Đế Quân

Chờ đợi. (1)

Ngốc Tiểu Ngư

2024-07-21 07:50:26

- Được, muội biết!

Tử Huyên không nói thêm lời nào, trực tiếp bay thẳng vào trong xoáy nước tối đen.

Ngay lập tức Âm Mỵ cùng Tuyết Nhu vội vàng quay về bên người Thần Dạ, hít sâu một hơi, Âm Mỵ nói:

- Công tử, chúng ta rời khỏi nơi này trước đi, không qua bao lâu cả cung điện sẽ bị che giấu đi!

- Các ngươi đi ra ngoài trước, ta đợi thêm một lát!

Cái gì là Thương Mang Địa, Thần Dạ không biết rõ ràng, nhưng từ trong xoáy nước truyền ra chân khí càng ngày càng rõ ràng trong cảm giác của hắn, Thần Dạ thật không có cách nào yên tĩnh trở lại.

Đó chính là ma khí cực kỳ thuần túy, không chút nào nghi ngờ nếu có thể hấp thu tu luyện, sẽ tạo nên hiệu quả không ngờ đối với việc tinh tiến tu vi.

Đừng nhìn hắn hiện tại không nhúc nhích, nhưng kỳ thật lực cắn nuốt trong cơ thể hắn đã bạo loạn, nếu không có Hỗn Nguyên Châu, lần này chỉ sợ hắn sẽ không thể khống chế.

Đương nhiên, nếu để cho lực cắn nuốt đi ra hấp thu ma khí, đối với hắn mà nói chính là chuyện rất tốt, dù sao năng lượng cắn nuốt tới đều hóa thành huyền khí tinh thuần nhất cung cấp cho chính bản thân hắn.

Chẳng qua nơi này là Thiên Ma Tông, Tử Huyên đã có tư cách nắm giữ thế lực cổ xưa này, cho nên hắn không muốn bản thân mình vì chỗ tốt nhất thời tạo ra chuyện không thể cứu vãn.

Lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ chừng một canh giờ, thẳng tới khi ma khí tràn ra bao trùm, lúc này hắn mới rời khỏi cung điện.

- Đại ca ca!

Ngoài điện, Linh nhi bổ nhào vào trong lòng Thần Dạ, sốt ruột hỏi:

- Mẹ đâu, khi nào thì mẹ có thể đi ra?

- Có thể cần một ít thời gian, đừng lo lắng, không có chuyện gì.

Chân hỏa hộ thể, ít nhất có thể che chở Tử Huyên không bị lạc phương hướng, cho dù không chiếm được chí bảo bằng vào thực lực của nàng vẫn bình an đi tới.

- Đại ca ca, huynh mau nhìn!

Linh nhi chỉ vào phía trước, đột nhiên kêu to.

Mọi người vội vàng đưa mắt nhìn lại, tận sâu trong cung điện ma khí điên cuồng thổi quét, không bao lâu đã đem cung điện hoàn toàn bao phủ đi vào.

Bên ngoài cung điện phảng phất như có kết giới, ma khí bao vây cung điện cũng không còn tiếp tục lan tràn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vì an toàn Thần Dạ ôm Linh nhi lui ra phía sau, tầm mắt chợt sáng hơn một ít, trong ma khí cung điện như ẩn như hiện.

Mà u quang tối đen lóe ra không ngừng, lộ ra vài phần hương vị thần bí…

- Thần công tử, uống chút nước đi.

Năm ngày sau, Âm Mỵ xem như thật ân cần chăm sóc nhóm người Thần Dạ. Ai cũng biết Thần Dạ đang lo lắng cho Tử Huyên nên không đi quấy rầy hắn, chỉ đem mục tiêu đặt lên người Linh nhi.

Nhưng Linh nhi đối với nàng chưa từng có hảo cảm, hơn nữa trong lòng lo lắng cho mẫu thân nên cũng không có sắc mặt tốt với nàng.

Đáng thương cho nàng là người đứng đầu một tông, là nhân vật cực kỳ thể diện trong Hiên Quang cùng Diêu Quang thành, nhưng gặp phải tiểu nha đầu quả thật phải cung phụng như tổ tông, làm người cảm thấy chua xót không thôi.

Nhìn thấy năm ngày trôi qua, Âm Mỵ cũng nổi lên dũng khí đi tới sau lưng Thần Dạ nói.

Thần Dạ không còn tâm tư đi quản nàng, trong lòng hắn vẫn thật bất an. Năm ngày thời quan trôi qua ma khí bao phủ cung điện chẳng những không tiêu tán hơn nữa càng thêm dày đặc hơn.

Đến hôm nay hắn cảm nhận được ma khí khổng lồ che phủ hình thành như một quả trứng lớn tản ra hào quang u lãnh sâu kín.

- Công tử xin yên tâm, Tử Huyên cô nương sẽ không có việc gì, ta cam đoan.

Âm Mỵ vội nói.

Thần Dạ quay đầu liếc mắt nhìn Âm Mỵ định nói gì, đột nhiên khu vực cung điện chấn rung kịch liệt, ma khí bao phủ bên ngoài như có dấu hiệu sắp sửa tán loạn.

Âm Mỵ nhất thời mừng rỡ:

- Công tử, Tử Huyên cô nương sắp thành công, đây là động tĩnh phá vỡ bên trong mà ra.

Từng đạo thân ảnh nhanh chóng xuất hiện bên người Thần Dạ, nhìn thấy bộ dáng lấy lòng của Âm Mỵ, Tuyết Nhu giễu cợt nói:

- Công tử, lần này nếu Tử Huyên cô nương thành công đi ra, tương đương như chiếm được truyền thừa chính thống của Thiên Ma Tông. Nói cách khác Tử Huyên cô nương đã có được tư cách thừa kế chức tông chủ Thiên Ma Tông rồi.

Nghe vậy Thần Dạ nhàn nhạt cười, sắc mặt Âm Mỵ nhất thời biến thành vô cùng khó xem.

Ý tứ của Tuyết Nhu, Thần Dạ biết rõ, mà Âm Mỵ cũng nghe được rõ ràng.

Hiện giờ tính ra Âm Liên Tông xem như đã thua, nhưng chưa hẳn cần đầu nhập vào Âm Quý Tông.

Nhìn thấy thần sắc của Âm Mỵ, Thần Dạ nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Âm Mỵ, mấy ngày này có phải ngươi luôn sợ hãi, nhưng không cần thiết, nếu đã biết Tử Huyên lấy được chí bảo Thiên Ma Tông hơn nữa có cơ hội được thêm một lần tạo hóa, cũng đã chú định từ nay về sau sẽ không khả năng còn Âm Quý Tông cùng Âm Liên Tông tồn tại.

Âm Mỵ ngẩng phắt đầu, trong mắt hiện lên vẻ phẫn nộ.

Thần Dạ cười nhẹ, tiếp tục nói:

- Có lẽ ngươi sẽ cho rằng mình cõng rắn cắn gà nhà, nhưng cho dù chúng ta không làm như vậy, bằng vào thực lực của ngươi có thể trấn áp được người của Âm Liên Tông hay sao?

Sắc mặt Âm Mỵ dại ra, nhất thời biến thành ảm đạm. Nàng chưa từng nghĩ kỹ vấn đề này, chỉ biết lần này mang cả nhóm người Mạc Lăng Sơn đi cùng chỉ là có ý mượn uy mà thôi.

Thần Dạ nói tiếp:

- Thái độ làm người của ta ngươi cũng có chút hiểu biết, mà Tử Huyên cũng không thích khi dễ người khác. Nếu như Thiên Ma Tông tái hiện, dù ngươi không thể làm tông chủ nhưng cũng đứng trên nhiều người. Hơn nữa chúng ta cũng không phải kẻ vong ân bội nghĩa, thậm chí có một ngày Tử Huyên rời khỏi vị trí tông chủ cũng không phải không thể giao lại cho ngươi.

- Ngươi luôn luôn tinh thông tính kế, có từng nghĩ tới những việc này?

Tâm thần Âm Mỵ bỗng nhiên sực tỉnh, không tự chủ được cảm thấy hối hận.

Cảm giác không thể nắm giữ quyền lực trong tay làm nàng chịu khổ sở, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại cao thủ như Tử Huyên nếu nắm giữ tông môn, vô luận là Âm Quý Tông hay là Thiên Ma Tông trong tương lai có lẽ sẽ có được biến hóa nghiêng trời lệch đất.

- Công tử, ta…

Thần Dạ nhìn qua Tuyết Nhu, ánh mắt nàng đang khởi động hào quang khác thường. Nếu Thần Dạ đã giáp mặt cho Âm Mỵ câu trả lời chuẩn xác, như vậy nếu hắn cho nàng câu trả lời thuyết phục thì thật quá tốt.

- Tuyết Nhu, ta thật muốn biết vì sao lần đầu tiên gặp ta ngươi đã có địch ý với ta lớn như vậy?

Tuyết Nhu bị câu hỏi của hắn làm bừng tỉnh, do dự một lúc mới nhỏ giọng nói:

- Chẳng biết tại sao ta từ trên người công tử cảm ứng được một cỗ khí tức nguy hiểm cho nên muốn đuổi công tử rời đi mà thôi.

- Chỉ đuổi đi thôi sao?

Thanh âm Thần Dạ băng sương, nhưng trong lòng hắn nhảy dựng, nguy hiểm mà Tuyết Nhu đã nói hẳn chính là nhắc đến lực cắn nuốt trong người hắn, không ngờ nữ tử này thật có vài phần bổn sự có thể cảm giác được chuyện này.

Trên trán Tuyết Nhu tuôn mồ hôi lạnh đầm đìa, cắn chặt răng nói:

- Nếu công tử không rời đi có thể ta sẽ…

- Sẽ giết ta phải không?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quân

Số ký tự: 0