Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)
Được Yêu Mà Sợ...
Bạch Sắc Cô Đảo
2024-11-24 02:06:52
Bọn họ cũng chưa được mang về hậu trại, mà là dàn xếp ở tiền trại.
Bọn họ hơn hai trăm người lâm thời phân phối hơn hai mươi gian phòng lớn, đều là thuần một sắc giường chung, xem như nơi tạm thời nghỉ tạm ở lại, bên ngoài còn có sơn tặc võ trang hạng nặng gác cửa.
Gã râu xồm Bàng Bưu vốn là muốn sắp xếp phòng riêng cho Trương Vân Xuyên ở lại.
Dù sao hắn không giống đám lưu dân kia, hắn chính là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh của huyện Tam Hà.
Nhưng hắn mới đến, chưa lập chút công lao nào, lo lắng người khác nói ra nói vào, cho nên hắn uyển chuyển từ chối ý tốt của gã râu xồm Bàng Bưu.
Gã râu xồm thấy Trương Vân Xuyên cố ý muốn ở cùng mọi người, cũng dứt khoát không cưỡng cầu nữa.
Sau khi dàn xếp xong cơm canh của bọn Trương Vân Xuyên, gã râu xồm Bàng Bưu lúc này mới cáo từ rời khỏi, đi hậu trại hướng đại đương gia cùng các đầu lĩnh bẩm báo tình huống chiêu mộ lưu dân lần này.
Đám người Trương Vân Xuyên nhập bọn Cửu Phong sơn, coi như là chính thức vào rừng làm cướp.
Đêm đó, đại đương gia Cửu Phong sơn liền lên tiếng, muốn tổ chức tiệc, đón gió tẩy trần cho huynh đệ mới nhập bọn.
Hôm sau, trời vừa sáng, trong sơn trại đã bắt đầu bận rộn.
Trong tiền trại làm thịt hơn mười con heo béo, từng miếng thịt lớn để vào trong nồi sôi sùng sục.
Các loại gia vị bỏ vào nồi, nhất thời hương thơm xộc thẳng vào trong lỗ mũi, khiến đám lưu dân cũng đều thèm tới mức nuốt nước miếng.
Các lưu dân này xa xứ, màn trời chiếu đất, ăn bữa nay lo bữa mai.
Bây giờ hạ quyết tâm vào rừng làm cướp, cũng là muốn có cơm ăn.
Hôm nay nhìn thấy trong trại hào phóng như thế, bọn họ cũng tràn đầy vui mừng.
“Đại Lang, ta thấy Cửu Phong sơn này chúng ta là tới đúng rồi.”
“Nếu ngày nào cũng có thịt ăn, ta ở lại chỗ này cả đời không đi nữa!”
Đại Hùng nhìn thấy miếng thịt trong cái nồi to sôi trào kia, cũng hận không thể lao qua cắn ăn cả miếng lớn ngay bây giờ.
Lúc hắn ở huyện Tam Hà tuy dựa vào làm cửu vạn miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai, hắn lượng cơm ăn lớn, làm cửu vạn kiếm được tiền cũng chỉ có thể lấp đầy bụng mà thôi.
Chỉ có ngày lễ ngày tết, lúc này mới nỡ ăn một chút thức ăn mặn.
Nhưng sơn trại vừa gia nhập này đã nồi to nấu thịt, ở trong mắt hắn, nơi này quả thực giống như thiên đường.
Nếu sớm biết Cửu Phong sơn có đãi ngộ tốt như vậy, hắn còn làm cửu vạn cái gì chứ.
“Ăn của người miệng mềm, cầm của người tay ngắn.”
Trương Vân Xuyên nhìn thấy Đại Hùng hưng phấn, cảm thán nói: “Bát cơm này cũng không phải là dễ ăn như vậy.”
“Chúng ta ăn thịt trong trại, vậy về sau chính là giặc rồi.”
“Về sau đầu treo ở trên lưng quần, không biết chừng lúc nào sẽ không còn nữa.”
“Mặc kệ nó, có thịt ăn là được.” Đại Hùng lười nghĩ nhiều như vậy.
Dù sao có cơm ăn, có thịt ăn là được, tốt hơn nhiều so với chết đói.
Trương Vân Xuyên nhìn thấy Đại Hùng không bận tâm, cũng liền không cần nhiều lời nữa.
Hắn so với Đại Hùng càng thêm tỉnh táo.
Bọn họ những người này mới đến, trại vì hoan nghênh bọn họ có thể giết heo béo, để bọn họ ăn một bữa hẳn hoi.
Nhưng trong trại mấy trăm người, nếu ngày ngày ăn thịt, nào có nhiều thịt như vậy cho bọn họ ăn?
Cũng may tâm tính Trương Vân Xuyên cũng rất tốt.
Dù sao đến đâu hay đến đó.
Bọn họ hôm nay đắc tội nha môn, ở dưới núi không có nơi sống yên ổn.
Hôm nay tuy trở thành một sơn tặc, vậy thì mau chóng thích ứng thân phận mới sơn tặc của mình.
Cửu Phong sơn chia làm tiền trại cùng hậu trại, hiểm yếu tương tự.
Bọn Trương Vân Xuyên vừa nhập bọn, đám sơn tặc cũng không hoàn toàn tín nhiệm đối với bọn họ.
Cho nên bọn họ bây giờ chỉ có thể ở tiền trại hoạt động, chung quanh còn có không ít sơn tặc trông giữ, để tránh trong bọn họ có gian tế của quan phủ, phòng ngừa có người nội ứng ngoại hợp.
Nhìn thấy sự sắp xếp này của trại, Trương Vân Xuyên ngược lại cảm thấy sơn tặc Cửu Phong sơn cũng không phải đám ô hợp trong ấn tượng cố hữu của mình.
Bọn họ có thể ở dưới quan phủ bao vây tiễu trừ mấy lần sừng sững không ngã, ngược lại càng thêm mạnh mẽ, cái này nói rõ bọn họ vẫn có vài phần năng lực.
“Các vị huynh đệ mới tới, ngồi vào vị trí!”
“Mọi người đều đừng khách khí, tùy tiện ngồi!”
“...”
Trên đất trống của tiền trại bày đầy bàn ghế, gã râu xồm Bàng ngũ gia thì nhiệt tình mời mọi người vào ngồi.
Một đám người đã sớm thèm chảy nước miếng, cũng bất chấp hình tượng, nhất thời ngồi đầy mấy chục cái bàn.
Có người phụ nữ khỏe mạnh giúp việc bếp núc mang từng cái nồi to đun nấu thịt cắt thành khối bưng lên bàn, lại đưa lên vài món rau thanh đạm, đều là dùng chậu gỗ đựng.
Thức ăn tuy đơn sơ, nhưng phân lượng lại đều rất đủ.
Đám người Trương Vân Xuyên vừa ngồi xuống, nơi xa, một người trung niên chột mắt dưới một đám sơn tặc đeo binh khí vây quanh đi đến.
“Các vị huynh đệ, yên lặng một chút!”
Gã râu xồm Bàng Bưu hướng về mọi người đè tay xuống, khiến khung cảnh ồn ào nhất thời im lặng.
“Vị này chính là đại đương gia Hổ gia của Cửu Phong sơn chúng ta!” Gã râu xồm chủ động giới thiệu với mọi người.
Gã râu xồm nhắc nhở: “Mọi người mau bái kiến Hổ gia!”
“Ra mắt Hổ gia!”
“Hổ gia!”
“...”
Bọn họ hơn hai trăm người lâm thời phân phối hơn hai mươi gian phòng lớn, đều là thuần một sắc giường chung, xem như nơi tạm thời nghỉ tạm ở lại, bên ngoài còn có sơn tặc võ trang hạng nặng gác cửa.
Gã râu xồm Bàng Bưu vốn là muốn sắp xếp phòng riêng cho Trương Vân Xuyên ở lại.
Dù sao hắn không giống đám lưu dân kia, hắn chính là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh của huyện Tam Hà.
Nhưng hắn mới đến, chưa lập chút công lao nào, lo lắng người khác nói ra nói vào, cho nên hắn uyển chuyển từ chối ý tốt của gã râu xồm Bàng Bưu.
Gã râu xồm thấy Trương Vân Xuyên cố ý muốn ở cùng mọi người, cũng dứt khoát không cưỡng cầu nữa.
Sau khi dàn xếp xong cơm canh của bọn Trương Vân Xuyên, gã râu xồm Bàng Bưu lúc này mới cáo từ rời khỏi, đi hậu trại hướng đại đương gia cùng các đầu lĩnh bẩm báo tình huống chiêu mộ lưu dân lần này.
Đám người Trương Vân Xuyên nhập bọn Cửu Phong sơn, coi như là chính thức vào rừng làm cướp.
Đêm đó, đại đương gia Cửu Phong sơn liền lên tiếng, muốn tổ chức tiệc, đón gió tẩy trần cho huynh đệ mới nhập bọn.
Hôm sau, trời vừa sáng, trong sơn trại đã bắt đầu bận rộn.
Trong tiền trại làm thịt hơn mười con heo béo, từng miếng thịt lớn để vào trong nồi sôi sùng sục.
Các loại gia vị bỏ vào nồi, nhất thời hương thơm xộc thẳng vào trong lỗ mũi, khiến đám lưu dân cũng đều thèm tới mức nuốt nước miếng.
Các lưu dân này xa xứ, màn trời chiếu đất, ăn bữa nay lo bữa mai.
Bây giờ hạ quyết tâm vào rừng làm cướp, cũng là muốn có cơm ăn.
Hôm nay nhìn thấy trong trại hào phóng như thế, bọn họ cũng tràn đầy vui mừng.
“Đại Lang, ta thấy Cửu Phong sơn này chúng ta là tới đúng rồi.”
“Nếu ngày nào cũng có thịt ăn, ta ở lại chỗ này cả đời không đi nữa!”
Đại Hùng nhìn thấy miếng thịt trong cái nồi to sôi trào kia, cũng hận không thể lao qua cắn ăn cả miếng lớn ngay bây giờ.
Lúc hắn ở huyện Tam Hà tuy dựa vào làm cửu vạn miễn cưỡng duy trì kế sinh nhai, hắn lượng cơm ăn lớn, làm cửu vạn kiếm được tiền cũng chỉ có thể lấp đầy bụng mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ có ngày lễ ngày tết, lúc này mới nỡ ăn một chút thức ăn mặn.
Nhưng sơn trại vừa gia nhập này đã nồi to nấu thịt, ở trong mắt hắn, nơi này quả thực giống như thiên đường.
Nếu sớm biết Cửu Phong sơn có đãi ngộ tốt như vậy, hắn còn làm cửu vạn cái gì chứ.
“Ăn của người miệng mềm, cầm của người tay ngắn.”
Trương Vân Xuyên nhìn thấy Đại Hùng hưng phấn, cảm thán nói: “Bát cơm này cũng không phải là dễ ăn như vậy.”
“Chúng ta ăn thịt trong trại, vậy về sau chính là giặc rồi.”
“Về sau đầu treo ở trên lưng quần, không biết chừng lúc nào sẽ không còn nữa.”
“Mặc kệ nó, có thịt ăn là được.” Đại Hùng lười nghĩ nhiều như vậy.
Dù sao có cơm ăn, có thịt ăn là được, tốt hơn nhiều so với chết đói.
Trương Vân Xuyên nhìn thấy Đại Hùng không bận tâm, cũng liền không cần nhiều lời nữa.
Hắn so với Đại Hùng càng thêm tỉnh táo.
Bọn họ những người này mới đến, trại vì hoan nghênh bọn họ có thể giết heo béo, để bọn họ ăn một bữa hẳn hoi.
Nhưng trong trại mấy trăm người, nếu ngày ngày ăn thịt, nào có nhiều thịt như vậy cho bọn họ ăn?
Cũng may tâm tính Trương Vân Xuyên cũng rất tốt.
Dù sao đến đâu hay đến đó.
Bọn họ hôm nay đắc tội nha môn, ở dưới núi không có nơi sống yên ổn.
Hôm nay tuy trở thành một sơn tặc, vậy thì mau chóng thích ứng thân phận mới sơn tặc của mình.
Cửu Phong sơn chia làm tiền trại cùng hậu trại, hiểm yếu tương tự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn Trương Vân Xuyên vừa nhập bọn, đám sơn tặc cũng không hoàn toàn tín nhiệm đối với bọn họ.
Cho nên bọn họ bây giờ chỉ có thể ở tiền trại hoạt động, chung quanh còn có không ít sơn tặc trông giữ, để tránh trong bọn họ có gian tế của quan phủ, phòng ngừa có người nội ứng ngoại hợp.
Nhìn thấy sự sắp xếp này của trại, Trương Vân Xuyên ngược lại cảm thấy sơn tặc Cửu Phong sơn cũng không phải đám ô hợp trong ấn tượng cố hữu của mình.
Bọn họ có thể ở dưới quan phủ bao vây tiễu trừ mấy lần sừng sững không ngã, ngược lại càng thêm mạnh mẽ, cái này nói rõ bọn họ vẫn có vài phần năng lực.
“Các vị huynh đệ mới tới, ngồi vào vị trí!”
“Mọi người đều đừng khách khí, tùy tiện ngồi!”
“...”
Trên đất trống của tiền trại bày đầy bàn ghế, gã râu xồm Bàng ngũ gia thì nhiệt tình mời mọi người vào ngồi.
Một đám người đã sớm thèm chảy nước miếng, cũng bất chấp hình tượng, nhất thời ngồi đầy mấy chục cái bàn.
Có người phụ nữ khỏe mạnh giúp việc bếp núc mang từng cái nồi to đun nấu thịt cắt thành khối bưng lên bàn, lại đưa lên vài món rau thanh đạm, đều là dùng chậu gỗ đựng.
Thức ăn tuy đơn sơ, nhưng phân lượng lại đều rất đủ.
Đám người Trương Vân Xuyên vừa ngồi xuống, nơi xa, một người trung niên chột mắt dưới một đám sơn tặc đeo binh khí vây quanh đi đến.
“Các vị huynh đệ, yên lặng một chút!”
Gã râu xồm Bàng Bưu hướng về mọi người đè tay xuống, khiến khung cảnh ồn ào nhất thời im lặng.
“Vị này chính là đại đương gia Hổ gia của Cửu Phong sơn chúng ta!” Gã râu xồm chủ động giới thiệu với mọi người.
Gã râu xồm nhắc nhở: “Mọi người mau bái kiến Hổ gia!”
“Ra mắt Hổ gia!”
“Hổ gia!”
“...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro