Đây đều là chứn...
2024-09-12 09:23:01
Thẩm Vụ ngồi xuống bàn ăn, ngẩn người. Hàn Tư Ngôn thu dọn rất nhanh, chẳng bao lâu đã thay một chiếc quần sạch sẽ đi ra.
Thẩm Vụ do dự: “Khi nãy chị thấy em cứng tới như vậy, sẽ không sao đó chứ?”
“… Không sao, ăn cơm đi.” Ngữ điệu của Hàn Tư Ngôn đã hồi phục lại bình thường, cậu ngồi cạnh cô, sau đó múc một bát canh đậu xanh đưa sang.
Mùa hè mà uống canh đậu xanh cực kỳ giải nhiệt cho cơ thể, Thẩm Vụ nâng tầm mắt nhìn thoáng qua cậu, thầm nói thật không nghĩ tới cậu sẽ gọi món này. Canh đậu xanh uống vào vừa thanh vừa mát, vậy mà trái tim cô lại có chút nóng lên.
Thẩm Vụ có thói quen ngồi xem chương trình lúc dùng cơm, bèn lấy điện thoại mở tiết mục tấu nói để xem, cô nhìn hai nghệ sĩ hài pha trò mà cười tủm tỉm.
Hàn Tư Ngôn lo lắng cô sẽ mắc nghẹn, đành phải vỗ nhẹ lưng cô và nói: “Thẩm Vụ, ăn cơm đi.”
Thẩm Vụ ném ánh mắt khiêu khích về phía cậu, sau đó mới ngoan ngoãn đặt điện thoại xuống, bắt đầu dùng bữa.
Hàn Tư Ngôn nhìn bên má phồng lên của Thẩm Vụ, trong mắt cậu hiện ra một tia vui vẻ. Còn Thẩm Vụ lại giống như cảm nhận được ánh nhìn của cậu, cô ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Vụ bị cậu nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, cô phải uống một hớp nước để che giấu đi lơ đãng trong mắt, cất giọng nghiêm trang:
“Chị suy nghĩ kỹ rồi, chị cứ như vậy thật sự có lỗi với em. Hàn Tư Ngôn à, chị xin lỗi em, về sau chị sẽ không quyến rũ em nữa. Em chỉ mới mười bảy tuổi mà chị lại làm loại chuyện này, quả thật là mặt dày vô sỉ. Mấy câu trước đó tớ nói với em… em cứ xem như chưa nghe qua nha?”
Hàn Tư Ngôn dừng động tác trên tay, cậu chỉ rãi nuốt thức ăn trong miệng xuống. Cậu uống xong ngụm nước, mới lên tiếng: “Em cũng đâu phải vừa mười bảy đâu, còn nửa năm nữa là thành người trưởng thành rồi.”
Nhưng Thẩm Vụ lại vờ như không nghe thấy: “D/ụ/c v/ọ/n/g của con người là chuyện rất bình thường, khi nào em chịu hết nổi thì chị vẫn có thể dùng tay giúp em một lần.”
Hàn Tư Ngôn tức đến nỗi phải chớp chớp mắt để giữ bình tĩnh. Cậu muốn mắng cô tự mình sướng xong thì quẳng người ta sang một bên, nhưng nghĩ đến những lời này có chút thô tục, cuối cùng cậu đành phải cắn răng nuốt trở vào bụng, thay vào đó là ánh mắt chỉ trích nhìn về phía cô.
Thẩm Vụ tiếp tục giả mù: “Chị ăn xong rồi, về phòng trước nha. Em học xong thì ngủ sớm đi nhé.”
Hàn Tư Ngôn chẳng nói gì nhìn cô rời đi, sau đó đứng lên thu dọn bát đũa trên bàn cho vào máy rửa. Biểu cảm trên mặt cậu bình thản, cậu im lặng nhìn máy móc làm việc của nó.
Cô vẫn như thế đấy, lúc nóng lúc lạnh, lúc gần lúc xa; cô muốn phân chia rõ ràng tình yêu và d/ụ/c v/ọ/n/g, nhưng mà cô lại xem tình dục giống như số liệu dùng xong thì xóa.
Hàn Tư Ngôn quay đầu trở về phòng, cậu ngả lưng trên giường, đợi tâm trạng bình tĩnh trở lại.
Cô cứ ngỡ rằng hai người là đang giao dịch ở vị thế ngang nhau, nhưng thực tế thì người thắng cuộc từ đầu chí cuối đều là cô. Cậu đã sớm giao hết tất cả cho cô định đoạt, mà chưa từng có cơ hội phản kháng.
Cậu cam tâm tình nguyện theo sau cô, suy đoán cách nghĩ của cô, phân tích lời nói ái muội của cô là thật tình hay bông đùa, ngẫm nghĩ hành vi lùi bước của cô là đang thăm dò hay kiên quyết.
Cô nghiêm túc với học thuật đến nỗi thức trắng một đêm để sửa một đoạn văn, đôi khi cậu còn bắt gặp phòng sách còn sáng đèn về đêm. Có điều, cô vẫn chỉ xem cậu như một con chó con mèo, tưởng cậu vì nhất thời kích động mà góp vui lấy lệ.
Hàn Tư Ngôn khẽ thở dài vài cái, cảm giác ấm ức và tức giận như thủy triều rút lui. Nếu cô đã do dự, vậy thì cậu sẽ tiến lên trước vài bước nữa, dẫu sao đây cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Sau ngày hôm đó, Thẩm Vụ đã không còn ở trước mặt Hàn Tư Ngôn ngỏ ý muốn làm tình nữa. Cô cứ lén lút quan sát và khắc ghi từng đường nét gợi cảm của cậu, để dành khi đêm đến, cô sẽ mặc kệ bệnh ưa sạch sẽ của mình mà tự an ủi như một kẻ biến thái.
Mỗi khi trải qua một trận co rút dưới chăn ngủ, cô đều nghĩ rằng liệu bản thân là một tên mất hết nhân tính rồi hay không. Cô đem cả mạng sống đặt hết vào học thuật, thế mà mỗi tối về nhà trông thấy Hàn Tư Ngôn ở trước mặt mình lượn qua lượn lại, trái tim cô lại khó kiềm được kích động.
Năng lực làm việc của đồ chơi tình dục cực cao, điều này đồng nghĩa với việc tiếng động phát ra là chẳng hề nhỏ. Mỗi lần Thẩm Vụ dùng đến thứ kia, cô đều phải chỉnh nhiệt độ máy điều hòa xuống mức thấp, sau đó chui vào trong chăn mà rên rỉ.
Chỉ là cô chẳng hề hay biết, rằng Hàn Tư Ngôn luôn âm thầm đứng sau cánh cửa khóa chặt, lắng nghe mỗi lần cô kêu khóc vì sung sướng.
Cậu cũng có giới hạn đạo đức của chính mình, cậu biết rõ hành vi này là sai trái. Thế nhưng cậu vẫn khó cưỡng lại tiếng kêu của cô, bèn đứng đó vừa nghe vừa liên tưởng đến dáng vẻ lên đỉnh của cô, tay không chạm đến bên dưới dù cậu em đã cứng đến phát đau.
Cao trào qua đi, Thẩm Vụ xỏ dép lê đi đến phòng tắm, đúng lúc bắt gặp Hàn Tư Ngôn đang xuống lầu đi tắm nước lạnh.
Thẩm Vụ chưa bao giờ cảm thấy đồng tình với Úc Đạt Phu* đến thế: “Bởi vì cậu ấy quá ưa sạch sẽ nên mỗi ngày đều phải đi tắm một lần, mà mỗi lần đi tắm, cậu ấy đều vô cùng xấu hổ, bởi vì đây đều là chứng cứ phạm tội của cậu ấy.”
*Úc Văn 郁文 (1896-1945) tên hồi nhỏ là Ấm Sinh 蔭生, A Phụng 阿鳳, tự Đạt Phu 達夫, người Phú Dương, Chiết Giang, là một tiểu thuyết gia, thi nhân và tản văn gia. Ông thông thạo tiếng Nhật, Anh, Đức, Pháp, Ma-lai. Ông có thời là bạn học với Từ Chí Ma.
Buổi sáng cô ngồi trong thư viện, nghĩ ra một đoạn văn mà cô cho là khá hay, ngoại trừ vui mừng thì cô vô thức nghĩ đến một đoạn do Úc Đạt Phu viết:
“Khi đó cậu lập lời thề với chính mình: Đầu óc của tôi vẫn còn dùng được, vẫn có thể viết được bài thơ như thế, sau này tôi tuyệt đối không phạm tội nữa. Những chuyện đã qua đã không thể thay đổi, nhưng tôi không thể tiếp tục sai phạm. Nếu như tôi làm lại bản thân ngay lúc này, thì cái đầu này cũng khá đấy.“
”Cơ mà một khi rơi vào thời khắc căng thẳng, lời thề ấy lại bị người này lãng quên mất.”
Cô suy sụp, thầm nghĩ người sống trong thời đại tiên tiến chưa chắc đã có suy nghĩ tiến bộ. Nếu như chính mình không chịu thay đổi thì đời sau lại có người oán than thay mình thôi.
Hàn Tư Ngon là học sinh khối khoa học tự nhiên, cậu chưa đọc qua tiểu thuyết của Úc Đạt Phu. Nhưng mà cậu vẫn còn loay hoay giữa suy nghĩ tự trách và buông xuôi.
Hai người vì chuyện này mà trở nên cực kỳ kỳ quặc, nhưng lại hòa hợp đến quái lạ.
Đến sáng sớm hai người chạm mặt, lại trở về trạng thái tấm gương sáng của tình chị em.
Có duy nhất một buổi sáng Hàn Tư Ngôn đưa cho Thẩm Vụ một mảnh giấy được gấp lại, chỉ còn hai ngày là cậu sẽ rời khỏi nhà Thẩm Vụ.
Giọng nói của cậu vẫn lạnh như băng tuyết, song lại mang theo chút cầu khẩn, nghe vào như mảng băng tan chảy: “Chị đến trường học rồi… mới xem nó nhé.”
Thẩm Vụ nhìn hai tai phớt đỏ của cậu, nói trong vô thức: “Tự nhiên muốn ăn bánh xèo.”
“Hửm?”
“Không có gì.”
Sau khi lên xe, Thẩm Vụ đã mở mảnh giấy ra, trong đây ghi một câu thế này: Thương thay cành địa lan tươi thắm rực rỡ, không kịp hái xuống sẽ héo úa cùng cỏ thu.
Thẩm Vụ bật cười thành tiếng, sau đó ngắm nghía dòng chữ hết mấy lần.
Hôm cô tự an ủi, là lần đầu cô dám kêu tên Hàn Tư Ngôn thành tiếng.
Trong khi Hàn Tư Ngôn đứng ngoài cửa bị cô kêu đến cả người nóng rực, hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn nhưng sau cùng vẫn bị tiếng kêu ngọt lịm như đường kia làm cho mất hết kiểm soát. Sau cùng, cậu phải kéo khóa giải thoát cho g/ậ/y t/h/ị/t hưng phấn dựng thẳng kia.
Ánh mắt Hàn Tư Ngôn âm u, lý trí thường ngày đột nhiên tái phát làm cậu tự trách bản thân vô lễ. Mà thực tế thì g/ậ/y t/h/ị/t cứng rắn của cậu lại không ngừng được tuốt lên tuốt xuống trong lòng bàn tay, tốc độ nương theo tiếng rên rỉ của Thẩm Vụ càng lúc càng nhanh, vệt nước rỉ ra từ đ/ầ/u k/h/ấ/c bị cậu bôi lên thân gậy như chất bôi trơn.
“Hàn Tư Ngôn…”
Giọng kêu của người con gái trong phòng mềm mềm dính dính, âm cuối kéo dài. Hàn Tư Ngôn biết là cô sắp lên đỉnh, bàn tay cậu càng gia tăng tốc độ. Cậu trầm giọng thở hắt ra một cách mất kiểm soát, lưng của cậu tựa lên bức tường bên cạnh cửa phòng, tóc mái phủ xuống che đi ánh mắt sâu xa.
Thẩm Vụ hét lên một tiếng, tiếp đến là tiếng nức nở nhỏ vụn.
Hàn Tư Ngôn có thể hình dung ra cảnh cô đang cuộn người trên chiếc giường, đến cả gót chân cũng là màu hồng nhạt; còn có h/o/a h/u/y/ệ/t đang liên tục đóng mở giống cái miệng nhỏ đang thở hổn hển kia, nước nhiều đến nỗi làm ướt đẫm cả món đồ chơi và ga giường.
Cậu tưởng tượng trong yên lặng, tay càng dùng sức lên xuống g/ậ/y t/h/ị/t, ngón tay cái lâu lâu lại ấn lên đ/ầ/u k/h/ấ/c và cuối cùng cũng bắn ra ngoài.
————————
Cậu phát tiết xong, cậu phải vệ sinh sạch sẽ hiện trường. Để tránh bị chị gái phát hiện mùi của t/i/n/h d/ị/c/h, cậu đã phải cẩn thận dùng xịt phòng xịt lên giẻ lau trước quá trình thu dọn và chú ý động tĩnh của người trong phòng.
Thẩm Vụ do dự: “Khi nãy chị thấy em cứng tới như vậy, sẽ không sao đó chứ?”
“… Không sao, ăn cơm đi.” Ngữ điệu của Hàn Tư Ngôn đã hồi phục lại bình thường, cậu ngồi cạnh cô, sau đó múc một bát canh đậu xanh đưa sang.
Mùa hè mà uống canh đậu xanh cực kỳ giải nhiệt cho cơ thể, Thẩm Vụ nâng tầm mắt nhìn thoáng qua cậu, thầm nói thật không nghĩ tới cậu sẽ gọi món này. Canh đậu xanh uống vào vừa thanh vừa mát, vậy mà trái tim cô lại có chút nóng lên.
Thẩm Vụ có thói quen ngồi xem chương trình lúc dùng cơm, bèn lấy điện thoại mở tiết mục tấu nói để xem, cô nhìn hai nghệ sĩ hài pha trò mà cười tủm tỉm.
Hàn Tư Ngôn lo lắng cô sẽ mắc nghẹn, đành phải vỗ nhẹ lưng cô và nói: “Thẩm Vụ, ăn cơm đi.”
Thẩm Vụ ném ánh mắt khiêu khích về phía cậu, sau đó mới ngoan ngoãn đặt điện thoại xuống, bắt đầu dùng bữa.
Hàn Tư Ngôn nhìn bên má phồng lên của Thẩm Vụ, trong mắt cậu hiện ra một tia vui vẻ. Còn Thẩm Vụ lại giống như cảm nhận được ánh nhìn của cậu, cô ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Vụ bị cậu nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, cô phải uống một hớp nước để che giấu đi lơ đãng trong mắt, cất giọng nghiêm trang:
“Chị suy nghĩ kỹ rồi, chị cứ như vậy thật sự có lỗi với em. Hàn Tư Ngôn à, chị xin lỗi em, về sau chị sẽ không quyến rũ em nữa. Em chỉ mới mười bảy tuổi mà chị lại làm loại chuyện này, quả thật là mặt dày vô sỉ. Mấy câu trước đó tớ nói với em… em cứ xem như chưa nghe qua nha?”
Hàn Tư Ngôn dừng động tác trên tay, cậu chỉ rãi nuốt thức ăn trong miệng xuống. Cậu uống xong ngụm nước, mới lên tiếng: “Em cũng đâu phải vừa mười bảy đâu, còn nửa năm nữa là thành người trưởng thành rồi.”
Nhưng Thẩm Vụ lại vờ như không nghe thấy: “D/ụ/c v/ọ/n/g của con người là chuyện rất bình thường, khi nào em chịu hết nổi thì chị vẫn có thể dùng tay giúp em một lần.”
Hàn Tư Ngôn tức đến nỗi phải chớp chớp mắt để giữ bình tĩnh. Cậu muốn mắng cô tự mình sướng xong thì quẳng người ta sang một bên, nhưng nghĩ đến những lời này có chút thô tục, cuối cùng cậu đành phải cắn răng nuốt trở vào bụng, thay vào đó là ánh mắt chỉ trích nhìn về phía cô.
Thẩm Vụ tiếp tục giả mù: “Chị ăn xong rồi, về phòng trước nha. Em học xong thì ngủ sớm đi nhé.”
Hàn Tư Ngôn chẳng nói gì nhìn cô rời đi, sau đó đứng lên thu dọn bát đũa trên bàn cho vào máy rửa. Biểu cảm trên mặt cậu bình thản, cậu im lặng nhìn máy móc làm việc của nó.
Cô vẫn như thế đấy, lúc nóng lúc lạnh, lúc gần lúc xa; cô muốn phân chia rõ ràng tình yêu và d/ụ/c v/ọ/n/g, nhưng mà cô lại xem tình dục giống như số liệu dùng xong thì xóa.
Hàn Tư Ngôn quay đầu trở về phòng, cậu ngả lưng trên giường, đợi tâm trạng bình tĩnh trở lại.
Cô cứ ngỡ rằng hai người là đang giao dịch ở vị thế ngang nhau, nhưng thực tế thì người thắng cuộc từ đầu chí cuối đều là cô. Cậu đã sớm giao hết tất cả cho cô định đoạt, mà chưa từng có cơ hội phản kháng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu cam tâm tình nguyện theo sau cô, suy đoán cách nghĩ của cô, phân tích lời nói ái muội của cô là thật tình hay bông đùa, ngẫm nghĩ hành vi lùi bước của cô là đang thăm dò hay kiên quyết.
Cô nghiêm túc với học thuật đến nỗi thức trắng một đêm để sửa một đoạn văn, đôi khi cậu còn bắt gặp phòng sách còn sáng đèn về đêm. Có điều, cô vẫn chỉ xem cậu như một con chó con mèo, tưởng cậu vì nhất thời kích động mà góp vui lấy lệ.
Hàn Tư Ngôn khẽ thở dài vài cái, cảm giác ấm ức và tức giận như thủy triều rút lui. Nếu cô đã do dự, vậy thì cậu sẽ tiến lên trước vài bước nữa, dẫu sao đây cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Sau ngày hôm đó, Thẩm Vụ đã không còn ở trước mặt Hàn Tư Ngôn ngỏ ý muốn làm tình nữa. Cô cứ lén lút quan sát và khắc ghi từng đường nét gợi cảm của cậu, để dành khi đêm đến, cô sẽ mặc kệ bệnh ưa sạch sẽ của mình mà tự an ủi như một kẻ biến thái.
Mỗi khi trải qua một trận co rút dưới chăn ngủ, cô đều nghĩ rằng liệu bản thân là một tên mất hết nhân tính rồi hay không. Cô đem cả mạng sống đặt hết vào học thuật, thế mà mỗi tối về nhà trông thấy Hàn Tư Ngôn ở trước mặt mình lượn qua lượn lại, trái tim cô lại khó kiềm được kích động.
Năng lực làm việc của đồ chơi tình dục cực cao, điều này đồng nghĩa với việc tiếng động phát ra là chẳng hề nhỏ. Mỗi lần Thẩm Vụ dùng đến thứ kia, cô đều phải chỉnh nhiệt độ máy điều hòa xuống mức thấp, sau đó chui vào trong chăn mà rên rỉ.
Chỉ là cô chẳng hề hay biết, rằng Hàn Tư Ngôn luôn âm thầm đứng sau cánh cửa khóa chặt, lắng nghe mỗi lần cô kêu khóc vì sung sướng.
Cậu cũng có giới hạn đạo đức của chính mình, cậu biết rõ hành vi này là sai trái. Thế nhưng cậu vẫn khó cưỡng lại tiếng kêu của cô, bèn đứng đó vừa nghe vừa liên tưởng đến dáng vẻ lên đỉnh của cô, tay không chạm đến bên dưới dù cậu em đã cứng đến phát đau.
Cao trào qua đi, Thẩm Vụ xỏ dép lê đi đến phòng tắm, đúng lúc bắt gặp Hàn Tư Ngôn đang xuống lầu đi tắm nước lạnh.
Thẩm Vụ chưa bao giờ cảm thấy đồng tình với Úc Đạt Phu* đến thế: “Bởi vì cậu ấy quá ưa sạch sẽ nên mỗi ngày đều phải đi tắm một lần, mà mỗi lần đi tắm, cậu ấy đều vô cùng xấu hổ, bởi vì đây đều là chứng cứ phạm tội của cậu ấy.”
*Úc Văn 郁文 (1896-1945) tên hồi nhỏ là Ấm Sinh 蔭生, A Phụng 阿鳳, tự Đạt Phu 達夫, người Phú Dương, Chiết Giang, là một tiểu thuyết gia, thi nhân và tản văn gia. Ông thông thạo tiếng Nhật, Anh, Đức, Pháp, Ma-lai. Ông có thời là bạn học với Từ Chí Ma.
Buổi sáng cô ngồi trong thư viện, nghĩ ra một đoạn văn mà cô cho là khá hay, ngoại trừ vui mừng thì cô vô thức nghĩ đến một đoạn do Úc Đạt Phu viết:
“Khi đó cậu lập lời thề với chính mình: Đầu óc của tôi vẫn còn dùng được, vẫn có thể viết được bài thơ như thế, sau này tôi tuyệt đối không phạm tội nữa. Những chuyện đã qua đã không thể thay đổi, nhưng tôi không thể tiếp tục sai phạm. Nếu như tôi làm lại bản thân ngay lúc này, thì cái đầu này cũng khá đấy.“
”Cơ mà một khi rơi vào thời khắc căng thẳng, lời thề ấy lại bị người này lãng quên mất.”
Cô suy sụp, thầm nghĩ người sống trong thời đại tiên tiến chưa chắc đã có suy nghĩ tiến bộ. Nếu như chính mình không chịu thay đổi thì đời sau lại có người oán than thay mình thôi.
Hàn Tư Ngon là học sinh khối khoa học tự nhiên, cậu chưa đọc qua tiểu thuyết của Úc Đạt Phu. Nhưng mà cậu vẫn còn loay hoay giữa suy nghĩ tự trách và buông xuôi.
Hai người vì chuyện này mà trở nên cực kỳ kỳ quặc, nhưng lại hòa hợp đến quái lạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến sáng sớm hai người chạm mặt, lại trở về trạng thái tấm gương sáng của tình chị em.
Có duy nhất một buổi sáng Hàn Tư Ngôn đưa cho Thẩm Vụ một mảnh giấy được gấp lại, chỉ còn hai ngày là cậu sẽ rời khỏi nhà Thẩm Vụ.
Giọng nói của cậu vẫn lạnh như băng tuyết, song lại mang theo chút cầu khẩn, nghe vào như mảng băng tan chảy: “Chị đến trường học rồi… mới xem nó nhé.”
Thẩm Vụ nhìn hai tai phớt đỏ của cậu, nói trong vô thức: “Tự nhiên muốn ăn bánh xèo.”
“Hửm?”
“Không có gì.”
Sau khi lên xe, Thẩm Vụ đã mở mảnh giấy ra, trong đây ghi một câu thế này: Thương thay cành địa lan tươi thắm rực rỡ, không kịp hái xuống sẽ héo úa cùng cỏ thu.
Thẩm Vụ bật cười thành tiếng, sau đó ngắm nghía dòng chữ hết mấy lần.
Hôm cô tự an ủi, là lần đầu cô dám kêu tên Hàn Tư Ngôn thành tiếng.
Trong khi Hàn Tư Ngôn đứng ngoài cửa bị cô kêu đến cả người nóng rực, hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn nhưng sau cùng vẫn bị tiếng kêu ngọt lịm như đường kia làm cho mất hết kiểm soát. Sau cùng, cậu phải kéo khóa giải thoát cho g/ậ/y t/h/ị/t hưng phấn dựng thẳng kia.
Ánh mắt Hàn Tư Ngôn âm u, lý trí thường ngày đột nhiên tái phát làm cậu tự trách bản thân vô lễ. Mà thực tế thì g/ậ/y t/h/ị/t cứng rắn của cậu lại không ngừng được tuốt lên tuốt xuống trong lòng bàn tay, tốc độ nương theo tiếng rên rỉ của Thẩm Vụ càng lúc càng nhanh, vệt nước rỉ ra từ đ/ầ/u k/h/ấ/c bị cậu bôi lên thân gậy như chất bôi trơn.
“Hàn Tư Ngôn…”
Giọng kêu của người con gái trong phòng mềm mềm dính dính, âm cuối kéo dài. Hàn Tư Ngôn biết là cô sắp lên đỉnh, bàn tay cậu càng gia tăng tốc độ. Cậu trầm giọng thở hắt ra một cách mất kiểm soát, lưng của cậu tựa lên bức tường bên cạnh cửa phòng, tóc mái phủ xuống che đi ánh mắt sâu xa.
Thẩm Vụ hét lên một tiếng, tiếp đến là tiếng nức nở nhỏ vụn.
Hàn Tư Ngôn có thể hình dung ra cảnh cô đang cuộn người trên chiếc giường, đến cả gót chân cũng là màu hồng nhạt; còn có h/o/a h/u/y/ệ/t đang liên tục đóng mở giống cái miệng nhỏ đang thở hổn hển kia, nước nhiều đến nỗi làm ướt đẫm cả món đồ chơi và ga giường.
Cậu tưởng tượng trong yên lặng, tay càng dùng sức lên xuống g/ậ/y t/h/ị/t, ngón tay cái lâu lâu lại ấn lên đ/ầ/u k/h/ấ/c và cuối cùng cũng bắn ra ngoài.
————————
Cậu phát tiết xong, cậu phải vệ sinh sạch sẽ hiện trường. Để tránh bị chị gái phát hiện mùi của t/i/n/h d/ị/c/h, cậu đã phải cẩn thận dùng xịt phòng xịt lên giẻ lau trước quá trình thu dọn và chú ý động tĩnh của người trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro