Chương 45
Giang Sơn Như Họa
2024-09-22 09:33:13
Phu quân ở chỗ nào, Thất công chúa làm sao không nhớ rõ?
Du Lan không biết có phải Thất công chúa đang khảo nghiệm năng lực làm việc của nàng hay không, dù trong lòng vẫn có chút nghi ngờ, nhưng nàng cũng chỉ sửng người nữa khắc, lập tức cung kính trả lời: "Hồi công chúa, nơi đó là của Phong thiếu gia."
Phong thiếu gia - Phong Dạ Ảnh – đệ nhất phú hào. Thất công chúa trong một lần cải trang vi hành, tình cờ gặp mặt đã nhất kiến chung tình mà "thỉnh" nam nhân kia trở về.
Đến lúc này vẫn là chưa lệch nguyên tác của nàng quá xa, trong điện Thất công chúa thật sự có bốn nam nhân suất chung1 là Đông Lăng Mặc, Hách Liên Tử Câm, Hiên Viên Liên Thành cùng với người chưa từng gặp mặt Phong Dạ Ảnh. Hách Liên Tử Câm cùng Đông Lăng Mặc thái độ đối với nàng tựa hồ đều vô cùng kém. Về phần Hiên Viên Liên Thành, dù sao cũng chính là chán ghét nàng, nàng và hắn không có quá nhiều tiếp xúc, lấy tình huống hiện tại tựa hồ không có khác biệt quá lớn.
Phong Dạ Ảnh đâu? Hắn có phải hay không cũng giống như vậy, không chản ghét nàng những vĩnh viễn không thích nàng? Tốt nhất là vĩnh viễn không yêu thích!
Không phải là nàng tự kỉ, nàng chính là sợ nhất trở thành công cụ tiết dục của nhiều nam nhân, ở trên giường tùy ý cho người ta chà đạp, cái gì mà mất hồn thực cốt, một chút cũng không giống, rõ ràng đây là một loại ép buộc.
Mộ Thiển Thiển vốn muốn hỏi một câu "ta có thể vào xem hay không?" nhưng nghĩ lại, nàng mới là chủ nhân của nơi này, ở đây nàng được tự do ra vào không phải sao?
Đông Lăng Mặc không ở đây, thật là thư thái...
Bước vào U Dạ các, dù chưa nhìn thấy chủ nhân của nó, nhưng có thể cảm nhận được sự kiêu hùng của chủ nhân từ cái tên của nó. Đình viện này bố trí thanh lịch, lộ ra sự trang nghiêm, cao quý, từng cành cây ngọn cỏ đều được cắt tỉa gọn gàng.
Cung nhân trong viện nhìn thấy công chúa, ai ai cũng kính cẩn hành lễ, thái độ cẩn trọng, không dám có một tia chậm chạp.
Thiển Thiễn vẫy tay để những người khác đi xuống, nàng gọi một nam tử ăn mặc khác những tôi tớ kia lại hỏi: "Gia tử của ngươi đâu?"
Theo như nàng miêu tả (vì Mộ Thiển Thiển là tác giả của bộ truyện này, chẳng biết xui xẻo làm sao lại bị xuyên không) Phong Dạ Ảnh không chỉ tuật dật phi phàm, còn nho nhã ôn nhuận, quả là hình tượng bạch mã hoàng tử trong lòng các nữ nhân, là thân tiên giữa người phàm. Nàng có chút muốn gặp siêu cấp soái ca này, tất nhiên chỉ là muốn gặp mà thôi.
"Công chúa, công chúa?"
Mộ Thiển Thiển bị thanh âm của hắn kéo về hiện thực, nàng cuốn quít nhìn y: "Ngươi vừa rồi nói cái gì?"
"Hồi công chúa, chủ tử đang ở Giang Nam, phỏng chừng quá nữa tháng mới có thể trở về."
"Nga!" Có chút thất vọng...
"Ngươi tên là gì? Là quản gia nơi này sao?"
Hắn há miệng thở dốc, trên mặt lóe qua tia kinh ngạc.
"Hồi công chúa, tiểu nhân là Phong Dương, là quản sự nơi này."
Kỳ thực, Thất công chúa vẫn thường đến nơi này, làm sao lại không biết hắn, nhưng nàng đã hỏi, hắn theo lẽ thường mà trả lời thôi.
Tính tình thất công chúa có chút tàn bạo, ai cũng không dám đắc tội nàng.
Du Lan không biết có phải Thất công chúa đang khảo nghiệm năng lực làm việc của nàng hay không, dù trong lòng vẫn có chút nghi ngờ, nhưng nàng cũng chỉ sửng người nữa khắc, lập tức cung kính trả lời: "Hồi công chúa, nơi đó là của Phong thiếu gia."
Phong thiếu gia - Phong Dạ Ảnh – đệ nhất phú hào. Thất công chúa trong một lần cải trang vi hành, tình cờ gặp mặt đã nhất kiến chung tình mà "thỉnh" nam nhân kia trở về.
Đến lúc này vẫn là chưa lệch nguyên tác của nàng quá xa, trong điện Thất công chúa thật sự có bốn nam nhân suất chung1 là Đông Lăng Mặc, Hách Liên Tử Câm, Hiên Viên Liên Thành cùng với người chưa từng gặp mặt Phong Dạ Ảnh. Hách Liên Tử Câm cùng Đông Lăng Mặc thái độ đối với nàng tựa hồ đều vô cùng kém. Về phần Hiên Viên Liên Thành, dù sao cũng chính là chán ghét nàng, nàng và hắn không có quá nhiều tiếp xúc, lấy tình huống hiện tại tựa hồ không có khác biệt quá lớn.
Phong Dạ Ảnh đâu? Hắn có phải hay không cũng giống như vậy, không chản ghét nàng những vĩnh viễn không thích nàng? Tốt nhất là vĩnh viễn không yêu thích!
Không phải là nàng tự kỉ, nàng chính là sợ nhất trở thành công cụ tiết dục của nhiều nam nhân, ở trên giường tùy ý cho người ta chà đạp, cái gì mà mất hồn thực cốt, một chút cũng không giống, rõ ràng đây là một loại ép buộc.
Mộ Thiển Thiển vốn muốn hỏi một câu "ta có thể vào xem hay không?" nhưng nghĩ lại, nàng mới là chủ nhân của nơi này, ở đây nàng được tự do ra vào không phải sao?
Đông Lăng Mặc không ở đây, thật là thư thái...
Bước vào U Dạ các, dù chưa nhìn thấy chủ nhân của nó, nhưng có thể cảm nhận được sự kiêu hùng của chủ nhân từ cái tên của nó. Đình viện này bố trí thanh lịch, lộ ra sự trang nghiêm, cao quý, từng cành cây ngọn cỏ đều được cắt tỉa gọn gàng.
Cung nhân trong viện nhìn thấy công chúa, ai ai cũng kính cẩn hành lễ, thái độ cẩn trọng, không dám có một tia chậm chạp.
Thiển Thiễn vẫy tay để những người khác đi xuống, nàng gọi một nam tử ăn mặc khác những tôi tớ kia lại hỏi: "Gia tử của ngươi đâu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Theo như nàng miêu tả (vì Mộ Thiển Thiển là tác giả của bộ truyện này, chẳng biết xui xẻo làm sao lại bị xuyên không) Phong Dạ Ảnh không chỉ tuật dật phi phàm, còn nho nhã ôn nhuận, quả là hình tượng bạch mã hoàng tử trong lòng các nữ nhân, là thân tiên giữa người phàm. Nàng có chút muốn gặp siêu cấp soái ca này, tất nhiên chỉ là muốn gặp mà thôi.
"Công chúa, công chúa?"
Mộ Thiển Thiển bị thanh âm của hắn kéo về hiện thực, nàng cuốn quít nhìn y: "Ngươi vừa rồi nói cái gì?"
"Hồi công chúa, chủ tử đang ở Giang Nam, phỏng chừng quá nữa tháng mới có thể trở về."
"Nga!" Có chút thất vọng...
"Ngươi tên là gì? Là quản gia nơi này sao?"
Hắn há miệng thở dốc, trên mặt lóe qua tia kinh ngạc.
"Hồi công chúa, tiểu nhân là Phong Dương, là quản sự nơi này."
Kỳ thực, Thất công chúa vẫn thường đến nơi này, làm sao lại không biết hắn, nhưng nàng đã hỏi, hắn theo lẽ thường mà trả lời thôi.
Tính tình thất công chúa có chút tàn bạo, ai cũng không dám đắc tội nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro