Đế Quân

Thương mang địa.

Ngốc Tiểu Ngư

2024-07-21 07:50:26

- Nhưng dù vậy, nguoi vẫn phải chết, không ai có thể bất kính với Thần Dạ!

Ngọn lửa hỏa hồng sắc bay nhanh phóng lớn trong ánh mắt Tuyết Nhu, làm trong lòng nàng dâng tràn cảm xúc tuyệt vọng.

Trong thanh âm lạnh băng, một đoàn hỏa diễm đột nhiên tản ra, khoảnh khắc sau biến thành một biển lửa!

Vô luận Tuyết Nhu chống cự như thế nào, nhưng nàng chợt phát hiện tu vi mà nàng vẫn kiêu ngạo bao lâu nay vào hiện tại căn bản không thể ngăn cản biển lửa tràn tới, nhất thời cảm xúc tuyệt vọng hoàn toàn tràn ngập trong đầu nàng.

- Tử Huyên, bỏ đi!

Thần Dạ đi tới bên người Tử Huyên, nhẹ nhàng nắm tay nàng, nàng khẽ cau mày, nhưng vẫn nhanh chóng thu hồi ngọn lửa, chỉ sợ làm thương tổn đến hắn, nhưng sát ý lãnh liệt vẫn chưa tiêu tán.

Tìm được đường sống trong chỗ chết, mặc kệ Tuyết Nhu ưu tú bao nhiêu, giờ phút này vẻ mặt tái nhợt, thở dốc một lúc, nói:

- Công tử, cảm ơn…vừa rồi, thật xin lỗi!

Thần Dạ thản nhiên đáp:

- Những lời khách sáo không cần phải nói, việc chúng ta cần ngươi hẳn là hiểu được, ba ngày sau ngươi cùng Âm Mỵ đúng giờ mở phong ấn cho ta là được.

- Ngay hiện tại đi, đừng lãng phí thời gian.

Tử Huyên lạnh lùng nói.

Thần Dạ ngẩn ra, hắn không muốn trong tình huống chưa tìm hiểu được gì lại để Tử Huyên đi mạo hiểm, tuy cũng xứng đáng được mạo hiểm.

- Không có chuyện gì, muội có chân hỏa hộ thể đâu!

Tử Huyên nhẹ giọng cười nói, nhìn qua Tuyết Nhu.

- Cô nương, công tử, thỉnh theo ta.

Tuyết Nhu thoáng nghiêng người, lập tức đi phía trước, hướng dãy kiến trúc tàn phá đi qua.

- Chúng ta cũng đi thôi!

Tử Huyên nhìn Thần Dạ đang có chút chần chờ thản nhiên cười, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, đành đi theo nàng, ở một vài sự tình nếu nàng càng cứng rắn hơn hắn, chuyện nàng đã nhận chuẩn thật rất khó thay đổi.

Ba người đi tới khu kiến trúc đổ nát, từ đầu đến cuối Tử Huyên cùng Thần Dạ không hề nhìn Âm Mỵ lần nào, khiến nàng thêm kinh hãi, bất đắc dĩ nhìn qua Mạc Lăng Sơn.

- Đem chuyện mình nên làm thực hiện cho tốt, đừng tìm thêm thủ đoạn gì.

Mạc Lăng Sơn lắc đầu khẽ thở dài nói, cùng tồn tại sinh tồn với Âm Quý Tông trong một thành trì, tuy nói có quan hệ cạnh tranh nhưng dù sao quan hệ vẫn tốt, hắn cũng không muốn nhìn thấy nàng gặp xui xẻo.

- Dạ, dạ , dạ!

Âm Mỵ liên tục gật đầu, sau đó vội vàng chạy đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Đã sớm nói người như vậy không đáng giúp, không đáng tin!

Linh nhi đột nhiên nói, thanh âm không lớn nhưng vừa vặn để Âm Mỵ nghe được, sắc mặt nàng thêm trắng bệch, vội vàng tăng nhanh tốc độ.

- Thần công tử, Tử Huyên cô nương!

Đi tới sau lưng hai người, Âm Mỵ thật cẩn thận nói, trong thanh âm mang theo ý khẩn cầu.

- Địa phương các ngươi nói là nơi này sao?

Nhìn từ xa, đó là một mảnh kiến trúc hoang tàn, đến gần có thể lờ mờ cảm nhận được khu kiến trúc này ở thời gian huy hoàng nhất phát huy đầy đủ uy nghiêm cùng khí phách.

Cả tòa cung điện đầu đuôi tương liên, nhưng dãy núi sừng sững trong trời đất, nhìn qua hồn nhiên thiên thành, căn bản không giống thủ bút của con người.

Âm Mỵ vội vàng đáp:

- Dạ, công tử, là tận sâu trong cung điện này.

Thần Dạ gật đầu, dẫn đầu bay vào trước.

Khoảnh khắc đi vào, liền cảm giác được cung điện như sống lại, khắp nơi tràn ngập ba động năng lượng, đang điên cuồng khởi động lên, hướng thẳng hắn đánh tới.

- Xuy!

Tử Huyên đi theo sát, dưới quang mang hỏa hồng sắc chiếu rọi, toàn bộ năng lượng ba động như gặp phải khắc tinh, nhanh chóng rút lui trở về, nhưng không tán đi mà im lặng phiêu phù trong không gian.

Thần Dạ âm thầm tán thưởng, không biết đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng vẫn lưu giữ được công kích ngày trước, Thiên Ma Tông đích xác bất phàm.

Bốn người rất nhanh đi vào tận sâu trong, có Tử Huyên đoạn đường này thật bình tĩnh, những địa phương chung quanh một mảnh tiêu điều, không có chỗ nào thần kỳ, nhưng mọi người đều biết nếu không có chân hỏa của Tử Huyên, công kích dọc đường tuyệt đối sẽ không ít.

Rất nhanh bốn người đi tới tận sâu trong cung điện, nơi này là một mảnh đất trống trải không một ngọn cỏ, ở trung ương có một đài cao như tế đàn, trên đài còn có một đồ vật đang treo lơ lửng tản mát ra ma khí dày đặc.

- Thỉnh công tử cùng cô nương đợi một lát!

Vì cầu được hai người tha thứ, Âm Mỵ phi thường tích cực bay nhanh về hướng đài cao, sau lưng nàng Tuyết Nhu cũng chạy nhanh tới.

Tử Huyên cau mày nói:

- Năm đó muội từng tới qua nơi này, ngoại trừ đồ vật kỳ quái trên đài cũng không phát hiện có gì khác lạ.

- Nơi này quả thật rất kỳ quái!

Thần Dạ nói:

- Lấy linh hồn cảm giác lực của ta, lại không cách nào xuyên thấu đài cao kia nhìn thấy rõ ràng, đồ vật lơ lửng kia rốt cục là vật gì. Xem ra thật sự cần có hai người này liên thủ mới có thể cởi bỏ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai người còn đang nhỏ giọng nói chuyện, trên đài đã có động tĩnh kịch liệt truyền tới, hai người đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy Âm Mỵ cùng Tuyết Nhu đang vung tay đánh ra thủ ấn.

Pháp ấn thật huyền ảo, với thực lực của hai người cũng không cách nào bắt chước theo pháp ấn kia.

Nương theo tốc độ vung pháp ấn càng lúc càng nhanh, pháp ấn trong tay hai nàng cũng dần dần thành hình.

- Ông!

Ngay thời khắc này, không gian trên đài cao tựa hồ run rẩy, ngay cả đồ vật bị ma khí bao vây cũng tản ra u quang tối đen chói mắt.

- Ngưng!

Tuyết Nhu cùng Âm Mỵ chợt quát lên, pháp ấn kết thành đột nhiên dựa vào lẫn nhau.

Pháp ấn bất đồng, do hai người thi triển ra, lúc này lại nhanh chóng dung hợp lại, nhìn qua cực kỳ hoàn mỹ!

- Đi!

Hai người đồng thanh hét lớn, pháp ấn dung hợp như quang quyển, lập tức xuất hiện trên đồ vật đài cao, bỗng nhiên u quang càng thêm chói mắt.

Chỉ thoáng chốc u quang rất nhanh lan tràn trên không gian, đem cả đài cao thật lớn bao phủ lại, đột nhiên cảnh tượng trong mắt Thần Dạ cùng Tử Huyên đều đại biến.

Do u quang bao phủ, đài cao biến mất, xuất hiện một xoáy nước khổng lồ, xoáy nước xoay tròn, có một cỗ chân khí kỳ lạ từ bên trong thẩm thấu ra ngoài.

- Tử Huyên cô nương, cửa đã mở, mời cô tiến vào đi!

Thần Dạ lập tức nhìn Tử Huyên, nàng gật đầu, trên người nàng mang Thiên Tông chân hỏa, có thể cảm nhận được trong xoáy nước có đồ vật hấp dẫn nàng.

- Ta vào cùng muội, chân chính hiểu biết một chút về chỗ kỳ lạ của Thiên Ma Tông cổ xưa!

Cho dù đã trở nên suy tàn, nhưng vẫn có thể lưu lại nhiều như thế, hơn nữa còn thật quỷ dị, năm xưa Thiên Ma Tông hiển nhiên bất phàm, dù Thần Dạ tin tưởng thực lực của Tử Huyên nhưng vẫn lo lắng để cho nàng đi vào một mình.

- Không được!

Thần Dạ vừa nói xong, Âm Mỵ đã lớn tiếng hô, khí tức của nàng càng thêm uể oải, hiển nhiên vì mở cánh cửa này làm nàng tiêu hao rất lớn, nàng thở hào hển nói:

- Công tử, sau cánh cửa được gọi là Thương Mang Địa, ngoại trừ Tử Huyên cô nương bất luận kẻ nào tiến vào đều vĩnh viễn bị lạc bên trong, mãi cho đến chết.

Thần Dạ cau mày.

- Yên tâm đi, muội không có việc gì.

Tử Huyên khẽ nói.

Thật cẩn thận cảm thụ Thương Mang Địa sau cánh cửa một lúc, Thần Dạ nói:

- Vậy muội cẩn thận một chút, nhanh chóng trở về, bằng không ta sẽ xông vào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quân

Số ký tự: 0