Âm Dương Luân Hồi Lộ.
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
Oanh.
Toàn bộ Thiên Địa đều run rẩy không thôi, lấy Thần Dạ làm trung tâm, phía chân trời mênh mông liền quay cuồng như nước bị đun sôi vậy, Thông Thiên đại đạo giống như cầu vồng thẳng tắp từ trên trời giáng xuống, bao phủ về phía Phong Tam Nương.
Ông.
Nương theo Thông Thiên đại đạo rơi xuống, những nơi đi qua, tất cả quỷ khí lại một lần nữa nhanh chóng thối lui. Nhưng mà, Thông Thiên đại đạo do sinh cơ bừng bừng tạo thành lại có thêm Thôn Phệ Chi Lực không thể ngăn cản, cưỡng ép hút tất cả quỷ khí vào trong, sau đó tinh lọc thành hư vô.
Cùng lúc đó, trong cơ thể Phong Tam Nương cũng có thêm quỷ khí ngập trời, ở dưới Thông Thiên đại đạo kia rị cưỡng ép hút ra ngoài, rồi sau đó bị tinh lọc.
Nhìn thấy một màn này, Phong Tam Nương cũng không có nửa điểm kinh hoảng, trên khuôn mặt có một tia nghi hoặc chậm rãi xuất hiện.
- Luân Hồi Lộ rốt cục bị mở ra. Sư tôn thì ra ngài năm đó cũng đã đi tới một bước cuối cùng này rồi, đệ tử muốn chúc mừng ngài, nhưng nếu ngài đã lĩnh ngộ ra bước cuối cùng vậy sao lại không bước ra một bước cuối cùng. Ngày nay lại muốn để đệ tử đi ra một bước này chứ?
Nhìn lên trên trời xanh, khuôn mặt Phong Tam Nương càng lúc càng trắng bệch. Theo quỷ khí trong cơ thể bị yếu bớt, tu vị một thân nàng tựa hồ cũng rất nhanh thối lui..
Cảm ứng ánh mắt kia, trong nội tâm Thần Dạ cũng lập tức xẹt qua một tia không đành lòng. Cách làm này vốn là rút củi dưới đáy nồi, hiện giờ dùng trạng thái mà Phong Tam Nương biển hiện ra cùng với cả vạn dặm chi địa do nàng tạo thành này, ngoài biện pháp này ra Thần Dạ không thể tưởng được phải làm thế nào mới có thể giúp được nàng nữa.
Tán đi quỷ khí trong cơ thể Phong Tam Nương cũng là tán đi một thân tu vị của nàng, khiến cho tất cả đều bị cắt đứt, như thế mới có thể đạt được tân sinh.
Làm như vậy đối với Phong Tam Nương mà nói không thể nghi ngờ là cực kỳ tàn nhẫn. Nhiều năm tu luyện, trải qua thiên tân vạn khổ mới có được một thân tu vị ngạo khiếu thiên địa như thế. Một khi tất cả đều tiêu tan, cái này đối với bất kỳ người nào mà nói cũng là một chuyện khó mà tiếp nhận được.
Nhưng không làm vậy thì Phong Tam Nương sao có thể đạt được tân sinh. Vô luận như thế nào, Thần Dạ cũng đặt an nguy tánh mạng Phong Tam Nương lên hàng đầu cả, lúc bất đắc dĩ mới làm ra lựa chọn như thế.
- Thần Dạ.
Trong đôi mắt Phong Tam Nương nhanh chóng xẹt qua một vòng thống khổ, sau đó nói:
- Ngươi có lẽ nên hiểu rõ, làm như vậy đối với ta mà nói có ý nghĩa thế nào.
Thần Dạ không lý đến, vẫn toàn tâm thao túng la bàn trong tay. Thực tế trong lòng hắn cũng sợ nghe quá nhiều, nói quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh của mình lúc này.
Phong Tam Nương cũng không định nghe Thần Dạ trả lời nàng, nhìn thân ảnh trên không trung, nàng tiếp tục nói:
- Ta cũng biết, ngươi đây là muốn tốt cho ta, ngươi dùng tình bằng hữu đối đãi ta, lại nguyện mạo hiểm làm vậy, ta rất cảm động. Cho nên, mặc kệ cuối cùng ta biến thành bộ dáng gì đi nữa, ở sâu trong nội tâm đều sẽ xem người là một trong số không nhiều bằng hữu thật tình trong cuộc đời Phong Tam Nương này.
- Nhưng mà ngươi lại không biết, ngươi làm như vậy đã trực tiếp bóp chết con đường của ta rồi.
Phong Tam Nương ngửa mặt lên trời thét dài:
- Sư tôn lão nhân gia ông ta cả đời tu luyện, cuối cùng vào lúc vẫn lạc lĩnh ngộ ra Luân Hồi chi lộ này. Cái gọi là Luân Hồi, ý chỉ một lần nữa bắt đầu, vứt bỏ tất cả, là phá rồi lại lập.
- Nhưng đó là sư tôn nói, mà không phải ta nói. Ai có thể bảo chứng ta tuân theo lời sư tôn liền có thể thay đổi kết cục chứ. Mặc dù ta dọc theo con đường của sư tôn rốt cục bài trừ được ma chướng, có được Thiên Địa mới, nhưng đó thủy chung vẫn là đạo của sư tôn mà không phải là thành tựu của Phong Tam Nương ta.
Nhìn Thần Dạ. Phong Tam Nương cười to:
- Võ giả trên thế gian đều cho rằng mình nghịch thiên mà đi, đã muốn nghịch thiên, vậy sao phải tuân theo con đường của tiền nhân, cuộc đời võ giả nếu không thể đi ra con đường của mình, Thần Dạ, ngươi nói cho ta biết, cả đời ngươi cố gắng là vì cái gì?
Trên không trung, thân hình Thần Dạ không kìm được khẽ rung động. Trong lòng của hắn biết rõ, Phong Tam Nương nói lời này chính là muốn đánh gãy cử động của mình. Mình tuyệt đối không thể nghe, thậm chí nhớ ở trong lòng, nhưng mà. . . .
Phong Tam Nương chữ chữ như kiếm, đều đâm vào sâu nhất trong nội tâm, khiến Thần Dạ không thể không nghe, không thể không nghĩ.
Cuộc đời này bởi vì Tà Đế Điện nên cuộc đời Thần Dạ đã thay đổi, Tà Đế Điện cường đại, Tà Đế cường đại, cho đến nay trong lòng Thần Dạ đã sớm có phán đoán. Muốn chiến thắng Tà Đế Điện và Tà Đế, mặc dù là Đế cấp chi cảnh cũng chưa hẳn có thể làm được.
Mà chỉ riêng Đế cấp chi cảnh cũng đã khiến người cảm thấy như khác biệt giữa trời và đất rồi, huống chi muốn trở nên càng thêm cường đại chứ.
Nếu vẫn tuân theo con đường tiền nhân mà đi, Phong Tam Nương nói rất đúng, mình suốt đời cố gắng, đến cuối cùng có thể đạt được như mình muốn không chứ?
Nhưng Thần Dạ dù sao không phải người bình thường, lời Phong Tam Nương nói tuy tạo thành ảnh hưởng rất lớn với hắn, nhưng hắn thủy chung vẫn hiểu rõ, nôm nay đến đây đến cùng là vì gì.
Đón lấy vẻ cứng cỏi và bất khuất ở sâu trong mắt đẹp kia xuyên ra, sâu trong ánh mắt Thần Dạ, ánh mắt như thế cũng chậm rãi xuất hiện. Nhìn Phong Tam Nương, hắn trầm giọng nói:
- Phong Tam Nương, ngươi nói có lý, nhưng nếu đổi chỗ, tin rằng bản thân ta cũng sẽ làm ra lựa chọn như ngươi. Nhưng chỉ cần ngươi còn sống, vậy thì còn hi vọng. Nếu không tất cả kiên trì đều không được gì cả.
- Ha ha.
Phong Tam Nương nghiêm nghị cười to:
- Thần Dạ, ngươi sao biết, kiên trì của ta nhất định sẽ khiến bản thân diệt vong? Chẳng lẽ, ta không thể bước ra quỹ tích của sư tôn, mang đến cho mình một bầu trời hoàn toàn mới sao?
Thần Dạ không phản bác được, có lẽ Phong Tam Nương đến cuối cùng có thể làm được, nàng có thể từ trong gông cùm xiềng xích của Quỷ Chân Nhân phá kén mà ra. Nhưng hiện giờ tuyệt đối không thể để Phong Tam Nương cứ tiếp tục như vậy. Nếu không thiên hạ sẽ đại loạn mất.
Thiên Địa thương sinh không quan hệ gì đến Thần Dạ, chỉ đến lúc kia, Phong Tam Nương sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Mặc dù Dạ Minh toàn tâm thủ hộ cũng không thể hộ nàng chu toàn. Mạnh mẽ như Tà Đế Điện cũng không thể nhất thống thiên hạ, huống chi Dạ Minh hiện giờ chứ.
Thần Dạ cũng không phải lo lắng bản thân, mà là lấy Quỷ Chân Nhân làm ví dụ, dùng lực Phong Tam Nương rất khó có thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích kia.
Nếu đợi đến lúc trời xanh cũng không dung thì tất cả đều đã chậm rồi.
Mắt thấy Thần Dạ thờ ơ, tiếng cười Phong Tam Nương càng thêm thê lương. Thông Thiên đại đạo kia chiếu xạ mà đến, sinh cơ bừng bừng khiến quỷ khí trong cơ thể nàng rất nhanh thoát đi, dù vậy nhưng thần sắc Phong Tam Nương lại càng thêm kiên định.
Toàn bộ Thiên Địa đều run rẩy không thôi, lấy Thần Dạ làm trung tâm, phía chân trời mênh mông liền quay cuồng như nước bị đun sôi vậy, Thông Thiên đại đạo giống như cầu vồng thẳng tắp từ trên trời giáng xuống, bao phủ về phía Phong Tam Nương.
Ông.
Nương theo Thông Thiên đại đạo rơi xuống, những nơi đi qua, tất cả quỷ khí lại một lần nữa nhanh chóng thối lui. Nhưng mà, Thông Thiên đại đạo do sinh cơ bừng bừng tạo thành lại có thêm Thôn Phệ Chi Lực không thể ngăn cản, cưỡng ép hút tất cả quỷ khí vào trong, sau đó tinh lọc thành hư vô.
Cùng lúc đó, trong cơ thể Phong Tam Nương cũng có thêm quỷ khí ngập trời, ở dưới Thông Thiên đại đạo kia rị cưỡng ép hút ra ngoài, rồi sau đó bị tinh lọc.
Nhìn thấy một màn này, Phong Tam Nương cũng không có nửa điểm kinh hoảng, trên khuôn mặt có một tia nghi hoặc chậm rãi xuất hiện.
- Luân Hồi Lộ rốt cục bị mở ra. Sư tôn thì ra ngài năm đó cũng đã đi tới một bước cuối cùng này rồi, đệ tử muốn chúc mừng ngài, nhưng nếu ngài đã lĩnh ngộ ra bước cuối cùng vậy sao lại không bước ra một bước cuối cùng. Ngày nay lại muốn để đệ tử đi ra một bước này chứ?
Nhìn lên trên trời xanh, khuôn mặt Phong Tam Nương càng lúc càng trắng bệch. Theo quỷ khí trong cơ thể bị yếu bớt, tu vị một thân nàng tựa hồ cũng rất nhanh thối lui..
Cảm ứng ánh mắt kia, trong nội tâm Thần Dạ cũng lập tức xẹt qua một tia không đành lòng. Cách làm này vốn là rút củi dưới đáy nồi, hiện giờ dùng trạng thái mà Phong Tam Nương biển hiện ra cùng với cả vạn dặm chi địa do nàng tạo thành này, ngoài biện pháp này ra Thần Dạ không thể tưởng được phải làm thế nào mới có thể giúp được nàng nữa.
Tán đi quỷ khí trong cơ thể Phong Tam Nương cũng là tán đi một thân tu vị của nàng, khiến cho tất cả đều bị cắt đứt, như thế mới có thể đạt được tân sinh.
Làm như vậy đối với Phong Tam Nương mà nói không thể nghi ngờ là cực kỳ tàn nhẫn. Nhiều năm tu luyện, trải qua thiên tân vạn khổ mới có được một thân tu vị ngạo khiếu thiên địa như thế. Một khi tất cả đều tiêu tan, cái này đối với bất kỳ người nào mà nói cũng là một chuyện khó mà tiếp nhận được.
Nhưng không làm vậy thì Phong Tam Nương sao có thể đạt được tân sinh. Vô luận như thế nào, Thần Dạ cũng đặt an nguy tánh mạng Phong Tam Nương lên hàng đầu cả, lúc bất đắc dĩ mới làm ra lựa chọn như thế.
- Thần Dạ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong đôi mắt Phong Tam Nương nhanh chóng xẹt qua một vòng thống khổ, sau đó nói:
- Ngươi có lẽ nên hiểu rõ, làm như vậy đối với ta mà nói có ý nghĩa thế nào.
Thần Dạ không lý đến, vẫn toàn tâm thao túng la bàn trong tay. Thực tế trong lòng hắn cũng sợ nghe quá nhiều, nói quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh của mình lúc này.
Phong Tam Nương cũng không định nghe Thần Dạ trả lời nàng, nhìn thân ảnh trên không trung, nàng tiếp tục nói:
- Ta cũng biết, ngươi đây là muốn tốt cho ta, ngươi dùng tình bằng hữu đối đãi ta, lại nguyện mạo hiểm làm vậy, ta rất cảm động. Cho nên, mặc kệ cuối cùng ta biến thành bộ dáng gì đi nữa, ở sâu trong nội tâm đều sẽ xem người là một trong số không nhiều bằng hữu thật tình trong cuộc đời Phong Tam Nương này.
- Nhưng mà ngươi lại không biết, ngươi làm như vậy đã trực tiếp bóp chết con đường của ta rồi.
Phong Tam Nương ngửa mặt lên trời thét dài:
- Sư tôn lão nhân gia ông ta cả đời tu luyện, cuối cùng vào lúc vẫn lạc lĩnh ngộ ra Luân Hồi chi lộ này. Cái gọi là Luân Hồi, ý chỉ một lần nữa bắt đầu, vứt bỏ tất cả, là phá rồi lại lập.
- Nhưng đó là sư tôn nói, mà không phải ta nói. Ai có thể bảo chứng ta tuân theo lời sư tôn liền có thể thay đổi kết cục chứ. Mặc dù ta dọc theo con đường của sư tôn rốt cục bài trừ được ma chướng, có được Thiên Địa mới, nhưng đó thủy chung vẫn là đạo của sư tôn mà không phải là thành tựu của Phong Tam Nương ta.
Nhìn Thần Dạ. Phong Tam Nương cười to:
- Võ giả trên thế gian đều cho rằng mình nghịch thiên mà đi, đã muốn nghịch thiên, vậy sao phải tuân theo con đường của tiền nhân, cuộc đời võ giả nếu không thể đi ra con đường của mình, Thần Dạ, ngươi nói cho ta biết, cả đời ngươi cố gắng là vì cái gì?
Trên không trung, thân hình Thần Dạ không kìm được khẽ rung động. Trong lòng của hắn biết rõ, Phong Tam Nương nói lời này chính là muốn đánh gãy cử động của mình. Mình tuyệt đối không thể nghe, thậm chí nhớ ở trong lòng, nhưng mà. . . .
Phong Tam Nương chữ chữ như kiếm, đều đâm vào sâu nhất trong nội tâm, khiến Thần Dạ không thể không nghe, không thể không nghĩ.
Cuộc đời này bởi vì Tà Đế Điện nên cuộc đời Thần Dạ đã thay đổi, Tà Đế Điện cường đại, Tà Đế cường đại, cho đến nay trong lòng Thần Dạ đã sớm có phán đoán. Muốn chiến thắng Tà Đế Điện và Tà Đế, mặc dù là Đế cấp chi cảnh cũng chưa hẳn có thể làm được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà chỉ riêng Đế cấp chi cảnh cũng đã khiến người cảm thấy như khác biệt giữa trời và đất rồi, huống chi muốn trở nên càng thêm cường đại chứ.
Nếu vẫn tuân theo con đường tiền nhân mà đi, Phong Tam Nương nói rất đúng, mình suốt đời cố gắng, đến cuối cùng có thể đạt được như mình muốn không chứ?
Nhưng Thần Dạ dù sao không phải người bình thường, lời Phong Tam Nương nói tuy tạo thành ảnh hưởng rất lớn với hắn, nhưng hắn thủy chung vẫn hiểu rõ, nôm nay đến đây đến cùng là vì gì.
Đón lấy vẻ cứng cỏi và bất khuất ở sâu trong mắt đẹp kia xuyên ra, sâu trong ánh mắt Thần Dạ, ánh mắt như thế cũng chậm rãi xuất hiện. Nhìn Phong Tam Nương, hắn trầm giọng nói:
- Phong Tam Nương, ngươi nói có lý, nhưng nếu đổi chỗ, tin rằng bản thân ta cũng sẽ làm ra lựa chọn như ngươi. Nhưng chỉ cần ngươi còn sống, vậy thì còn hi vọng. Nếu không tất cả kiên trì đều không được gì cả.
- Ha ha.
Phong Tam Nương nghiêm nghị cười to:
- Thần Dạ, ngươi sao biết, kiên trì của ta nhất định sẽ khiến bản thân diệt vong? Chẳng lẽ, ta không thể bước ra quỹ tích của sư tôn, mang đến cho mình một bầu trời hoàn toàn mới sao?
Thần Dạ không phản bác được, có lẽ Phong Tam Nương đến cuối cùng có thể làm được, nàng có thể từ trong gông cùm xiềng xích của Quỷ Chân Nhân phá kén mà ra. Nhưng hiện giờ tuyệt đối không thể để Phong Tam Nương cứ tiếp tục như vậy. Nếu không thiên hạ sẽ đại loạn mất.
Thiên Địa thương sinh không quan hệ gì đến Thần Dạ, chỉ đến lúc kia, Phong Tam Nương sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Mặc dù Dạ Minh toàn tâm thủ hộ cũng không thể hộ nàng chu toàn. Mạnh mẽ như Tà Đế Điện cũng không thể nhất thống thiên hạ, huống chi Dạ Minh hiện giờ chứ.
Thần Dạ cũng không phải lo lắng bản thân, mà là lấy Quỷ Chân Nhân làm ví dụ, dùng lực Phong Tam Nương rất khó có thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích kia.
Nếu đợi đến lúc trời xanh cũng không dung thì tất cả đều đã chậm rồi.
Mắt thấy Thần Dạ thờ ơ, tiếng cười Phong Tam Nương càng thêm thê lương. Thông Thiên đại đạo kia chiếu xạ mà đến, sinh cơ bừng bừng khiến quỷ khí trong cơ thể nàng rất nhanh thoát đi, dù vậy nhưng thần sắc Phong Tam Nương lại càng thêm kiên định.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro