Để Ngươi Tu Tiên, Không Có Để Ngươi Tai Họa Tu Tiên Giới A! (Bản Dịch)

Khổng Thiên Kiê...

2024-11-20 17:04:21

"Ọe!"

Đúng lúc này, Tần Vũ đột nhiên nghe được một giọng nói hết sức quen tai.

"Móa, mùi gì thúi như vậy, tiểu Thanh, ngươi nghe ta giải thích a!"

Tần Vũ lần theo âm thanh, cấp tốc tìm kiếm trong đám người, rất nhanh đã khóa chặt được người nọ.

Người nọ thân mặc một bộ áo bào đen, toàn thân cao thấp che phủ cực kỳ kín kẽ, giống như là không thể thấy ánh sáng vậy.

Giờ phút này hắn đang đuổi theo một nữ tử, vừa đi còn vừa nói 'Ngươi nghe ta giải thích' .

"Hửm ~ giọng nói này sao nghe quen tai như vậy nhỉ?"

Đột nhiên, trong đầu Tần Vũ lóe lên kim quang, 'Móa nó, giọng nói này sao giống giọng Khổng Thiên Kiêu vậy!'

'Không phải hôm nay hắn ta nên bị giam trong động phủ sao, tại sao lại xuất hiện trên chợ phiên?'

'Chẳng trách ăn mặc kín kẽ như vậy, hóa ra là trộm chạy ra ngoài.'

Tần Vũ âm thầm quan sát, trông thấy Khổng Thiên Kiêu bao trong áo bào đen bước nhanh hai bước, kéo lại tay nữ tử kia.

Nữ tử xoay người rút tay về, hai người dừng lại mặt đối mặt.

Thật sự rất đúng dịp, vị trí hai người dừng lại vừa vặn cách quầy hàng Tần Vũ không xa.

Những nơi khác trong chợ đều là người đến người đi, chỉ có khu vực xung quanh quầy hàng Tần Vũ là một mảnh không người.

Hơn nữa người đi ngang qua nơi đây đều không khỏi bước nhanh hơn, không ai dám nán lại nơi đây quá lâu, Khổng Thiên Kiêu sợ bị người khác vây xem, tất nhiên liền lựa chọn vị trí tuyệt hảo này.

"Tiểu Thanh, thật sự không phải giống như ngươi nghĩ, mẹ kiếp, thế nào thối như vậy. . ."

Nữ tử tên là Tiểu Thanh kia tức giận nói: "Được lắm, ngươi còn nói ta thối!"

"Ta không phải nói ngươi thối!" Khổng Thiên Kiêu vội vàng giải thích, "Ý ta là trong không khí có mùi thối."

"Không tin ngươi ngửi đi!"

Tiểu Thanh lườm Khổng Thiên Kiêu một cái, "Gần đây ta bị viêm mũi, không ngửi được mùi ngươi không biết hả, ta thấy ngươi căn bản là không có quan tâm tới ta."

"Ta đương nhiên không quên, ngươi xem, ta đã mua đan dược trị viêm mũi cho ngươi rồi này."

Khổng Thiên Kiêu vội vàng nhét một bình đan dược cho tiểu Thanh, lúc này sắc mặt tiểu Thanh mới khá hơn một chút.

Khổng Thiên Kiêu liền mượn cơ hội nói: "Tiểu Thanh, thật sự không phải như lời đồn đại đâu."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ngươi còn đang giảo biện!" Tiểu Thanh nghiêng đầu đi, "Ngày đó nhiều người nhìn thấy Tiểu Liên quần áo không chỉnh tề từ trong phòng ngươi đi ra như vậy, người nào bày sạp bán hàng trên chợ phiên này không thấy?"

"Ngươi đừng nghe bọn họ nói mò, ngày đó Tiểu Liên chỉ là đưa bữa sáng cho ta, kết quả bị những người kia trông thấy."

"Ngươi biết, những người kia chỉ mong ta chết, khẳng định là tung tin đồn nhảm!"

Thấy tiểu Thanh có chút dao động, Khổng Thiên Kiêu rèn sắt khi còn nóng nói: "Thanh Thanh, ngươi quên chúng ta đã từng thề non hẹn biển sao, quên chúng ta từng ở dưới lá phong hứa nguyện cả đời này đều không rời không bỏ sao?"

Tiểu Thanh nhướng lông mày, không đề cập tới chuyện này còn tốt, nhắc đến càng khiến cô tức giận.

"Chẳng trách toàn bộ lá phong trên quảng trường Phong Diệp kia đều rụng sạch, hóa ra là tra nam chết tiệt này thay lòng.

Khổng Thiên Kiêu hận không thể tự tát mình hai cái.

Nói cái gì không tốt, cứ phải nói đến lá phong đáng chết kia.

Còn có những lá phong đáng chết kia, thế nào không chừa lại một mảnh.

Khổng Thiên Kiêu luôn cảm giác trong cõi u minh có lực lượng đang nhằm vào hắn.

"Thanh Thanh, tất cả những điều này thực sự là hiểu lầm, ngươi nghe ta giải thích đi!"

"Ta không nghe, ta không nghe, sau này ngươi đừng tới tìm ta nữa, chúng ta không thể tiếp tục."

'Phấn khích!'

Tần Vũ không thèm để tâm đến đậu phụ thối của mình, cùng sư huynh bán kẹo hồ lô vểnh tai lắng nghe cuộc đối thoại của hai người.

"Ọe!" Khổng Thiên Kiêu lại không nhịn được mà nôn khan một tiếng.

Tiểu Thanh: "Được lắm, nam nhân tối, hiện tại ngươi bắt đầu cảm thấy ta buồn nôn đúng không!"

"Không phải, là mùi thối này quá nồng, khiến ta nhớ đến mấy ngày trước.... Ọe!"

Tiểu Thanh: "Cút đi, về sau đừng đến làm phiền ta, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa!"

Tiểu Thanh quay đầu muốn đi.

"Lý Thanh Thanh!" Khổng Thiên Kiêu cất cao giọng, "Ngươi đừng cho là ta không biết, ngươi chính là ghét bỏ người ta ô uế, có đúng hay không?"

"Không sai!" Tiểu Thanh phóng khoáng thừa nhận, "Nhớ tới toàn thân ngươi tràn đầy thứ ô uế kia, ta liền cảm thấy buồn nôn."

"Hơn nữa hiện tại ngươi đã trở thành chê cười của ngoại môn, toàn bộ ngoại môn người nào không biết nam hài đầy phân và nước tiểu là ngươi chứ, làm đạo lữ với ngươi ta cảm thấy mất mặt."

"Tốt lắm Lý Thanh Thanh, ngươi đừng hối hận, nữ nhân bên cạnh ca còn đầy, không thiếu ngươi đâu!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Thanh Thanh bước nhanh rời đi, lưu lại Khổng Thiên Kiêu tức giận đứng tại chỗ.

"Nữ nhân đáng chết, ngươi chờ đó cho ta, cuối cùng sẽ có một ngày ta sẽ khiến ngươi hối hận!"

"Ọe! Cái mùi chết tiệt này."

Khổng Thiên Kiêu tức đến sắp nổ phổi, hắn hận không thể đập nát toàn bộ mọi thứ ở nơi này.

"Đặc sắc, cực kỳ đặc sắc, không ngờ rằng cuối cùng còn có đảo ngược." Tần Vũ vô thức bình luận.

Nhưng thính giác của tu tiên giả cực kỳ linh mẫn, những lời này tất nhiên bị Khổng Thiên Kiêu nghe được.

"Muốn chết!"

Khổng Thiên Kiêu tức giận đến ngũ quan dữ tợn, ba bước thành hai bước đi tới.

Cách quầy hàng càng gần, mùi hôi thối vẫn luôn tra tấn hắn càng dần càng nồng đậm.

Nhìn đầu nguồn tỏa ra mùi thối, nhớ tới đau đớn vừa rồi vẫn luôn tra tấn, lại nhớ tới khuất nhục cùng cực khổ mà mấy ngày trước phải chịu, Khổng Thiên Kiêu lập tức giận không chỗ phát tiết.

Ý thức được lời phun tào của mình bị nghe được, Tần Vũ hơi xấu hổ.

"Cái đó. . . Lấy một xiên đậu phụ thối không, ngửi thối ăn thơm!"

Khổng Thiên Kiêu sắc mặt dữ tợn, "Ta ăn mẹ ngươi!"

Ầm ~

Khổng Thiên Kiêu trực tiếp bùng nổ, một quyền đập bay xe đẩy của Tần Vũ lên cao một thước, dầu nóng cùng đậu phụ thối văng đầy đất.

Động tĩnh lần này quá lớn, làm cho tất cả mọi người ở phụ cận đều hoảng sợ nhìn lại.

Khổng Thiên Kiêu khôi phục lý trí, lúc này mới nhớ ra mình là lén lút chạy ra ngoài, hắn vội vàng nắm chặt áo bào đen trên người, nhìn về phía đệ tử bày sạp bán hàng kia, hy vọng đối phương chưa nhìn thấy rõ mặt mình.

Nhưng vừa nhìn tới lại khiến gân xanh trên trán Khổng Thiên Kiêu nổi lên lần nữa.

'Tại sao lại là tên gia hỏa này?'

'Hình như là mỗi lần mình gặp xui xẻo, tên gia hỏa này liền nhất định sẽ xuất hiện.'

Tần Vũ giả bộ như mới vừa nhận ra Khổng Thiên Kiêu, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc định hô to, "Khổng. . ."

Khổng Thiên Kiêu một tay bịt miệng Tần Vũ, ghé vào bên tai Tần Vũ nói: "Đừng hô, ta sẽ bồi thường quầy hàng của ngươi."

Nếu như để Lục trưởng lão biết hắn lén lút chạy ra ngoài, sợ rằng sẽ trực tiếp bị đuổi ra Huyền Thiên Tông.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Để Ngươi Tu Tiên, Không Có Để Ngươi Tai Họa Tu Tiên Giới A! (Bản Dịch)

Số ký tự: 0