Hình thái thứ hai. (2)
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
Hồn Biến, Hắc Long Sơn Hắc
Long chi lực rót vào, hai loại này, quả thật đều là gặp gỡ lớn nhất thế gian, nhưng một mình Thần Dạ lại nhận được toàn bộ.
Chính là nhờ có Hắc Long lực lượng thủ hộ, thân thể của hắn, mới có thể chèo chống được trong Lôi Trì như thế.
Đổi thành những người khác, trừ phi là cao thủ tu luyện nhục thể dến đỉnh tiêm, cùng với những yêu thú cường đại kia, bằng không mà nói, mặc dù là Tử Huyên cũng phải mất đến mấy năm mới làm được.
Khi Lôi Đình chi lực đang dần dần bị mỗi một tấc thân thể hấp thu thì dần dần, một cỗ thân hình mới tinh cũng bắt đầu chậm rãi xuất hiện giữa Lôi Trì. . . . Trạng thái Thần Dạ tuy rằng thanh tỉnh lại, nhưng trước kia bị hảo tổn quá lớn, ý thức vẫn còn chút mơ hồ, cũng may là ở trạng thái thế này, bằng không, nếu như hiện giờ thanh tỉnh lại thì hắn tất nhiên sẽ phát hiện, có một đại phiền toái đang chờ hắn.
Bởi vì thích ứng Lôi Đình chi lực cũng bắt đầu hấp thu lấy chúng, nhưng thời gian dài bị những lực lượng bá đạo kia phá hư nên cổ thân thể này sớm đã không giống dạng người nữa rồi.
Nếu Thần Dạ vào lúc này, thân thể còn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ đã hoàn toàn tỉnh lại, vậy thì loại cảm giác đau đớn kia rất khó thừa nhận được.
Tuy đối với Thần Dạ mà nói, những khó chịu và đau nhức này cũng quá nhiều rồi, nhưng so sánh với thống khổ khi cải tạo thân thể thì lúc trước chỉ như trò chơi con nít.
Lúc ở Hắc Long Sơn hắn cũng dưới trạng thái như thế, cũng không chính thức cảm thụ được thống khổ.
Có lẽ, cả đời này, hắn đã cảm thụ qua một lần, đó là lúc tận mắt nhìn mẫu thân bị bắt đi. . . . Đối với bất kỳ người nào mà nói, thống khổ như vậy trải qua một lần là đủ rồi!
Nhưng mà, cho dù loại trạng thái hiện giờ đối với Thần Dạ phi thường tốt, nhưng hết lần này tới lần khác ngoài ý muốn lại xảy ra.
Ông ông!
Vào thời khắc này, bỗng nhiên có một cổ chấn động mãnh liệt, thoáng cái đã xuất hiện trong đầu Thần Dạ, đánh thức hắn dậy.
- Ah!
Đau đớn kịch liệt không cách nào hình dung ngay nháy mắt khi hắn thanh tỉnh liền tràn ngập cơ thể, hắn chỉ cảm thấy cốt cách thân thể, thậm chí kinh mạch mình như bị vặn thành bánh quai chèo vậy, bằng không sẽ không đau nhức như vậy, đau nhức dùng tâm tính của hắn cũng không áp chế được phải phát ra khỏi miệng.
- Thần Dạ, ngươi làm sao vậy?
Bên cạnh bờ, nghe được tiếng kêu thê lương như quỷ kia, Tử Huyên lập tức đứng lên.
- Đừng, đừng tới đây. . . .
Chịu đựng đau nhức kịch liệt, Thần Dạ khàn giọng nói:
- Tử Huyên, trước khi ta không rời khỏi Lôi Trì, đừng để bất luận người nào bước đến!
Tử Huyên ngây cả người, không rõ đây là ý gì, nhưng chỉ cần Thần Dạ phân phó thì nàng đều nghe theo cả .
- Ngươi yên tâm!
Thoại âm rơi xuống, Tử Huyên dần quay thân thể lại, cùng lúc đó, coi hắn làm trung tâm, toàn bộ Lôi Đình lực lượng trên không Lôi Trì đều điên cuồng hội tụ lại.
Lôi hồ đầy trời ở bên người Tử Huyên lại dịu dàng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, nhưng theo sát đó, lúc người nàng nhẹ nhàng giữa không trung, tất cả lôi hồ lộ ra xu thế cực đoan bá đạo lại ở trong tay Tử Huyên tạo thành một phương kết giới khổng lồ, hoàn toàn thủ hộ lấy Lôi Trì.
Tử Huyên không biết Thần Dạ sao lại có loại phân phó này, nhưng nàng lại sáng tỏ, hắn nhất định đang vào thời khắc nguy cơ, cho nên, Tử Huyên cũng bất chấp, bộc lộ ra tu vị chân thật của mình.
Thần Dạ lúc này còn đang phải nhẫn nhịn đau đớn sống không bằng chết, bất quá, cũng có một đạo ý mừng rỡ mãnh liệt.
Chấn động trước kia tỉnh lại hắn, đến từ ý thức không gian, là từ chỗ hồn phách phát ra, bởi vì hồn phách dĩ nhiên đạt đến loại hình thái Hồn Biến thứ hai, giai đoạn Ngưng Hình!
Hồn Biến mỗi khi tăng lên một cấp độ, đều đưa tới Thiên Lôi chi kiếp, cho nên, Thần Dạ phải tỉnh táo lại!
Chùm sáng lôi điện đầy trời tất cả đều là quay chung quanh trên không Lôi Trì, nương theo đạo thân ảnh vẫn còn như tiên tử kia múa hai tay, lôi điện bá đạo hình thành từng đạo phong ấn cường đại, không ngừng điệp gia ở chung quanh Lôi Trì.
Hiển nhiên, Tử Huyên có chút không yên lòng với năng lực của mìn, càng thêm cho rằng, một đạo Lôi Đình kết giới, ở trong Khiếu Lôi Tông ở người có thể phá vỡ thực sự không phải là không có.
Mà mắt thấy cử động của Tử Huyên, mấy người ở bên ngoài Lôi Trì vài trăm mét giờ phút này thần sắc đều sợ ngây người.
- Tử Huyên nàng, vậy mà đạt đến cảnh giới Lực Huyền?
Tiết Vô Nghịch một thân xiêm y màu trăng bên khóe miệng càng thêm đắng chát:
- Tử Huyên sư muội nàng, không hổ là người xuất sắc nhất trong thế hệ chúng ta, Lực Huyền cảnh giới, quả nhiên là nàng dùng thời gian nhanh nhất đạt tới.
Bên người Tiết Vô Nghịch, Nhị trưởng lão nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Ngươi năm trước đã đến Lực Huyền cảnh giới, nàng như sao sánh với ngươi được?
Nghe vậy, Tiết Vô Nghịch đau khổ nói:
- Tám năm qua đi, nếu như không phải có việc vặt quấn thân, chắc hẳn nàng đã sớm đi vào Lực Huyền cảnh giới rồi a?
Sự đắng chát của Tiết Vô Nghịch, cũng không phải là ở chỗ thiên phú Tử Huyên, bởi vì hiên phú của nàng vào nhiều năm trước, mỗi người Khiếu Lôi Tông đều đã được lĩnh giáo. Hắn đắng chát ở chỗ, giờ khắc này, Tử Huyên thể hiện ra toàn bộ tu vị, rất rõ ràng, là vì một người khác.
Tử Huyên hiện giờ tại Khiếu Lôi Tông chính là một người không được hoan nghênh, nếu muốn còn sống rời đi, tiếp tục bảo trì ẩn dấu thực lực, mới là phương pháp tốt nhất, nhưng nàng hết lần này tới lần khác lại bại lộ.
Làm như thế, vì cái gì, Tiết Vô Nghịch nếu còn không nghĩ ra được, hắn cũng không xứng là một người duy nhất đã từng có thể làm bạn bên người Tử Huyên rồi!
- Vô Nghịch!
Một lát sau, Nhị trưởng lão nói:
- Tám năm trước, ngươi làm vô cùng đúng, bởi vì vẫn là câu nói đó, ngươi nếu muốn đạt được nàng, nhất định phải lưu nàng ở lại Khiếu Lôi Tông, nếu không, trời đất bao la, ngươi sẽ không có bất kỳ cơ hội nào đâu!
Tiết Vô Nghịch im ắng bi tiếu, tám năm trước, hắn đã làm sai rồi, ngày nay, còn có thể tiếp tục sai lầm tiếp sao?
Đừng nói tiếp tục sai, dù cho kế tiếp chuyện gì cũng suy nghĩ cho nàng thì giữa hai người còn có thể bảo trì quan hệ trước kia không.
Nhị trưởng lão lại không để ý đến biểu lộ của Tiết Vô Nghịch, nhìn qua Tử Huyên trên không trung ở xa xa, một cổ áp lực không hiểu liền phả vào mặt hắn.
Tử Huyên hiện giờ mới chỉ cảnh giới Lực Huyền nhị trọng thôi, đối với Lực Huyền cửu trọng như hắn mà nói, thật sự không coi vào đâu, nhưng mà, đủ loại thủ đoạn của nàng lại khiến Nhị trưởng lão phải kinh hãi.
Điều động Lôi Đình chi lực cấu thành Lôi Đình kết giới, đây là việc trong Khiếu Lôi Tông không ai làm được, mà nàng trước mắt bao người làm như vậy, nhất định là có chuyện cực kỳ trọng yếu phải làm.
Đã là địch nhân, cần gì phải cho nàng hoàn thành?
Nhị trưởng lão lạnh lùng cười, thân hình hắn lướt động, thoáng qua đã xuất hiện trước Lôi Trì kết giới.
Chính là nhờ có Hắc Long lực lượng thủ hộ, thân thể của hắn, mới có thể chèo chống được trong Lôi Trì như thế.
Đổi thành những người khác, trừ phi là cao thủ tu luyện nhục thể dến đỉnh tiêm, cùng với những yêu thú cường đại kia, bằng không mà nói, mặc dù là Tử Huyên cũng phải mất đến mấy năm mới làm được.
Khi Lôi Đình chi lực đang dần dần bị mỗi một tấc thân thể hấp thu thì dần dần, một cỗ thân hình mới tinh cũng bắt đầu chậm rãi xuất hiện giữa Lôi Trì. . . . Trạng thái Thần Dạ tuy rằng thanh tỉnh lại, nhưng trước kia bị hảo tổn quá lớn, ý thức vẫn còn chút mơ hồ, cũng may là ở trạng thái thế này, bằng không, nếu như hiện giờ thanh tỉnh lại thì hắn tất nhiên sẽ phát hiện, có một đại phiền toái đang chờ hắn.
Bởi vì thích ứng Lôi Đình chi lực cũng bắt đầu hấp thu lấy chúng, nhưng thời gian dài bị những lực lượng bá đạo kia phá hư nên cổ thân thể này sớm đã không giống dạng người nữa rồi.
Nếu Thần Dạ vào lúc này, thân thể còn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ đã hoàn toàn tỉnh lại, vậy thì loại cảm giác đau đớn kia rất khó thừa nhận được.
Tuy đối với Thần Dạ mà nói, những khó chịu và đau nhức này cũng quá nhiều rồi, nhưng so sánh với thống khổ khi cải tạo thân thể thì lúc trước chỉ như trò chơi con nít.
Lúc ở Hắc Long Sơn hắn cũng dưới trạng thái như thế, cũng không chính thức cảm thụ được thống khổ.
Có lẽ, cả đời này, hắn đã cảm thụ qua một lần, đó là lúc tận mắt nhìn mẫu thân bị bắt đi. . . . Đối với bất kỳ người nào mà nói, thống khổ như vậy trải qua một lần là đủ rồi!
Nhưng mà, cho dù loại trạng thái hiện giờ đối với Thần Dạ phi thường tốt, nhưng hết lần này tới lần khác ngoài ý muốn lại xảy ra.
Ông ông!
Vào thời khắc này, bỗng nhiên có một cổ chấn động mãnh liệt, thoáng cái đã xuất hiện trong đầu Thần Dạ, đánh thức hắn dậy.
- Ah!
Đau đớn kịch liệt không cách nào hình dung ngay nháy mắt khi hắn thanh tỉnh liền tràn ngập cơ thể, hắn chỉ cảm thấy cốt cách thân thể, thậm chí kinh mạch mình như bị vặn thành bánh quai chèo vậy, bằng không sẽ không đau nhức như vậy, đau nhức dùng tâm tính của hắn cũng không áp chế được phải phát ra khỏi miệng.
- Thần Dạ, ngươi làm sao vậy?
Bên cạnh bờ, nghe được tiếng kêu thê lương như quỷ kia, Tử Huyên lập tức đứng lên.
- Đừng, đừng tới đây. . . .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chịu đựng đau nhức kịch liệt, Thần Dạ khàn giọng nói:
- Tử Huyên, trước khi ta không rời khỏi Lôi Trì, đừng để bất luận người nào bước đến!
Tử Huyên ngây cả người, không rõ đây là ý gì, nhưng chỉ cần Thần Dạ phân phó thì nàng đều nghe theo cả .
- Ngươi yên tâm!
Thoại âm rơi xuống, Tử Huyên dần quay thân thể lại, cùng lúc đó, coi hắn làm trung tâm, toàn bộ Lôi Đình lực lượng trên không Lôi Trì đều điên cuồng hội tụ lại.
Lôi hồ đầy trời ở bên người Tử Huyên lại dịu dàng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ, nhưng theo sát đó, lúc người nàng nhẹ nhàng giữa không trung, tất cả lôi hồ lộ ra xu thế cực đoan bá đạo lại ở trong tay Tử Huyên tạo thành một phương kết giới khổng lồ, hoàn toàn thủ hộ lấy Lôi Trì.
Tử Huyên không biết Thần Dạ sao lại có loại phân phó này, nhưng nàng lại sáng tỏ, hắn nhất định đang vào thời khắc nguy cơ, cho nên, Tử Huyên cũng bất chấp, bộc lộ ra tu vị chân thật của mình.
Thần Dạ lúc này còn đang phải nhẫn nhịn đau đớn sống không bằng chết, bất quá, cũng có một đạo ý mừng rỡ mãnh liệt.
Chấn động trước kia tỉnh lại hắn, đến từ ý thức không gian, là từ chỗ hồn phách phát ra, bởi vì hồn phách dĩ nhiên đạt đến loại hình thái Hồn Biến thứ hai, giai đoạn Ngưng Hình!
Hồn Biến mỗi khi tăng lên một cấp độ, đều đưa tới Thiên Lôi chi kiếp, cho nên, Thần Dạ phải tỉnh táo lại!
Chùm sáng lôi điện đầy trời tất cả đều là quay chung quanh trên không Lôi Trì, nương theo đạo thân ảnh vẫn còn như tiên tử kia múa hai tay, lôi điện bá đạo hình thành từng đạo phong ấn cường đại, không ngừng điệp gia ở chung quanh Lôi Trì.
Hiển nhiên, Tử Huyên có chút không yên lòng với năng lực của mìn, càng thêm cho rằng, một đạo Lôi Đình kết giới, ở trong Khiếu Lôi Tông ở người có thể phá vỡ thực sự không phải là không có.
Mà mắt thấy cử động của Tử Huyên, mấy người ở bên ngoài Lôi Trì vài trăm mét giờ phút này thần sắc đều sợ ngây người.
- Tử Huyên nàng, vậy mà đạt đến cảnh giới Lực Huyền?
Tiết Vô Nghịch một thân xiêm y màu trăng bên khóe miệng càng thêm đắng chát:
- Tử Huyên sư muội nàng, không hổ là người xuất sắc nhất trong thế hệ chúng ta, Lực Huyền cảnh giới, quả nhiên là nàng dùng thời gian nhanh nhất đạt tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên người Tiết Vô Nghịch, Nhị trưởng lão nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Ngươi năm trước đã đến Lực Huyền cảnh giới, nàng như sao sánh với ngươi được?
Nghe vậy, Tiết Vô Nghịch đau khổ nói:
- Tám năm qua đi, nếu như không phải có việc vặt quấn thân, chắc hẳn nàng đã sớm đi vào Lực Huyền cảnh giới rồi a?
Sự đắng chát của Tiết Vô Nghịch, cũng không phải là ở chỗ thiên phú Tử Huyên, bởi vì hiên phú của nàng vào nhiều năm trước, mỗi người Khiếu Lôi Tông đều đã được lĩnh giáo. Hắn đắng chát ở chỗ, giờ khắc này, Tử Huyên thể hiện ra toàn bộ tu vị, rất rõ ràng, là vì một người khác.
Tử Huyên hiện giờ tại Khiếu Lôi Tông chính là một người không được hoan nghênh, nếu muốn còn sống rời đi, tiếp tục bảo trì ẩn dấu thực lực, mới là phương pháp tốt nhất, nhưng nàng hết lần này tới lần khác lại bại lộ.
Làm như thế, vì cái gì, Tiết Vô Nghịch nếu còn không nghĩ ra được, hắn cũng không xứng là một người duy nhất đã từng có thể làm bạn bên người Tử Huyên rồi!
- Vô Nghịch!
Một lát sau, Nhị trưởng lão nói:
- Tám năm trước, ngươi làm vô cùng đúng, bởi vì vẫn là câu nói đó, ngươi nếu muốn đạt được nàng, nhất định phải lưu nàng ở lại Khiếu Lôi Tông, nếu không, trời đất bao la, ngươi sẽ không có bất kỳ cơ hội nào đâu!
Tiết Vô Nghịch im ắng bi tiếu, tám năm trước, hắn đã làm sai rồi, ngày nay, còn có thể tiếp tục sai lầm tiếp sao?
Đừng nói tiếp tục sai, dù cho kế tiếp chuyện gì cũng suy nghĩ cho nàng thì giữa hai người còn có thể bảo trì quan hệ trước kia không.
Nhị trưởng lão lại không để ý đến biểu lộ của Tiết Vô Nghịch, nhìn qua Tử Huyên trên không trung ở xa xa, một cổ áp lực không hiểu liền phả vào mặt hắn.
Tử Huyên hiện giờ mới chỉ cảnh giới Lực Huyền nhị trọng thôi, đối với Lực Huyền cửu trọng như hắn mà nói, thật sự không coi vào đâu, nhưng mà, đủ loại thủ đoạn của nàng lại khiến Nhị trưởng lão phải kinh hãi.
Điều động Lôi Đình chi lực cấu thành Lôi Đình kết giới, đây là việc trong Khiếu Lôi Tông không ai làm được, mà nàng trước mắt bao người làm như vậy, nhất định là có chuyện cực kỳ trọng yếu phải làm.
Đã là địch nhân, cần gì phải cho nàng hoàn thành?
Nhị trưởng lão lạnh lùng cười, thân hình hắn lướt động, thoáng qua đã xuất hiện trước Lôi Trì kết giới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro