từng bị ô nhiễm đã hoàn toàn khôi phục từ nửa năm trước, kéo theo đó là sự xuất hiện của vô số sinh vật biến dị, kể cả nhân loại.
Không ai biết về nguyên nhân xảy ra cuộc biến dị, giống như chỉ sau một đêm, mọi sinh vật đều trở nên khủng bố hơn, mà rất nhiều người cũng biến thành cái xác không hồn, không có lí trí, đi khắp nơi để thôn phệ vật sống, người như vậy được gọi là zombie.
Thể chất của những người còn sống sót đều được tăng cường hơn một chút, tuy rằng biến đổi không nhiều, nhưng có thể thông qua việc thôn phệ Tinh Thể bên trong sinh vật biến dị để trở nên mạnh mẽ hơn, đây là tiến hoá giả.
Địa cầu dường như đã quay về thời viễn cổ chỉ sau một đêm, chân lý mạnh được yếu thua lên ngôi. Hầu như những kho vũ khí khổng lồ từng thống trị địa cầu đều đã bị phá huỷ.
Lục Ẩn đã tận mắt chứng kiến vụ nổ kho vũ khí tại thành phố hắn ở, dường như những vũ khí hiện đại này không được phép tồn tại vào thời đại ngày nay.
Gió lớn thổi qua mặt đất, khiến tờ báo nhuốm máu bị kẹt lại bởi hòn đá, phát ra tiếng xào xạc.
Lục Ẩn nhặt tờ báo lên, nhìn thấy tiêu đề “Ngày 3 tháng 2 năm 2200, một ngày lại đi vào lịch sử. Ngày đó, Thiên Không số 5 của Hoa Hạ đã hạ cánh xuống sao Hải Vương, Bạch Thiển trở thành phi hành gia đầu tiên trên địa cầu thăm dò sao Hải Vương. Sao Hải Vương là một tinh cầu trạng thái khí, ngày nào đó…”
Lục Ẩn ném tờ báo đi, một cô bé cẩn thận đưa cho hắn một cái chân thú đã được nướng chín.
Lục Ẩn nhận lấy chân thú, nhẹ nhàng mỉm cười, nói: “Cảm ơn.”
Cô bé cười ngượng, sau đó chạy về trong đoàn người.
Chân thú rất khó ăn, tuy có rắc lên chút gia vị, nhưng vẫn khó mà nuốt nổi. Có điều, Lục Ẩn lại ăn rất ngon lành, phải ăn no thì mới có sức.
Ngọn lửa đột nhiên dao động một chút, Lục Ẩn mạnh mẽ rút thiết côn ra hung hăng nện xuống, đập chết tươi một con Bọ Ngựa Biến Dị đang lấp ló trong đống lửa, một khi loại Bọ Ngựa Biến Dị này xâm nhập vào trong đoàn người sẽ gây ra thương vong rất nặng nề.
Nhìn hai chân trước tựa như lưỡi đao ánh lên sắc đỏ mà xem, tuyệt đối không hề thua kém thiết côn của Lục Ẩn.
Trong một đêm, Lục Ẩn chỉ được nghỉ ngơi hai tiếng, thời gian còn lại đều dùng để canh chừng, và hắn đã giết chết hơn mười sinh vật biến dị dám ngông cuồng tấn công đoàn người.
Bên này của Lục Ẩn không xảy ra thương vong, nhưng đoạn khác thì không giống như vậy. Trong đó, có một đoạn gồm hàng chục người sống sót và tiến hoá giả đều chết sạch, họ bị một con Lợn Rừng Biến Dị khổng lồ tàn sát.
Con Lợn Rừng Biến Dị kia có thể bắn ra lông bờm vừa cứng vừa nhọn, một lần tấn công có thể lấy đi không ít mạng người, nếu không nhờ vào một vài tiến hoá giả tương đối mạnh mẽ ra tay, thương vong có thể sẽ càng nặng nề hơn.
Khi mặt trời mọc, đoàn người tiếp tục khởi hành về phía nam, bọn họ muốn đến Kim Lăng, là căn cứ địa lớn nhất vùng Tô Tỉnh. Nơi đó có quân đội, còn có rất nhiều tiến hoá giả, lại có Chu Sơn, người được mệnh danh là Hoa Hạ Hình Thánh.
Biến cố tận thế kéo dài suốt nửa năm đã sinh ra không ít tiến hoá giả, lại cho ra đời thêm những tuyệt đỉnh cường giả được gọi là Thất Thánh.
Mặc dù mạng lưới thông tin hiện tại bị trục trặc, nhưng con người vẫn có thể liên lạc với nhau. Trước đó không lâu, tiến hoá giả được phân chia cấp bậc rõ ràng.
Phân biệt là: tiến hoá giả Phổ Thông vừa mới thôn phệ Tinh Thể, cường giả Nhân Cấp với sức mạnh có thể áp đảo tiến hoá giả Phổ Thông, cao hơn nữa là những người sở hữu sức mạnh có thể huỷ diệt cả một thành phố, được gọi là cường giả Hám Địa Cấp, hoặc cũng có thể được gọi là Địa Cấp.
Cao nhất chính là cường giả Phi Thiên Cấp, nghĩa như tên, có thể bay trên trời, cũng được gọi là cường giả Thiên Cấp, mà Thất Thánh Hoa Hạ chính là bảy vị cường giả Thiên Cấp.
Nửa năm tận thế, cũng chỉ tạm thời phân chia như thế này, có lẽ một thời gian sau sẽ càng có thêm hệ thống phân chia. Nhưng chỉ cần bảy vị cường giả Phi Thiên này có thể bất tử, đương nhiên sẽ vĩnh viễn đứng vững trên đỉnh cao, đây cũng là nguồn gốc của chữ “Thánh”, có lẽ cũng có thể là do vô số người sống sót mong chờ sự bảo hộ từ bọn họ, nên gọi là Thánh.
Trên con đường lầy lội, vô số người gian nan hành tẩu, nét mặt tràn ngập tuyệt vọng và sợ hãi, thỉnh thoảng lại có người ngã xuống khe nứt, tiếng gào khóc chưa từng một lần chấm dứt.
Mấy vạn người xếp thành một hàng dài, ở hai bên, cứ cách mỗi đoạn đều có một tên chiến sĩ bảo hộ với thân thể đã được cường hoá, những người như vậy được gọi là “tiến hoá giả”.
Từ sau khi địa cầu đột nhiên xảy ra biến cố vào nửa năm trước, tiến hoá giả liên tục xuất hiện.
Ở phía sau đoàn người, Lục Ẩn ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, bên tai nghe thấy tiếng nhai nuốt khiến da đầu người ta phải tê dại.
Theo tiếng gào rú, một con Chó Biến Dị cao chừng hai thước với đôi mắt đỏ ngầu chợt lao ra từ phía sau gốc đại thụ cháy đen, khoé miệng nó còn vương máu, rít gào xông về phía đoàn người.
Không ít người sống sót trong đoàn người thấy một màn như vậy thì hoảng loạn khóc thét, ánh mắt Lục Ẩn loé lên, từ bên hông rút ra một món vũ khí cổ quái, thoạt nhìn có lẽ là thiết côn, nhưng một đầu lại bị vót nhọn, tựa như lưỡi đao.
Lục Ẩn nhảy vọt lên, một tay bổ xuống, dễ dàng chặt đứt đầu của Chó Biến Dị, máu tươi bắn xuống đất, nhuộm đỏ cỏ dại.
Nhìn thấy Chó Biến Dị đã chết, đoàn người lúc này mới yên tĩnh trở lại, tiếp tục tiến về phía trước trong lo lắng.
Lục Ẩn thu hồi thiết côn, nhìn thấy trên bề mặt thiết côn có vài vết nứt.
“Xem ra không còn dùng được bao lâu nữa rồi.”
Ánh hoàng hôn buông dần về phía tây, mặt đất bị bóng tối bao phủ, tất cả tiến hoá giả đều đốt lửa thành đống, phân bổ dọc theo đoàn người, muốn lợi dụng cách này để xua đuổi thú biến dị, mà đoàn người cũng ngừng di chuyển.
Di chuyển trong đêm tối ở một địa phương xa lạ tương đương với tự sát.
Tiếng điện xẹt vang lên, bộ đàm nằm bên hông Lục Ẩn phát ra âm thanh: “Tiến hoá giả có số đuôi là 3 đi tìm thức ăn, phạm vi một km.”
Số hiệu tiến hoá giả của Lục Ẩn là 103, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía con Chó Biến Dị đã bị chém chết, xách lên ném đến trước mặt đoàn người: “Ăn đi.”
Trong đoàn người truyền đến từng trận xôn xao, ngay sau đó, có vài tên đàn ông tiến lên xử lí, bộ dáng sớm đã thành thói quen, mặc dù ở khoé miệng của chiếc đầu Chó Biến Dị kia vẫn còn xương người vụn còn dính lại.
Một con Chó Biến Dị chỉ đủ cho hơn hai mươi người ăn, Lục Ẩn bước ra khỏi đống lửa, nắm chặt thiết côn, đi về hướng xa xa.
Âm thanh nhai nuốt không ngừng cất lên, trong bóng tối, một đôi mắt phát ra ánh sáng màu xanh lục nhìn chằm chằm Lục Ẩn, đây là Chuột Biến Dị, vẻ ngoài tuy khó coi, nhưng thịt của nó vẫn có thể ăn được.
Lục Ẩn vung thiết côn đập chết hơn mười con Chuột Biến Dị, xách về ném cho đoàn người, bên này của hắn đã đủ rồi.
Tiếng hét thảm đột nhiên vang lên, Lục Ẩn không cần xem cũng biết là có tiến hoá giả đã chết, hắn cũng không muốn đi cứu, ai mà biết thứ gì đang tấn công tiến hoá giả kia? Có thể là Rắn Kịch Độc, Muỗi Hấp Huyết, hoặc là Chuột Biến Dị mạnh mẽ đến mức có thể cắn cả sắt thép. Những sinh vật này không khó để bắt gặp ở bên ngoài.
Đoàn người trở nên yên tĩnh, mọi người đều trốn sau đống lửa, như thể một tầng lửa mỏng manh như vậy thật sự có thể bảo vệ bọn họ.
Lục Ẩn nhìn những người này bằng ánh mắt thương hại, sau đó ngẩng đầu nhìn lên trời, một bầu trời đầy sao thật rực rỡ. Không khí từng bị ô nhiễm đã hoàn toàn khôi phục từ nửa năm trước, kéo theo đó là sự xuất hiện của vô số sinh vật biến dị, kể cả nhân loại.
Không ai biết về nguyên nhân xảy ra cuộc biến dị, giống như chỉ sau một đêm, mọi sinh vật đều trở nên khủng bố hơn, mà rất nhiều người cũng biến thành cái xác không hồn, không có lí trí, đi khắp nơi để thôn phệ vật sống, người như vậy được gọi là zombie.
Thể chất của những người còn sống sót đều được tăng cường hơn một chút, tuy rằng biến đổi không nhiều, nhưng có thể thông qua việc thôn phệ Tinh Thể bên trong sinh vật biến dị để trở nên mạnh mẽ hơn, đây là tiến hoá giả.
Địa cầu dường như đã quay về thời viễn cổ chỉ sau một đêm, chân lý mạnh được yếu thua lên ngôi. Hầu như những kho vũ khí khổng lồ từng thống trị địa cầu đều đã bị phá huỷ.
Lục Ẩn đã tận mắt chứng kiến vụ nổ kho vũ khí tại thành phố hắn ở, dường như những vũ khí hiện đại này không được phép tồn tại vào thời đại ngày nay.
Gió lớn thổi qua mặt đất, khiến tờ báo nhuốm máu bị kẹt lại bởi hòn đá, phát ra tiếng xào xạc.
Lục Ẩn nhặt tờ báo lên, nhìn thấy tiêu đề “Ngày 3 tháng 2 năm 2200, một ngày lại đi vào lịch sử. Ngày đó, Thiên Không số 5 của Hoa Hạ đã hạ cánh xuống sao Hải Vương, Bạch Thiển trở thành phi hành gia đầu tiên trên địa cầu thăm dò sao Hải Vương. Sao Hải Vương là một tinh cầu trạng thái khí, ngày nào đó…”
Lục Ẩn ném tờ báo đi, một cô bé cẩn thận đưa cho hắn một cái chân thú đã được nướng chín.
Lục Ẩn nhận lấy chân thú, nhẹ nhàng mỉm cười, nói: “Cảm ơn.”
Cô bé cười ngượng, sau đó chạy về trong đoàn người.
Chân thú rất khó ăn, tuy có rắc lên chút gia vị, nhưng vẫn khó mà nuốt nổi. Có điều, Lục Ẩn lại ăn rất ngon lành, phải ăn no thì mới có sức.
Ngọn lửa đột nhiên dao động một chút, Lục Ẩn mạnh mẽ rút thiết côn ra hung hăng nện xuống, đập chết tươi một con Bọ Ngựa Biến Dị đang lấp ló trong đống lửa, một khi loại Bọ Ngựa Biến Dị này xâm nhập vào trong đoàn người sẽ gây ra thương vong rất nặng nề.
Nhìn hai chân trước tựa như lưỡi đao ánh lên sắc đỏ mà xem, tuyệt đối không hề thua kém thiết côn của Lục Ẩn.
Trong một đêm, Lục Ẩn chỉ được nghỉ ngơi hai tiếng, thời gian còn lại đều dùng để canh chừng, và hắn đã giết chết hơn mười sinh vật biến dị dám ngông cuồng tấn công đoàn người.
Bên này của Lục Ẩn không xảy ra thương vong, nhưng đoạn khác thì không giống như vậy. Trong đó, có một đoạn gồm hàng chục người sống sót và tiến hoá giả đều chết sạch, họ bị một con Lợn Rừng Biến Dị khổng lồ tàn sát.
Con Lợn Rừng Biến Dị kia có thể bắn ra lông bờm vừa cứng vừa nhọn, một lần tấn công có thể lấy đi không ít mạng người, nếu không nhờ vào một vài tiến hoá giả tương đối mạnh mẽ ra tay, thương vong có thể sẽ càng nặng nề hơn.
Khi mặt trời mọc, đoàn người tiếp tục khởi hành về phía nam, bọn họ muốn đến Kim Lăng, là căn cứ địa lớn nhất vùng Tô Tỉnh. Nơi đó có quân đội, còn có rất nhiều tiến hoá giả, lại có Chu Sơn, người được mệnh danh là Hoa Hạ Hình Thánh.
Biến cố tận thế kéo dài suốt nửa năm đã sinh ra không ít tiến hoá giả, lại cho ra đời thêm những tuyệt đỉnh cường giả được gọi là Thất Thánh.
Mặc dù mạng lưới thông tin hiện tại bị trục trặc, nhưng con người vẫn có thể liên lạc với nhau. Trước đó không lâu, tiến hoá giả được phân chia cấp bậc rõ ràng.
Phân biệt là: tiến hoá giả Phổ Thông vừa mới thôn phệ Tinh Thể, cường giả Nhân Cấp với sức mạnh có thể áp đảo tiến hoá giả Phổ Thông, cao hơn nữa là những người sở hữu sức mạnh có thể huỷ diệt cả một thành phố, được gọi là cường giả Hám Địa Cấp, hoặc cũng có thể được gọi là Địa Cấp.
Cao nhất chính là cường giả Phi Thiên Cấp, nghĩa như tên, có thể bay trên trời, cũng được gọi là cường giả Thiên Cấp, mà Thất Thánh Hoa Hạ chính là bảy vị cường giả Thiên Cấp.
Nửa năm tận thế, cũng chỉ tạm thời phân chia như thế này, có lẽ một thời gian sau sẽ càng có thêm hệ thống phân chia. Nhưng chỉ cần bảy vị cường giả Phi Thiên này có thể bất tử, đương nhiên sẽ vĩnh viễn đứng vững trên đỉnh cao, đây cũng là nguồn gốc của chữ “Thánh”, có lẽ cũng có thể là do vô số người sống sót mong chờ sự bảo hộ từ bọn họ, nên gọi là Thánh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro