Lần đầu gọi tên...
2024-11-17 07:01:27
Thấy Nhuệ Linh đi tới, bàn tay chuẩn bị bấm ổ khóa của Hà Vãn Nhi ngừng lại, cô ấy vội đi đến chỗ Nhuệ Linh, nhìn thấy bọng mắt hơi sưng lại thêm vành mắt hồng hồng, cô ấy kéo tay cô, để cô đứng sau lưng mình rồi hùng hồn nói: "Này cái cậu Chu gì đó kia, cậu bắt nạt Đậu nhỏ của tôi đó à!?” Đậu nhỏ là biệt danh mà Hà Vãn Nhi hay gọi cô khi thấy cô ăn.
Tự dưng bị nói là bắt nạt người khác, Chu Mạc Thanh đơ cả người, Nhuệ Linh bối rối xua tay, giải thích kỹ càng mọi chuyện với chị Hà: "Em để quên ví nên đến lấy, tự nhiên đâu ra một kẻ biến thái túm tay em, may mà anh Chu đến cứu em…chị Vãn Nhi đừng hiểu lầm anh ấy.”
"Ể? Vậy hả? Rồi cái tên chó đó có làm gì em chưa? Người ngợm có sao không chị xem nào!” Hà Vãn Nhi xoay người cô một vòng đến váng cả đầu, xác nhận cô không bị thương mới kéo cô vào tiệm, anh cũng đi theo.
Trong lúc Chu Mạc Thanh tìm usb trong kệ thì Hà Vãn Nhi đã lấy trong ngăn tủ của quán ra một chiếc ví đen có hình lưu ly: "Có phải là của em không Đậu nhỏ? Chị thấy nó ở quầy bếp, đoán là của em hay ai đó làm rớt nên giữ lại.”
Đúng là chiếc ví yêu quý của cô rồi!
Cô ríu rít cảm ơn, cười tủm tỉm nhận lấy chiếc ví của mình, số tiền và giấy tờ đều còn nguyên cả, hên quá đi mất!
"Chị Vãn Nhi, để hôm nào em mời chị đi ăn để cảm ơn nhé!” Cô ấy giúp cô thì cô cũng phải làm gì đó để đền ơn lại.
"Không cần đâu, em chuẩn bị vào năm nhất phải tốn nhiều tiền, gia đình chắc cũng không khá giả mới phải đi làm thêm, chị cũng không có thiếu nước đến nỗi uống của em đâu.” Nói xong Hà Vãn Nhi còn bẹo hai cái má mềm mại của cô, cười khúc khích. Cô ấy từ nhỏ đã mong mẹ sinh thêm một đứa em gái đáng yêu mập mạp cho mình, vậy mà cuối cùng lại là một thằng oắt con chuyên đi phá làng phá xóm tối ngày chọc tức Hà Vãn Nhi, haiz, nhìn Đậu nhỏ mềm mại ngoan ngoãn này xem, phải chi là em gái cô thì hay biết mấy.
Chợt nhớ ra gì đó, cô ấy đập tay cái bốp:"Hay để chị đưa em về nhé? Rất có thể tên biến thái kia đang rình mò em đi một mình để trả thù đó!”
Chu Mạc Thanh bước tới, làm vẻ mặt đáng tin của mình: "Để tôi đưa em ấy về, cậu cũng là phụ nữ mà.”
Lời của Chu Mạc Thanh rất có lý, tuy Hà Vãn Nhi có học võ từ mấy năm trước nhưng lỡ tên đó cầm hung khí, sức cô ấy là phụ nữ cũng khó mà đánh lại. Vì vậy nên sau khi Hà Vãn Nhi khóa cửa tiệm cẩn thận, dặn dò Nhuệ Linh vào câu rồi đi, lúc ấy trước cửa tiệm chỉ còn hai người.
Trên con đường vắng vẻ lác đác người đi đường, những đám mây trắng bồng theo trời xanh rời đi nhường lại phông nền đen cho ngôi sao sáng nhỏ xinh.
Ngọn gió khẽ khàng thổi qua mái tóc dài của Nhuệ Linh, gió đêm lạnh thì có lạnh đấy nhưng đi cạnh anh lại cảm thấy rất ấm áp, đó là ấm áp về tâm hồn.
Cô lén lút nhìn anh lại khiến cả hai vô tình chạm mắt, Chu Mạc Thanh quay đi, tim đập loạn nhịp vì vừa chạm mắt với cô. Một hotboy vườn trường nổi tiếng không thân nữ giới lại không có mối tình vắt vai, anh chàng nam thần khoa quản trị kinh doanh lại là đi cùng với danh xưng nam thần bê đê giờ lại tim đập mặt đỏ ngại ngùng quay đi khi chạm mắt thiếu nữ.
Cả hai đã dừng trước cửa chính nhà họ Nứa, để làm bầu không khí giữa cả hai dịu đi tránh cho ngày mai lại ngượng nghịu, cô chủ động trước, nhẹ giọng nói: "Chu Mạc Thanh, cảm ơn anh.”
Ngữ điệu nhẹ nhàng cùng với thanh âm êm ái dễ nghe đến mức khiến anh nảy ra những suy nghĩ kì lạ, đây là lần đầu tiên Hứa Nhuệ Linh gọi anh là Chu Mạc Thanh, trước giờ chỉ gọi là anh Chu. Không ngờ cái miệng nhỏ kia gọi tên anh lại nghe hay đến vậy.
Có vẻ anh mãi suy nghĩ, vô thức nhìn cô chằm chằm, Nhuệ Linh bị dáng vẻ ngây ngốc của anh làm cho phì cười.
Anh là lần đầu được người ta cảm ơn sao?
Hứa Nhuệ Linh cười rất đẹp, khác với dáng vẻ điềm tĩnh như người trưởng thành mọi khi, cô cười lên vừa hay lại đón thứ ánh sáng thuần khiết nhất của vầng trăng tròn, đẹp đẽ lại thanh khiết.
Dù anh đã chào tạm biệt cô, cô cũng đã vào nhà nhưng anh đã đứng đấy năm phút rồi.
Chết tiệt, anh đây chả phải cũng là là đồ đê tiện không khác mấy so với cái tên khi nãy à? Con bé mới có cấp ba thôi đó Chu Mạc Thanh!
Không được, phải mau chóng tìm đối tượng nào đó thôi! Có lẽ anh ế lâu năm nên mới đi động lòng với cô bé mới học cấp ba!
___
Tự dưng bị nói là bắt nạt người khác, Chu Mạc Thanh đơ cả người, Nhuệ Linh bối rối xua tay, giải thích kỹ càng mọi chuyện với chị Hà: "Em để quên ví nên đến lấy, tự nhiên đâu ra một kẻ biến thái túm tay em, may mà anh Chu đến cứu em…chị Vãn Nhi đừng hiểu lầm anh ấy.”
"Ể? Vậy hả? Rồi cái tên chó đó có làm gì em chưa? Người ngợm có sao không chị xem nào!” Hà Vãn Nhi xoay người cô một vòng đến váng cả đầu, xác nhận cô không bị thương mới kéo cô vào tiệm, anh cũng đi theo.
Trong lúc Chu Mạc Thanh tìm usb trong kệ thì Hà Vãn Nhi đã lấy trong ngăn tủ của quán ra một chiếc ví đen có hình lưu ly: "Có phải là của em không Đậu nhỏ? Chị thấy nó ở quầy bếp, đoán là của em hay ai đó làm rớt nên giữ lại.”
Đúng là chiếc ví yêu quý của cô rồi!
Cô ríu rít cảm ơn, cười tủm tỉm nhận lấy chiếc ví của mình, số tiền và giấy tờ đều còn nguyên cả, hên quá đi mất!
"Chị Vãn Nhi, để hôm nào em mời chị đi ăn để cảm ơn nhé!” Cô ấy giúp cô thì cô cũng phải làm gì đó để đền ơn lại.
"Không cần đâu, em chuẩn bị vào năm nhất phải tốn nhiều tiền, gia đình chắc cũng không khá giả mới phải đi làm thêm, chị cũng không có thiếu nước đến nỗi uống của em đâu.” Nói xong Hà Vãn Nhi còn bẹo hai cái má mềm mại của cô, cười khúc khích. Cô ấy từ nhỏ đã mong mẹ sinh thêm một đứa em gái đáng yêu mập mạp cho mình, vậy mà cuối cùng lại là một thằng oắt con chuyên đi phá làng phá xóm tối ngày chọc tức Hà Vãn Nhi, haiz, nhìn Đậu nhỏ mềm mại ngoan ngoãn này xem, phải chi là em gái cô thì hay biết mấy.
Chợt nhớ ra gì đó, cô ấy đập tay cái bốp:"Hay để chị đưa em về nhé? Rất có thể tên biến thái kia đang rình mò em đi một mình để trả thù đó!”
Chu Mạc Thanh bước tới, làm vẻ mặt đáng tin của mình: "Để tôi đưa em ấy về, cậu cũng là phụ nữ mà.”
Lời của Chu Mạc Thanh rất có lý, tuy Hà Vãn Nhi có học võ từ mấy năm trước nhưng lỡ tên đó cầm hung khí, sức cô ấy là phụ nữ cũng khó mà đánh lại. Vì vậy nên sau khi Hà Vãn Nhi khóa cửa tiệm cẩn thận, dặn dò Nhuệ Linh vào câu rồi đi, lúc ấy trước cửa tiệm chỉ còn hai người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên con đường vắng vẻ lác đác người đi đường, những đám mây trắng bồng theo trời xanh rời đi nhường lại phông nền đen cho ngôi sao sáng nhỏ xinh.
Ngọn gió khẽ khàng thổi qua mái tóc dài của Nhuệ Linh, gió đêm lạnh thì có lạnh đấy nhưng đi cạnh anh lại cảm thấy rất ấm áp, đó là ấm áp về tâm hồn.
Cô lén lút nhìn anh lại khiến cả hai vô tình chạm mắt, Chu Mạc Thanh quay đi, tim đập loạn nhịp vì vừa chạm mắt với cô. Một hotboy vườn trường nổi tiếng không thân nữ giới lại không có mối tình vắt vai, anh chàng nam thần khoa quản trị kinh doanh lại là đi cùng với danh xưng nam thần bê đê giờ lại tim đập mặt đỏ ngại ngùng quay đi khi chạm mắt thiếu nữ.
Cả hai đã dừng trước cửa chính nhà họ Nứa, để làm bầu không khí giữa cả hai dịu đi tránh cho ngày mai lại ngượng nghịu, cô chủ động trước, nhẹ giọng nói: "Chu Mạc Thanh, cảm ơn anh.”
Ngữ điệu nhẹ nhàng cùng với thanh âm êm ái dễ nghe đến mức khiến anh nảy ra những suy nghĩ kì lạ, đây là lần đầu tiên Hứa Nhuệ Linh gọi anh là Chu Mạc Thanh, trước giờ chỉ gọi là anh Chu. Không ngờ cái miệng nhỏ kia gọi tên anh lại nghe hay đến vậy.
Có vẻ anh mãi suy nghĩ, vô thức nhìn cô chằm chằm, Nhuệ Linh bị dáng vẻ ngây ngốc của anh làm cho phì cười.
Anh là lần đầu được người ta cảm ơn sao?
Hứa Nhuệ Linh cười rất đẹp, khác với dáng vẻ điềm tĩnh như người trưởng thành mọi khi, cô cười lên vừa hay lại đón thứ ánh sáng thuần khiết nhất của vầng trăng tròn, đẹp đẽ lại thanh khiết.
Dù anh đã chào tạm biệt cô, cô cũng đã vào nhà nhưng anh đã đứng đấy năm phút rồi.
Chết tiệt, anh đây chả phải cũng là là đồ đê tiện không khác mấy so với cái tên khi nãy à? Con bé mới có cấp ba thôi đó Chu Mạc Thanh!
Không được, phải mau chóng tìm đối tượng nào đó thôi! Có lẽ anh ế lâu năm nên mới đi động lòng với cô bé mới học cấp ba!
___
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro