Thử tìm đối tượ...
2024-11-17 07:01:27
Một quán bar sôi nổi và ồn ào, nơi tụ tập của không ít thiếu gia ăn chơi của Đế Đô, giữa không gian lập lòe ánh đèn đủ sắc màu là sàn nhảy cho người trẻ muốn giải tỏa và trình diễn tài năng nhảy của mình.
Ở một góc của quầy bar, Chu Mạc Thanh cùng cậu bạn thân thứ hai là Vũ Ninh Hạo, một anh chàng đẹp trai cùng khoa và cùng học chung cấp 3 với Chu Mạc Thanh.
Vũ Ninh Hạo uống một ngụm rượu, đặt ly rượu xuống quầy liền nhìn thằng bạn chí cốt với vẻ hoài nghi khó hiểu: "Sao tự dưng lại muốn quen gái ở đây rồi? Tao tưởng mày chê.” Sở dĩ cả hai đều đã đi uống ở đây từ năm nhất đại học, số lần đến cũng nhiều nhưng chẳng lần nào Chu Mạc Thanh chịu làm quen tán tỉnh cô em nào.
Nổi tiếng là nam thần khoa quản trị kinh doanh nên mấy cô gái xinh đẹp gợi cảm trong quán bar đều biết anh, mỗi lần nghe tin anh đến đều sẽ lân la qua làm quen nhưng Chu Mạc Thanh không từ chối thì cũng là bỏ sang chỗ khác yên tĩnh hơn. Bởi vậy lâu dần Vũ Ninh Hạo không thông báo tin anh đến nữa kẻo mất lòng mấy chị em ở đây.
Đột nhiên sao mà lần này khi rủ nhau đi qua wechat, Chu Mạc Thanh lại nói ẩn nói ý muốn tìm bạn gái, bởi vậy cậu mới phải hỏi dò một sinh viên nữ khoa khác xinh xắn, cô ấy đang ở phía bên kia quán luôn kìa.
Nhắc tào tháo thì tào tháo tới, nữ sinh viên thiết kế-Phương Lạc Yên trong bộ váy đen hai dây quyến rũ đi tới, trên tay là ly rượu đỏ đậm sóng sánh, cô ta dưới ánh đèn huyền ảo vô cùng quyến rũ, vẻ đẹp gợi cảm mê người khiến mấy chàng trai không khỏi ngoái nhìn.
"Anh Mạc Thanh, để anh đợi lâu rồi.” Phương Lạc Yên e thẹn vén tóc, dáng vẻ điệu đàng thướt tha.
Ninh Hạo biết ý rời đi chỗ khác quan sát tình hình chứ không ở lại làm kỳ đà cản mũi.
Vị trí vừa bị bỏ trống của Ninh Hạo giờ là của Phương Lạc Yên, Lạc Yên cười mỉm: "Anh Mạc Thanh, bình thường thấy anh trên trường em đã chú ý tới nay mới được gặp.”
Hai lông mày rậm của anh hơi nhướng lên rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường, sao anh cứ có cảm giác tiếng gọi 'Mạc Thanh’ phát ra từ miệng của Hứa Nhuệ Linh và Phương Lạc Yên có hơi khác nhau.
Một bên thì giọng điệu lả lướt, e thẹn và ngọt lịm của thiếu nữ đôi mươi. Một bên thì mềm mại êm ái lại dịu dàng điềm đạm đến điên đảo, nghe giống như một giai điệu cất lên giữa đêm trăng huyền ảo.
Anh xua tan ý nghĩ trong đầu, mục đích anh đến đây là làm quen, tìm hiểu một cô gái nào đó sexy nóng bỏng để quên đi em gái cấp ba hiền lành kia mà.
"Ừm, anh không nghĩ mình nổi tiếng đến vậy đấy.”
Thấy nụ cười nơi khóe môi Chu Mạc Thanh, Phương Lạc Yên rạng rỡ cười nói: "Thật đó ạ, anh Mạc Thanh nổi tiếng ở trường như cồn ấy, chắc em là người hạnh phúc nhất năm nay rồi.” Hai bên má của Phương Lạc Yên ẩn hiện vài vệt hồng, điệu bộ ngại ngùng như mèo con.
Anh lại liên tưởng tới khi Nhuệ Linh nhận hộp đồ ăn anh đưa khi trước, môi nhỏ hồng hào mím lại, hai má cũng đỏ bừng bừng trong vô thức dù trông cô chả có gì là đang ngại, giống như là đang gồng mình che giấu vậy, rất dễ thương lại rất muốn che chở. Nhưng mà sao anh lại nghĩ tới Nhuệ Linh nữa rồi!?
Không được, mau mau quên đi!
"Em học thiết kế à?” Anh nhấp ngụm rượu, yết hầu gợi cảm lên xuống nhẹ nhàng.
Dáng vẻ như mang nỗi ưu phiền của Chu Mạc Thanh quyến rũ đến mê người, cặp mắt hoa đào câu hồn và chiếc mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt rõ ràng với thân hình đã qua tập gym tạo vẻ điển trai phong độ cho Chu Mạc Thanh.
Đối với ánh mắt nóng bỏng của Phương Lạc Yên và dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống anh của cô ta, Chu Mạc Thanh khó chịu đến mức muốn rời đi ngay lập tức nhưng vì không muốn bản thân nghĩ đến học sinh ngoan cấp 3 kia nên anh chỉ đành cắn răng ngồi lại vài phút rồi lấy lý do có việc đột xuất để chuồn ra khỏi quán bar.
Tuy bên ngoài quán xô bồ ồn ào nhưng lại khiến anh không cảm thấy bí bách ngột ngạt cũng như khó chịu khi ở trong quán, có lẽ cô gái mà Ninh Hạo giới thiệu không hợp với anh cho lắm, sau khi nhắn thông báo cho Ninh Hạo xong thì anh đi thẳng về kí túc xá.
Ở một góc của quầy bar, Chu Mạc Thanh cùng cậu bạn thân thứ hai là Vũ Ninh Hạo, một anh chàng đẹp trai cùng khoa và cùng học chung cấp 3 với Chu Mạc Thanh.
Vũ Ninh Hạo uống một ngụm rượu, đặt ly rượu xuống quầy liền nhìn thằng bạn chí cốt với vẻ hoài nghi khó hiểu: "Sao tự dưng lại muốn quen gái ở đây rồi? Tao tưởng mày chê.” Sở dĩ cả hai đều đã đi uống ở đây từ năm nhất đại học, số lần đến cũng nhiều nhưng chẳng lần nào Chu Mạc Thanh chịu làm quen tán tỉnh cô em nào.
Nổi tiếng là nam thần khoa quản trị kinh doanh nên mấy cô gái xinh đẹp gợi cảm trong quán bar đều biết anh, mỗi lần nghe tin anh đến đều sẽ lân la qua làm quen nhưng Chu Mạc Thanh không từ chối thì cũng là bỏ sang chỗ khác yên tĩnh hơn. Bởi vậy lâu dần Vũ Ninh Hạo không thông báo tin anh đến nữa kẻo mất lòng mấy chị em ở đây.
Đột nhiên sao mà lần này khi rủ nhau đi qua wechat, Chu Mạc Thanh lại nói ẩn nói ý muốn tìm bạn gái, bởi vậy cậu mới phải hỏi dò một sinh viên nữ khoa khác xinh xắn, cô ấy đang ở phía bên kia quán luôn kìa.
Nhắc tào tháo thì tào tháo tới, nữ sinh viên thiết kế-Phương Lạc Yên trong bộ váy đen hai dây quyến rũ đi tới, trên tay là ly rượu đỏ đậm sóng sánh, cô ta dưới ánh đèn huyền ảo vô cùng quyến rũ, vẻ đẹp gợi cảm mê người khiến mấy chàng trai không khỏi ngoái nhìn.
"Anh Mạc Thanh, để anh đợi lâu rồi.” Phương Lạc Yên e thẹn vén tóc, dáng vẻ điệu đàng thướt tha.
Ninh Hạo biết ý rời đi chỗ khác quan sát tình hình chứ không ở lại làm kỳ đà cản mũi.
Vị trí vừa bị bỏ trống của Ninh Hạo giờ là của Phương Lạc Yên, Lạc Yên cười mỉm: "Anh Mạc Thanh, bình thường thấy anh trên trường em đã chú ý tới nay mới được gặp.”
Hai lông mày rậm của anh hơi nhướng lên rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường, sao anh cứ có cảm giác tiếng gọi 'Mạc Thanh’ phát ra từ miệng của Hứa Nhuệ Linh và Phương Lạc Yên có hơi khác nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một bên thì giọng điệu lả lướt, e thẹn và ngọt lịm của thiếu nữ đôi mươi. Một bên thì mềm mại êm ái lại dịu dàng điềm đạm đến điên đảo, nghe giống như một giai điệu cất lên giữa đêm trăng huyền ảo.
Anh xua tan ý nghĩ trong đầu, mục đích anh đến đây là làm quen, tìm hiểu một cô gái nào đó sexy nóng bỏng để quên đi em gái cấp ba hiền lành kia mà.
"Ừm, anh không nghĩ mình nổi tiếng đến vậy đấy.”
Thấy nụ cười nơi khóe môi Chu Mạc Thanh, Phương Lạc Yên rạng rỡ cười nói: "Thật đó ạ, anh Mạc Thanh nổi tiếng ở trường như cồn ấy, chắc em là người hạnh phúc nhất năm nay rồi.” Hai bên má của Phương Lạc Yên ẩn hiện vài vệt hồng, điệu bộ ngại ngùng như mèo con.
Anh lại liên tưởng tới khi Nhuệ Linh nhận hộp đồ ăn anh đưa khi trước, môi nhỏ hồng hào mím lại, hai má cũng đỏ bừng bừng trong vô thức dù trông cô chả có gì là đang ngại, giống như là đang gồng mình che giấu vậy, rất dễ thương lại rất muốn che chở. Nhưng mà sao anh lại nghĩ tới Nhuệ Linh nữa rồi!?
Không được, mau mau quên đi!
"Em học thiết kế à?” Anh nhấp ngụm rượu, yết hầu gợi cảm lên xuống nhẹ nhàng.
Dáng vẻ như mang nỗi ưu phiền của Chu Mạc Thanh quyến rũ đến mê người, cặp mắt hoa đào câu hồn và chiếc mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt rõ ràng với thân hình đã qua tập gym tạo vẻ điển trai phong độ cho Chu Mạc Thanh.
Đối với ánh mắt nóng bỏng của Phương Lạc Yên và dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống anh của cô ta, Chu Mạc Thanh khó chịu đến mức muốn rời đi ngay lập tức nhưng vì không muốn bản thân nghĩ đến học sinh ngoan cấp 3 kia nên anh chỉ đành cắn răng ngồi lại vài phút rồi lấy lý do có việc đột xuất để chuồn ra khỏi quán bar.
Tuy bên ngoài quán xô bồ ồn ào nhưng lại khiến anh không cảm thấy bí bách ngột ngạt cũng như khó chịu khi ở trong quán, có lẽ cô gái mà Ninh Hạo giới thiệu không hợp với anh cho lắm, sau khi nhắn thông báo cho Ninh Hạo xong thì anh đi thẳng về kí túc xá.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro