Đế Quân

Luân Hồi Ấn. (2)

Ngốc Tiểu Ngư

2024-07-21 07:50:26

Thần Dạ.

Tử Huyên nhịn không được cất tiếng gọi khẽ, đến lúc này, không ai có thể xác định được lý trí của Phong Tam Nương đến cùng còn lại bao nhiêu, La Linh đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng, tựa hồ chính là chứng cứ rõ ràng nhất.

Không gian dưới hắc mang bao phủ, dù là Tử Huyên giờ phút này cũng không thể cảm ứng được bất luận tình huống nào bên trong, mắt thường tất nhiên càng không có khả năng thấy được gì, đập vào mắt, hắc sắc mênh mông như sương mù bao phủ lấy toàn bộ.

Tay Tử Huyên không kìm được nắm chặt lại, huyền khí bàng bạc nhanh chóng tụ tập trong lòng bàn tay, không gian rung động lắc lư, ông ông tác hưởng.

- Phong cô nương, cho dù chúng ta không là bằng hữu, nhưng ngươi đây làm gì giống đạo đãi khách chứ!

Đang lúc Tử Huyên sắp sửa nhịn không được thì một tiếng kêu gào như sấm đột nhiên từ trong hắc mang vang vọng phía chân trời, Lôi đình cuồn cuộn đung đưa, từ trong đó giống như Nộ Long bạo lướt ra.

Oanh.

Không gian run rẩy, đại địa toái liệt, hắc mang sáng chói dưới Lôi Đình lực lượng trùng kích phảng phất như thủy tinh vỡ ra từng khúc, thân ảnh Thần Dạ dưới vầng sáng tử sắc bao bọc phóng ra ngoài.

Thần Dạ giờ phút này sắc mặt cực độ tái nhợt, hiển nhiên trong va chạm vừa rồi đã khiến hắn nhận lấy thương thế không nhẹ.

Bất quá cái giá này cũng rất đáng, sau khi hắc mang đầy trời tiêu tán, Phong Tam Nương ngồi xếp bằng tĩnh tọa lấy rốt cục ngồi không yên được nữa, thân ảnh khẽ động, cả người như không có sức nặng, bay bổng xuất hiện ở trước người Thần Dạ.

- Ta nói rồi, các ngươi không nên đến đây!

Phong Tam Nương lạnh giọng nói, trong đôi mắt vậy mà không có bất kỳ một tia tình cảm nhân loại nào cả.

- Chúng ta đều đến, tự nhiên không để cho ngươi cứ tiếp tục như vậy, nhưng, ta cũng biết, bằng vào chúng ta bây giờ đã không thể ngăn ngươi được nữa, nhưng. . . .

Thần Dạ hơi chút dừng lại, ngược lại tiếp tục nói:

- Ngươi có thể nói cho ta biết, La cô nương hôm nay ở đâu không?

Nhắc đến La Linh, trong ánh mắt không có tình cảm của Phong Tam Nương có một tia nhu ý chậm rãi xẹt qua, nhưng cũng không hơn, ngay sau đó, ánh mắt kia lại lần nữa trở nên sâm lãnh.

- Thần Dạ, Tử Huyên, niệm ở phân thượng chúng ta từng là bằng hữu, hôm nay không làm khó dễ các ngươi, mau rời đi đi!

- Ta cũng muốn rời đi, nhưng chúng ta đã đến, không ngăn cản được ngươi, là chúng ta không có thực lực, La cô nương, ngươi dù sao cũng phải để cho nàng cùng rời đi với chúng ta chứ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhu ý rtong mắt Phong Tam Nương bị Thần Dạ chuẩn xác bắt được.

Ngoài át chủ bài duy nhất kia ra, đây là một cơ hội khác, lúc này, Thần Dạ trầm giọng nói:

- Phong cô nương, ngươi ngay cả bản thân hiện giờ cũng đã không thể nào khống chế ở, La cô nương, ta thật sự lo lắng nếu vẫn lưu lại cạnh ngươi, để La cô nương rời đi thì chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây ngay.

- Không có khả năng, nàng không thể đi với các ngươi được!

Phong Tam Nương lạnh lùng nói.

Trông thấy thần sắc quyết tuyệt kia của Phong Tam Nương, Thần Dạ và Tử Huyên đều nhíu chặt mày, trong nội tâm lập tức nổi lên ý bất an, im lặng một lát, Thần Dạ nghiêm nghị quát:

- Phong cô nương, ngươi đã làm gì La cô nương rồi?

- Nàng, nàng rất tốt. . . .

Ánh mắt Phong Tam Nương không khỏi có chút lập loè.

Mà cái này lọt vào mắt hai người Thần Dạ và Tử Huyên khiến họ càng thêm lo lắng.

- Giao La cô nương để chúng ta mang đi đi, với tình trạng của ngươi, nàng rất không thích hợp ở đây thêm nữa.

Thần Dạ trầm giọng nói, linh hồn cảm giác lực, thừa dịp tâm thần Phong Tam Nương bất ổn liền nhanh như tia chớp quét khắp đỉnh núi một lần, nhưng lại không có chút manh mối nào.

- Các ngươi đi thôi, ta cam đoan, La Linh ở chỗ này của ta sẽ không có bất kỳ chuyện gì.

Một câu, phảng phất như đã dùng hết tất cả khí lực toàn thân Phong Tam Nương, mà cái này cũng khiến Thần Dạ và Tử Huyên hiểu rõ, La Linh hiện giờ, khẳng định rất không an toàn.

Nghe vậy, Thần Dạ hờ hững cười nói:

- Phong cô nương, ta nói lại một lần cuối cùng, giao ra La cô nương, chúng ta lập tức thối lui, nếu không, chúng ta hủy ngươi ở đây.

- Chỉ sợ các ngươi không làm được!

- Hắc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thần Dạ lạnh giọng cười nói:

- Phong cô nương, ngươi có lẽ hiểu rõ ta, chỉ cần là chuyện ta quyết định thì sẽ không buông tha, có lẽ hôm nay làm không được, nhưng sẽ có một ngày làm được, cho đến khi ngươi giao ra La cô nương mới thôi.

- Ngươi đừng lấn tới.

Bởi vì La Linh, thần sắc Phong Tam Nương nhu hòa hơn rất nhiều:

- Xin các ngươi tin tưởng, mặc kệ ta biến thành bộ dáng gì đi nữa, ta cũng sẽ không tổn thương La Linh, càng thêm không có khả năng để nàng gặp chuyện không may, các ngươi đi nhanh đi.

Lời vừa dứt, một hồi thống khổ kịch liệt lộ rõ trên mặt Phong Tam Nương, khiến cho nàng trở nên cực kỳ dữ tợn, quỷ khí đầy trời ở chung quanh cũng quay cuồng như nước sôi.

Ngay vào lúc này, hai mắt Thần Dạ xiết chặt, đối với Phong Tam Nương, hai tay ở giữa không trung nhanh chóng kết lấy ấn quyết.

Thiên Địa linh khí ở đây dưới quỷ khí ăn mòn đã sớm biến mất sạch sẽ, nhưng lúc ấn quyết trong tay Thần Dạ xuất hiện liền phảng phất như đã quay về đại điện, có một tia Thiên Địa linh khí, từ sâu trong hư không hăng hái bạo lướt đến.

Chỉ sau một lát, giữa hai tay Thần Dạ như xuất hiện một la bàn, ở trong la bàn có hai nửa vòng tròn, xa xa nhìn lại, phảng phất như Âm Dương vậy.

- Luân Hồi Ấn!

Thần Dạ quát nhẹ, rồi sau đó, Âm Dương luân bàn kia phảng phất như được rót vào sinh mệnh lực, có sinh cơ khác thường điên cuồng lan tràn ra. . . .

Âm Dương La Bàn không quá thu hút lại phảng phất như trong nháy mắt này hút hết tất cả linh khí và sinh cơ trong trời đất. La bàn nho nhỏ, Âm Dương Song Ngư ở bên trong diễn biến lấy Càn Khôn vô cùng vô tận, sinh cơ và linh khí bàng bạc vừa mới từ trong la bàn thẩm thấu đã khiến quỷ khí chung quanh như gặp phải khắc tinh vậy, phải nhanh chóng thối lui.

La bàn xoay quanh trên chín tầng trời, một cổ sinh cơ phảng phất như không thuộc về thế giới này không ngừng hạo hạo đãng đãng ở trên chín tầng trời, dùng thế sét đánh lôi đình mà xuống. Phóng mắt nhìn đi, giống như một đầu đại đạo Thông Thiên chậm rãi hiển hiện vậy.

Phía sau la bàn, Thần Dạ dương thân đứng thẳng, hai tay không ngừng kết lấy pháp ấn huyền ảo, lúc đạo đạo pháp ấn hình thành bay vút đến trong Thông Thiên đại đạo do sinh cơ tạo thành kia liền có một tiếng nổ vang ầm ầm vang vọng.

Chợt, Thông Thiên đại đạo kia vậy mà trở nên giống như chân thật vậy.

Mà khuôn mặt Thần Dạ lúc này cũng càng thêm tái nhợt. Nếu tới gần lấy hắn liền nhất định có thể cảm nhận được hô hấp của hắn thập phần dồn dập, phảng phất như trọng thương vậy. Rất hiển nhiên thi triển cái này đối với Thần Dạ mà nói bất quá chỉ là miễn cưỡng chống đỡ thôi.

Thông Thiên đại đạo hình thành, Thần Dạ hai tay nâng lên la bàn, hét lớn:

- Âm Dương hóa Luân Hồi, Luân Hồi Lộ, mở!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quân

Số ký tự: 0