Để Ngươi Tu Tiên, Không Có Để Ngươi Tai Họa Tu Tiên Giới A! (Bản Dịch)

Đậu Phụ Thối Rờ...

2024-11-20 17:04:21

"Những lò luyện đan ta dùng trước đây đều đã bán đi cả rồi, lò luyện đan hiện tại ta đang dùng cũng không thích hợp cho người mới sử dụng."

Tần Vũ đương nhiên sẽ không muốn lò luyện đan của Lý Minh sư huynh, "Sư huynh có biết con đường nào bán rẻ lò luyện đan hay không, lò luyện đan đã sử dụng qua cũng được."

"Về con đường bán lò luyện đan giá rẻ thì ta cũng không có, lò luyện đan đầu tiên của ta cũng là dùng điểm cống hiến một tháng mua sắm."

Một tháng đệ tử ngoại môn được 30 điểm cống hiến!

'Vậy mình phải chờ ba tháng?'

Thời gian quá dài, Tần Vũ không chờ đợi được.

"Thôi vậy, , phiền phức sư huynh!"

"Không phiền phức, không phiền phức!"

Tần Vũ cùng Lý Chính Thông rời khỏi quầy hàng của Lý Minh, trên đường đi Tần Vũ không ngừng đánh giá quầy hàng xung quanh.

Hắn không phải là người gặp phải vấn đề liền lui lại.

Tần Vũ đã nhận định mục tiêu, mười con bò cũng không thể kéo lại được.

Lý Chính Thông nói: "Vũ ca, nếu không tìm đám Tiểu Trí mượn mười điểm, ba mươi điểm cống hiến cũng không đắt."

Tần Vũ lắc đầu, lộ ra một nụ cười nhẹ đầy vẻ thần bí.

"Không cần, ta đã nghĩ ra phương pháp kiếm tiền!"

"Không phải chỉ là ba mươi điểm cống hiến thôi à, đối với Tần mỗ nhân ta mà nói, việc nhỏ như con thỏ!"

Tần Vũ tìm Trọng Văn Đức mượn túi càn khôn, tiện thể xin nghỉ phép trở về tiểu trấn một chuyến, mãi cho đến khi trời tối Tần Vũ mới vội vã quay lại Huyền Thiên Tông.

Vào lúc ban đêm, Tần Vũ thử nghiệm tu luyện.

Bởi vì sáng hôm sau Tần Vũ còn có tính toán, cho nên không có phục dụng một viên luyện khí đan cuối cùng.

Đến luyện khí tầng hai tiến độ tăng lên càng chậm hơn.

Tại luyện khí tầng một, dưới tình huống không dùng đan dược, một đêm Tần Vũ có thể tăng lên ba phần trăm!

Mà hiện tại tu luyện một đêm, Tần Vũ chỉ tăng lên được hơn một phần trăm.

Không có đan dược phụ trợ, tiến độ tăng lên quá chậm.

Chờ đến khi trời sáng, Tần Vũ liền đẩy xe đẩy đi vào chợ phiên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trên xe đẩy treo một lá cờ, trên đó viết ba chữ to, "Đậu phụ thối" !

"May mà trước khi lên núi không ném chỗ nguyên vật liệu còn lại đi, chỉ là mùi hơi nặng, ọe!"

"Không sao, ngửi thúi, ăn thơm mà!"

Đồ ăn vặt bình thường đều là dùng tiền đồng mua bán, nhưng Tần Vũ cảm thấy 'Đậu phụ thối' của mình không phải là đồ ăn vặt bình thường, cả đại lục tu tiên này chỉ có một nhà bán.

Phát minh thuộc loại sáng tạo thời đại như vậy, chính là tồn tại mà toàn bộ giới mỹ thực đều muốn chấn động ba lần.

Chỉ bán một điểm cống hiến một xâu có phải là rất rẻ hay không.

Tần Vũ đẩy xe tìm đến một vị trí trống, bên cạnh hắn vừa vặn có một sư huynh bán kẹo hồ lô.

"Ọe! Mùi gì vậy!"

Sư huynh bán kẹo hồ lô bịt mũi, nhìn về phía Tần Vũ hỏi: "Huynh đài, chợ phiên cấm chỉ bán phân, bắt được là phải bị nộp phạt!"

Thấy có người làm nhục đậu phụ thối mà mình vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo như vậy, Tần Vũ không chút khách khí bật lại:

"Lão đăng, ta bán là đậu phụ thối, đọc lại theo ta, đờ âu đâu nặng đậu, phờ phu phu nặng phụ, thờ ôi thôi sắc thối, đậu phụ thối, không biết chữ thì đi học lại với đám con nít thêm mấy năm."

Sư huynh bán kẹo hồ lô tức giận nói: "Ta mặc kệ ngươi bán cái gì, ngươi làm nơi này nặng mùi như thế, ta còn bán kẹo hồ lô thế nào?"

Tần Vũ linh cơ khẽ động, "Huynh đài, lời ấy sai rồi!"

"Ngươi chưa từng nghe nói qua phương thức so sánh phụ trợ sao?"

Sư huynh bán kẹo hồ lô: "Có ý tứ gì?"

Tần Vũ: "Chính là ngươi và một người có dáng dấp xấu xí đứng chung một chỗ, liền có vẻ ngươi đẹp trai hơn bình thường, ngươi và một người có vẻ ngoài đen nhẻm đứng chung một chỗ, liền có vẻ ngươi trắng hơn bình thường!"

Sư huynh bán kẹo hồ lô: "Nghe ngươi nói như thế, xác thực đúng là như vậy!"

Tần Vũ: "Cùng một đạo lý, kẹo hồ lô của ngươi cùng đậu phụ thối của ta đặt chung một chỗ, liền có vẻ kẹo hồ lô của ngươi càng thêm chua ngọt ngon miệng, hiểu chưa?"

Sư huynh bán kẹo hồ lô: "Thì ra là thế, vị huynh đài này, vừa rồi trách oan ngươi, xin lỗi!"

Tần Vũ rộng lượng nói: "Không sao, không sao!"

'Lão già xấu xa, bán sát bên ta, kẹo hồ lô của ngươi có thể bán ra một xâu, ta xem như ngươi lợi hại!'

....

"Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô vừa chua vừa ngọt đây!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đậu phụ thối, đậu phụ thối vừa thối vừa thơm đây!"

"Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt ngon miệng đây!"

"Đậu phụ thối, đậu phụ thối thơm thơm cay cay đây!"

"Kẹo hồ lô. . ."

"Đậu phụ thối. . ."

Mặc kệ hai người ra sức rao hàng như thế nào, trước quầy hàng cũng không có một người nào tới gần.

Xung quanh Tần Vũ giống như là có một kết giới vô hình, làm cho tất cả mọi người không dám tới gần dù chỉ một chút.

Dần dần, người trên chợ phiên càng lúc càng nhiều, thậm chí trước một vài quầy hàng bán chạy còn xảy ra hỗn loạn.

Duy chỉ có trước hai quầy hàng bán đậu phụ thối cùng kẹo hồ lô là tạo thành một mảnh khu vực chân không, không người hỏi thăm.

Sư huynh bán kẹo hồ lô: "Huynh đài, vì sao bọn họ đều đi vòng vậy?"

Tần Vũ: "Có phải là kẹo hồ lô hàng ngày ngươi làm quá kém, không có ai muốn mua hay không? Ngươi xem quầy hàng người ta bán thịt chiên giòn đi, kinh doanh tốt biết bao."

Sư huynh bán kẹo hồ lô mặt không cảm xúc: "Hôm qua ta buôn bán còn tốt hơn hắn."

Tần Vũ: "Đó chính là do kẹo hồ lô hôm nay ngươi làm không tốt, ngươi nhìn viên kẹo hồ lô kia đều đen, vừa nhìn liền biết không mới mẻ."

Cái trán sư huynh bán kẹo hồ lô nổi lên gân xanh: "Ngươi nói có hay không một loại khả năng, đây là vấn đề của ngươi?"

Tần Vũ trực tiếp khoát tay, "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, đậu phụ thối của ta làm sao có thể có vấn đề, ngươi đây là đang chất vấn giá trị bí phương tổ truyền của Tần gia ta?"

Sư huynh bán kẹo hồ lô: "Móa, cái gì bí phương tổ truyền, ta thấy ngươi chính là bán thực phẩm biến chất, đậu phụ này đều hỏng rồi!"

Tần Vũ phản bác: "Đậu phụ này không thối, sao có thể gọi là đậu phụ thối."

"Thứ này càng thối càng chính tông!"

Sư huynh bán kẹo hồ lô: "Móa, thối như vậy, ai ăn chứ!"

Tần Vũ: "Ngươi không nghe khẩu hiệu ta hô sao? Ngửi thúi, ăn thơm, ngươi có muốn nếm thử hay không!"

Sư huynh bán kẹo hồ lô: "Không cần!"

Tần Vũ: "Đến thử một xâu đi, miễn phí, lấy một xâu nếm thử, ngươi nhất định sẽ thích loại hương vị này!"

Sư huynh bán kẹo hồ lô: "Móa, đừng tới đây, lấy cái thứ đen thùi lùi này ra cho ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Để Ngươi Tu Tiên, Không Có Để Ngươi Tai Họa Tu Tiên Giới A! (Bản Dịch)

Số ký tự: 0