Đậu Phộng Nhai Đậu Phụ Khô

Lúc này, rốt cu...

2024-09-12 09:23:01

Hôm nay là ngày cuối. Sáng sớm mẹ Thẩm đã gọi điện và nhắc nhở hai người lịch của chuyến bay ngày mai, bảo Thẩm Vụ nhớ đi đón rước.

Thẩm Vụ đứng trước bồn rửa tay, vừa đánh răng vừa ú ớ phản ứng lại rồi chuyển thông tin đến Hàn Tư Ngôn.

Thấy Hàn Tư Ngôn chỉ trả lời một chữ “ok”, Thẩm Vụ lau mặt xong bèn gửi thêm dòng tin nhắn cho cậu “Tối nay chị có buổi hoạt động tập thể, chị sẽ về trễ một chút. Có phải ngày mai em có bài kiểm tra không? Vậy em ngủ sớm đi, đừng đợi chị.”

Thẩm Vụ chưa thấy Hàn Tư Ngôn phản hồi, cô lại đợi thêm một lúc. Được một hồi lâu chẳng có thông báo tin nhắn đến, nên cô có chút buồn bực úp điện thoại xuống.

Buồn bực thì buồn bực, cô vẫn phải tham dự hoạt động thôi.

Miệng cô nói là hoạt động tập thể, thực chất là Trần Kham rủ thêm vài người bạn cô có quen biết cùng ra ngoài uống rượu, mà lần tụ họp này còn có cả người bạn chí cốt của Thẩm Vụ- Tống Tư Tư. Đã rất lâu cô và Tống Tư Tư không được gặp nhau rồi, cho nên khi cô vừa hay Tống Tư Tư sẽ tham gia, lại càng hào hứng đi đến nơi đó.

Sau đó, Thẩm Vụ uống say.

Bọn họ cứ thế ở bên ngoài chơi bời tới tận một giờ sáng, đến khi Hàn Tư Ngôn gọi cho Thẩm Vụ và hỏi khi nào mới về, cô mới gật gật gù gù nhớ rằng phải về nhà.

Thế là cô quay đầu, cười hi hi nói lời tạm biệt với nhóm bạn: “Tớ về đây, các cậu cứ tiếp tục quẩy đi, trong nhà tớ còn có một cậu nhóc đang đợi tớ.”

Tất nhiên, người đưa cô về nhà là Tống Tư Tư. Trong lúc Thẩm Vụ say đến chẳng biết bản thân đã quẳng chìa khóa đi đâu, Tống Tư Tư chỉ còn cách gõ cửa và chờ “cậu nhóc” ra mở cửa.

Thời khắc cảnh cửa trước mắt Tống Tư Tư mở ra, khuôn mặt cô ấy tỏ vẻ kinh ngạc.

“Cậu nhóc” mà mẹ Thẩm Vụ nhắc đến sao lại là một học sinh nam cấp ba hấp dẫn và ngon lành vậy hả?

Tống Tư Tư ngơ ngác giao Thẩm Vụ cho Hàn Tư Ngôn, rồi ngơ ngác rời đi. Về phía Hàn Tư Ngôn, cậu nhìn người con gái nằm trên sô pha bằng ánh mắt bất lực.

Khuôn mặt Thẩm Vụ đỏ lựng, cô xoa trán: “Bình thường sức uống đâu kém như vậy, chắc do lần này uống loại nồng độ cao quá rồi, sau này nhất định không uống nữa đâu.”

Hàn Tư Ngôn rót cho cô một ly nước, ngồi xuống bên cạnh cô. Trông cậu có vẻ đang muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ im lặng nhìn cô.

Thẩm Vụ cảm nhận được đường nhìn của cậu, khẽ khàng cười một tiếng: “Oắt con này, sao em còn chưa ngủ vậy? Đang nhìn cái gì đó?”

Hàn Tư Ngôn nhẹ giọng, nói: “Chị chưa về nên em lo lắng cho chị.”

“Xí!” Thẩm Vụ đưa tay chỉnh lại tóc mai rồi nói tiếp: “Em không làm bài tập, không đi ngủ mà ở đó ngồi lo lắng cho chị làm gì?”

Hàn Tư Ngôn hơi khựng lại, sau đó lấy táo bắt đầu gọt vỏ. Cậu mím môi không trả lời câu hỏi của cô.

Kỹ năng gọt táo của cậu rất đỉnh, lớp vỏ màu đỏ tiếp nối thành một đường dài mà chẳng đứt một lần nào, Thẩm Vụ nằm sấp ở kế bên cậu phải chống cằm quan sát một hồi. Đột nhiên cô nâng tay muốn chạm vào vỏ táo, Hàn Tư Ngôn sợ cô sẽ bị lưỡi dao cắt trúng nên theo phản xạ né đi. Kết quả là cô không bị thương, còn cậu thì bị lưỡi dao mỏng cắt phải. Vì lực cắt không hề nhỏ, nên ngón tay cậu lập tức chảy máu.

Thẩm Vụ biết rõ chuyện cần làm lúc này của một “chị hàng xóm” là đứng lên và lấy giấy đưa cho Hàn Tư Ngôn, hoặc giúp cậu lau đi và cầm máu. Thế nhưng, cô lại nghĩ đến giờ phút này mình đang say rượu, như vậy là có lý do chính đáng cho cô thừa cơ ăn đậu hũ rồi. Mà tính tình Hàn Tư Ngôn rất thật thà, chắc cậu sẽ không giận cô đâu.

Xem ra nhóc con này vừa mới cắt tóc, cô nhìn đuôi tóc có chút ngắn hơn mọi khi của cậu, trong lòng dâng trào một cảm giác khó nói thành lời.

Hôm nay cô muốn “ngủ” cùng cậu.

Và thế là Thẩm Vụ chớp chớp đôi mắt, cô “hừ” một tiếng rồi bắt lấy cổ tay của thiếu niên trước mặt mình, sau đó đến tiến đến hút nhẹ đầu ngón tay bị thương kia.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vệt máu bị đầu lưỡi ướt át mang đi, màu son trên môi cô lướt qua cổ tay cậu để lại một vệt đỏ nhạt óng ánh.

Hàn Tư Ngôn cứng đơ người, tầm nhìn ngưng tụ trên đôi môi phong tình của cô. Xúc cảm mềm mại trên cổ tay khi nãy không hề tan biến, trái lại càng quấn quýt lấy trí não một cách mãnh liệt, khiến bên dưới của cậu hưng phấn đứng thẳng.

Thẩm Vụ đã đạt được mục đích, cô ngước mắt nhìn lên như thể chẳng có gì xảy ra và nói: “Oắt con này, chị lấy vỏ táo thôi mà, em tránh làm cái gì chứ?”

Cổ họng của Hàn Tư Ngôn lên uống một cái, giọng khàn đục trả lời: “Thẩm Vụ, chị mau ăn táo đi.”

Thẩm Vụ nghe vậy khẽ cười rồi nhận lấy quả táo, xoay xoay trong tay một vòng trước khi cắn một ngụm giòn tan. Đôi mắt của cô dán chặt trên khuôn mặt Hàn Tư Ngôn, cố tình chậm rãi nhai nuốt. Đột nhiên, trong đầu cô xuất hiện một đống suy nghĩ lộn xộn. Cô vịn trán và nhìn quả táo đã gọt vỏ trong tay mình:

“Trong câu truyện thần thoại Hy Lạp, ba nữ thần Hera, Athena và Aphrodite vì tranh đoạt quả táo vàng đã hứa hẹn sẽ ban cho Paris món quà mà bản thân cho rằng là thứ hấp dẫn nhất. Nhưng sau cùng Paris chỉ chấp nhận món quà của Aphrodite, bởi vì nữ thần này đã ban cho cậu một người vợ xinh đẹp nhất thế gian – thiếu nữ Helen.”

Thẩm Vụ nở nụ cười, nhìn Hàn Tư Ngôn: “Em đó… em cho chị quả táo rồi, giờ em muốn chị cho em cái gì đây? Tâm trạng hôm nay của chị rất tốt, có thể…”

Yết hầu của Hàn Tư Ngôn chuyển động, cậu tiến đến gần cô hơn, gần như có thể cùng cô trao đổi hơi thở. Cậu nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt màu trà dưới ánh đèn mờ ảo lấp lánh như hai viên thủy tinh. Cậu nói: “Em cũng muốn Helen.”

Nói xong, tầm mắt cậu rơi trên môi cô, trong đầu cậu không ngừng đấu tranh suy nghĩ.

Thẩm Vụ đã hiểu ý của cậu, trong lòng cô đều là vui vẻ. Cô thầm nhủ như vậy cũng tốt, bởi vì hai bên đều tình nguyện, dù có phát sinh quan hệ đi nữa thì cô sẽ không phải mang tiếng là kẻ lừa gạt tình cảm cậu nhóc này.

Cô đặt quả táo xuống, chà tay rồi nói: “Nhưng chị không phải Helen.”

Thẩm Vụ đứng dậy, từ trên nhìn xuống Hàn Tư Ngôn. Cô có thể dễ dàng thấy được khát khao d/ụ/c v/ọ/n/g đang nổi sóng trong đôi mắt kia.

Tròng mắt đen láy của cậu trông như nghiên mực. Chiếc áo đồng phục màu đen tay ngắn cùng quần xanh lam trên người thiếu niên càng tôn lên màu da trắng sáng khỏe mạnh của cậu, thể hình trẻ trung được rèn luyện thường xuyên và đường nét xương hàm sắc nét lúc cậu ngẩng đầu, còn có thần thái lạnh nhạt điềm tĩnh kia… mỗi một đặc điểm đều đánh trúng tâm lý của Thẩm Vụ.

Thật là hấp dẫn ngon miệng mà!

Cô thầm than, sau đó cúi người bưng lấy khuôn mặt Hàn Tư Ngôn rồi nhẹ nhàng hôn lên. Còn Hàn Tư Ngôn, toàn thân cậu đã đơ như khúc gỗ, trong mắt lộ rõ tâm trạng phức tạp khó hiểu.

Cánh môi cô như lụa dệt chạm nhẹ lên môi cậu, từ từ phóng hỏa khắp nơi.

Hàn Tư Ngôn chậm rãi đưa tay nắm lấy cánh tay đang nâng niu gương mặt cậu, liên tục vân vê cổ tay của cô nhằm giải tỏa khô nóng trong lòng. Cậu thật muốn ôm lấy eo người con gái này, trực tiếp kéo cô vào lòng và hít hà mùi hương nhàn nhạt trên hõm cổ đó.

Nhưng nếu như cậu làm vậy, cậu sẽ càng mất đi lý trí, càng thuận theo ý của cô, mặc cho cô muốn gì làm nấy.

Khát vọng khiến miệng cậu phát ra tiếng thở dốc bất mãn, Thẩm Vụ khẽ cười rồi cắn nhẹ môi dưới của cậu. Giọng nói của cô khàn đi: “Có đau không?”

Hàn Tư Ngôn vẫn ngẩng đầu nhìn cô. Ở góc độ này, nếp gấp mí đôi rõ nét như cánh quạt của cậu như mỏng đi, mang theo hương vị đa tình không có trong ngày thường.

Tiếng nói phát ra từ cậu cũng khàn khàn: “Không đau chút nào, chị à.”

Thẩm Vụ bị hai chữ “chị à” làm cho run rẩy, cô không nói gì mà hạ mi mắt, lại hôn lên môi cậu. Lần này, cô còn cả gan đưa lưỡi trêu chọc hàm răng đang đóng kín của cậu.

Lúc này Hàn Tư Ngôn mới giành lại thế chủ động, cậu đã kiềm chế đến mức đầu lông mày co giật. Cậu lập tức nhấc tay bế cô đứng dậy, cùng lúc ngậm lấy đầu lưỡi của cô.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Môi răng tiếp xúc không một kẽ hở, mang theo sự thô lỗ của nụ hôn đầu. Sau tiếng thét lên của Thẩm Vụ, thì toàn bộ âm thanh cô phát ra  sau đó đều bị cậu ngăn chặn. Dần dà, cô chìm sâu trong kỹ năng hôn môi càng thuần thục của cậu, cô bị cậu hôn liếm đến mức thở dốc không ngừng, khoé môi trào ra vệt nước.

Cậu ôm Thẩm Vụ đi về phía phòng ngủ dành cho khách mà cậu đang ở, rồi đặt cô lên giường. Thẩm Vụ theo thói quen ngã xuống giường ngủ, cô vừa chống tay muốn ngồi dậy nhưng đã bị Hàn Tư Ngôn đè trở lại.

Quần đồng phục cọ xát lên đùi nhỏ trần trụi của Thẩm Vụ, khiến cô nhịn không được khẽ run. Hàn Tư Ngôn vùi đầu vào cổ cô, tiếng hít thở ồ ồ. Đùi cô bị cậu đè nặng, cô lúng túng muốn xê dịch nhưng lại đụng phải vật nằm giữa hai chân cậu.

Thẩm Vụ nhanh chóng nhích chân. Tuy nhiên, động tác này lại làm mép váy bị gấp lên. Mảnh vải đen bao bọc lấy đường cong vòng hông cô, làn da trắng nõn đàn hồi đánh thẳng vào thị giác của Hàn Tư Ngôn.

Thẩm Vụ mím môi cảm nhận nhiệt độ nóng hổi từ cổ và đùi truyền đến, cô mê man nhận ra nơi riêng tư đã ướt một cách triệt để. Chỉ cần nhóc con kia chạm vào nơi đó là có thể biết được quần lót cô đã ướt đẫm.

Hàn Tư Ngôn nhích người, bên dưới của cậu c/ư/ơ/n/g c/ứ/n/g đến khó chịu. Cậu biết rất rõ vừa nãy đã xảy ra chuyện gì với cô.

Và rồi cậu mím môi, tay đưa xuống kéo váy Thẩm Vụ che đi vùng da non nớt sáng đến chói mắt kia.

Hàn Tư Ngôn cau mày và hơi lùi về sau, tránh để g/ậ/y t/h/ị/t đứng thẳng lại chạm vào đùi cô. Cậu ngập ngừng: “Thẩm Vụ, em…”

Cô kẹp đùi rồi ngồi dậy, hai mắt nhìn Hàn Tư Ngôn: “Em sao vậy?”

Cậu cảm thấy thật khó nói: “Xin lỗi chị, em không phải cố ý…”

Thẩm Vụ thay đổi tư thế thành ngồi quỳ, sau đó dán sát đến bên cậu. Cô nhìn cái nơi cộm lên rõ rệt của cậu, bèn nhấc tay chạm vào.

Hàn Tư Ngôn vừa muốn ngăn cản đã bị cô xoa bóp đến nỗi thở mạnh một tiếng.

Thẩm Vụ hôn nhẹ và hỏi: “Thoải mái không?”

Đối với Hàn Tư Ngôn mà nói, bây giờ không chỉ có hai tai mà cả khuôn mặt cậu đều nhuốm một màu đỏ nhàn nhạt. Cậu theo bản năng nâng eo, thân dưới dâng đến lòng bàn tay cô.

Thẩm Vụ càng chơi càng thích, cô cứ xoa nắn với lực vừa phải cho đến khi cậu hoàn toàn c/ư/ơ/n/g c/ứ/n/g thì chuẩn bị kéo quần cậu xuống. Hàn Tư Ngôn mặc cho cô làm càn. Hai mắt cậu nhìn chiếc quần thun cực kỳ co giãn bị Thẩm Vụ kéo xuống, rồi đến chiếc quần chữ nhật màu đen…

Thẩm Vụ kêu lên một tiếng: “Trời ạ, xem ra chị đã đánh giá thấp em rồi.”

Cô đưa tay chạm nhẹ lên đỉnh đầu đang rỉ nước kia.

G/ậ/y t/h/ị/t của Hàn Tư Ngôn có màu hồng tối, cho dù dáng vẻ chưa từng được sử dụng nhưng vẫn rất dọa người. Đỉnh đầu vênh thẳng, trụ thịt rất thô và có một nốt ruồi nhỏ.

Cô không khách sáo cầm lấy nơi đó, cúi đầu ngậm nhẹ. Bắp đùi của thiếu niên lập tức co thắt, bàn tay với những khớp ngón thon dài đang bắt lấy cổ tay cô cũng khẽ rung.

Hàn Tư Ngôn gọi tên cô: “Thẩm Vụ…chị đừng…”

Cậu kéo cô khỏi g/ậ/y t/h/ị/t của mình, trên mặt đều là biểu cảm nên kích động. Thấy ánh mắt khó hiểu của người con gái trước mắt, cậu bèn cúi đầu hôn môi cô và nói nhỏ rằng nơi đó bẩn.

Thẩm Vụ xoa xoa mái tóc dày và mềm của cậu, cần cổ bị cậu hôn liếm đến ngứa ngáy mà bật cười: “Không hề bẩn, chị ngửi thấy mùi xà phòng đó, giống mùi xà phòng của chị…”

Nói xong, cô dán sát đến bên cậu, gần như là ngồi trong lòng cậu. G/ậ/y t/h/ị/t đang lộ ra bên ngoài va chạm vào đùi trong của cô, nóng vô cùng. Thẩm Vụ di chuyển để nửa thân dưới dán sát vào cậu, cô đưa tay vạch váy lên rồi thả xuống, để vật nam tính của thiếu niên giấu dưới lớp váy.

Lúc này, rốt cuộc thứ nóng hổi cũng chạm đến cửa vào giữa hai chân, cọ xát với lớp vải mỏng đã ướt nhẹp của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đậu Phộng Nhai Đậu Phụ Khô

Số ký tự: 0