Giữa ban ngày b...
Giang Sơn Như Họa
2024-09-22 09:33:13
Mộ Thiển Thiển ở trong sân đình đi dạo một lúc liền rời đi, soái ca không
có ở đây, phong cảnh cũng không có cái gì để xem. Huống chi trọng diện
công chúa, một Đông Lăng Mặc tà mị, cuồng ngạo; một Hách Liên Tử Câm
tuấn mỹ phiêu dật, một kẻ chẳng qua chỉ mới gặp mặt cũng làm cho người
ta khó mà quên được Đông Chu Tam Hoàng tử Hiên Viên Liên Thành. Nhiều
soái ca như vậy, thiếu một Phong Dạ Ảnh cũng chẳng sao.
Chỉ là vì chưa gặp mặt hắn, nên đối với hắn vẫn có một chút tò mò.
Vừa bước ra khỏi U Dạ các, nàng còn đang do dự chưa biết đi đâu thì tiếng vó ngực dồn dập từ xa tiến lại gần, nhất thời hoa mắt, thân hình bị nam nhân nhất bỗng lên.
Chờ đến khi nàng kịp phản ứng thì người đã bị nam nhân bắt lên ngựa, con ngựa kêu vang một tiến lặp tức phu như bay về phía trước.
Nàng đã nói ở nơi này một chút cũng không an toàn, tùy tiện đi lại trong viện cũng có thể bị bắt đến nơi hoang vu hẻo lánh nào đó. Thị vệ trong điện đều là người mù sao, không thấy nàng một người lớn như vậy, còn sống sờ sờ bị một ác tặc bắt đi?
Ngày thường hạ nhân trong phủ chắc là chịu không ít ngược đãi từ Thất công chúa, làn này thấy rốt cuộc cũng thấy một kẻ có lương tâm bắt nàng khỏi nơi này cho nên mọi người đều vờ như không nhìn thấy, thậm chí còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, ước gì nàng chết ở bên ngoài, vĩnh viễn không thể trở về gây họa cho nhân thế?
"Ba" một tiếng, thân hình bị ném vào đóng rơm, nàng không nhìn rõ hắn là ai, theo bản năng hai tay hoàn trước ngực, che vị trí trọng điểm mới là thượng sách.
Ở một nơi vắng vẻ thế này, vừa rồi cái tên bắt nàng rõ ràng là một nam tử, dù rằng không rõ danh tánh, nhưng nàng một tuyệt sắc giai nhân thế này rất dễ khiến người ta nảy sinh ác niệm.
Theo đóng rơm đưng lên, nàng đưa mắt nhìn lại, một người một ngựa hướng phía bờ sông, người nọ ngồi xổm xướng rửa tay cùng tẩy sạch mặt.
Bóng lưng có chút quen thuộc, những vẫn là không nhớ ra ai.
Thừa dịp hắn không để ý, Mộ Thiển Thiển rón ra rón rén đi ra khỏi đóng rơm, hít một hơi thật sâu sau đó chuồng đi nhanh như bay.
Không có người tới cứu thì chỉ còn cách tự cứu mình, tuy rằng trốn trở về cũng không có bao nhiêu an toàn nhưng vẫn còn hơn ở nơi này để hắn tiền dâm hậu sát.
Nàng cứ thế chạy đi nào biết bên bờ sông thân ảnh kia chỉ thoáng một cái đã đứng trước mặt nàng. Chẳng kịp phản ứng, "phanh" một tiếng, hắn vững vàng đứng tại chỗ, nàng bị đánh bay ra ngoài.
Nàng bi ai phát hiện, tốt xấu gì thì bản thân cụng là một uyệt sác giai nhân, hoàn toàn không hấp dẫn nam nhân nào ra tay anh hùng cứu mỹ nhân hay sao?
Chỉ là vì chưa gặp mặt hắn, nên đối với hắn vẫn có một chút tò mò.
Vừa bước ra khỏi U Dạ các, nàng còn đang do dự chưa biết đi đâu thì tiếng vó ngực dồn dập từ xa tiến lại gần, nhất thời hoa mắt, thân hình bị nam nhân nhất bỗng lên.
Chờ đến khi nàng kịp phản ứng thì người đã bị nam nhân bắt lên ngựa, con ngựa kêu vang một tiến lặp tức phu như bay về phía trước.
Nàng đã nói ở nơi này một chút cũng không an toàn, tùy tiện đi lại trong viện cũng có thể bị bắt đến nơi hoang vu hẻo lánh nào đó. Thị vệ trong điện đều là người mù sao, không thấy nàng một người lớn như vậy, còn sống sờ sờ bị một ác tặc bắt đi?
Ngày thường hạ nhân trong phủ chắc là chịu không ít ngược đãi từ Thất công chúa, làn này thấy rốt cuộc cũng thấy một kẻ có lương tâm bắt nàng khỏi nơi này cho nên mọi người đều vờ như không nhìn thấy, thậm chí còn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, ước gì nàng chết ở bên ngoài, vĩnh viễn không thể trở về gây họa cho nhân thế?
"Ba" một tiếng, thân hình bị ném vào đóng rơm, nàng không nhìn rõ hắn là ai, theo bản năng hai tay hoàn trước ngực, che vị trí trọng điểm mới là thượng sách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở một nơi vắng vẻ thế này, vừa rồi cái tên bắt nàng rõ ràng là một nam tử, dù rằng không rõ danh tánh, nhưng nàng một tuyệt sắc giai nhân thế này rất dễ khiến người ta nảy sinh ác niệm.
Theo đóng rơm đưng lên, nàng đưa mắt nhìn lại, một người một ngựa hướng phía bờ sông, người nọ ngồi xổm xướng rửa tay cùng tẩy sạch mặt.
Bóng lưng có chút quen thuộc, những vẫn là không nhớ ra ai.
Thừa dịp hắn không để ý, Mộ Thiển Thiển rón ra rón rén đi ra khỏi đóng rơm, hít một hơi thật sâu sau đó chuồng đi nhanh như bay.
Không có người tới cứu thì chỉ còn cách tự cứu mình, tuy rằng trốn trở về cũng không có bao nhiêu an toàn nhưng vẫn còn hơn ở nơi này để hắn tiền dâm hậu sát.
Nàng cứ thế chạy đi nào biết bên bờ sông thân ảnh kia chỉ thoáng một cái đã đứng trước mặt nàng. Chẳng kịp phản ứng, "phanh" một tiếng, hắn vững vàng đứng tại chỗ, nàng bị đánh bay ra ngoài.
Nàng bi ai phát hiện, tốt xấu gì thì bản thân cụng là một uyệt sác giai nhân, hoàn toàn không hấp dẫn nam nhân nào ra tay anh hùng cứu mỹ nhân hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro