Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Vào Rừng Làm Cư...

Bạch Sắc Cô Đảo

2024-11-21 00:51:54

Hắn gia nhập sơn tặc, ít nhất có một tấm bùa hộ mệnh mạnh mẽ, có một nơi đặt chân tương đối an ổn.

Với lại, hôm nay Đại Chu triều đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

Năm đại tiết độ sứ nghe tuyên không nghe điều, trên thực tế đã cát cứ một phương.

Phiên vương tay nắm trọng binh cũng rục rịch.

Đại Chu triều loạn tượng đã hiện.

Ở trong dòng lũ loạn thế như vậy, lực lượng cá nhân quá yếu ớt, có thể chết oan chết uổng bất cứ lúc nào.

Gia nhập đoàn đội sơn tặc, không chỉ có thể có chỗ đặt chân, về sau nếu có thể khiến đội ngũ lớn mạnh lên, tranh giành thiên hạ cũng chưa biết chừng.

“Vân Xuyên huynh đệ, đây là trại của chúng ta.”

Gã râu xồm tên Bàng Bưu, ở Cửu Phong sơn ngồi chiếc ghế thứ năm, người ta gọi là Ngũ gia.

Hắn một lần này xuống núi đến huyện Tam Hà chiêu mộ hơn hai trăm lưu dân, còn kéo được Trương Vân Xuyên một nhân vật thanh danh hiển hách như vậy, hắn cũng rất vui vẻ.

Đối với Cửu Phong sơn trại sơn tặc như vậy mà nói, bọn họ cần một ít nhân vật danh tiếng hiển hách trấn áp thể diện cho bọn họ. Trên giang hồ các đao khách, hạng vong mạng nổi tiếng kia đều là đối tượng bọn họ chiêu mộ.

Trương Vân Xuyên ở huyện Tam Hà giết huyện úy, hôm nay cũng có tiếng tăm truyền xa, cho nên cũng thành đối tượng được chiêu mộ.

Đến bên ngoài trại, hắn cũng chủ động nhiệt tình giới thiệu tình huống trại cho Trương Vân Xuyên.

“Trại chúng ta chia làm tiền trại cùng hậu trại.”

Gã râu xồm chỉ vào Cửu Phong sơn mạch cao ngất kia nói: “Trong trại hôm nay có hơn năm trăm anh em, ở cảnh nội Ninh Dương phủ, Cửu Phong sơn chúng ta là trại mạnh nhất, trại khác đều không thể so sánh.”

“Ngươi gia nhập trại chúng ta, về sau nha môn tuyệt đối không dám tìm ngươi gây phiền toái!”

Trương Vân Xuyên cũng rất có hảo cảm đối với gã râu xồm nhiệt tình này.

Gã râu xồm tuy nhìn như cao lớn thô kệch, nhưng đối đãi người ta vẫn rất hiền lành, không giống sơn tặc cùng hung cực ác một chút nào cả.

Trương Vân Xuyên ở lúc nghe gã râu xồm giới thiệu, cũng theo đám người tiến vào phạm vi thế lực của sơn trại.

Các nơi sơn khẩu cùng chỗ hiểm yếu ven đường, trong trại đều phái sơn tặc canh gác.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhiều thì hơn mười người, ít thì vài người.

Nếu là quan binh muốn bao vây tiễu trừ Cửu Phong sơn, nhắm chừng vừa tới gần Cửu Phong sơn sẽ bị phát hiện.

Tiền trại thành lập ở giữa sườn núi một ngọn núi hiểm yếu.

Tường trại gạch đá gỗ xây dựng cao cao, tinh kỳ tung bay.

Chỉ thấy có sơn tặc võ trang hạng nặng ở trên tường trại tuần tra, đề phòng nghiêm ngặt.

Bọn họ mới đến chân núi tiền trại, đã có một đám người từ trên núi xuống, chủ động đón.

“Ra mắt Ngũ gia!”

“Ra mắt các vị huynh đệ!”

“Ngũ gia, đại đương gia nghe nói ngươi đã trở lại, cố ý phái ta tới đón!”

Hán tử nghênh đón cũng là bộ dạng khôi ngô khỏe mạnh, sau lưng đeo bao đựng tên cùng trường cung, bên hông đeo trường đao, thoạt nhìn uy vũ bất phàm.

“Làm phiền Mã huynh đệ rồi.”

Gã râu xồm cũng chắp tay đáp lễ.

“Mã huynh đệ, ta đến giới thiệu một phen.” Gã râu xồm Bàng Bưu chỉ vào Trương Vân Xuyên nói: “Vị này chính là Trương Vân Xuyên huynh đệ mấy ngày gần đây ở huyện Tam Hà giết cẩu huyện úy.”

Hán tử đeo trường cung sau khi đánh giá cao thấp Trương Vân Xuyên một phen, cũng rất kinh ngạc.

Không ngờ Trương Vân Xuyên cũng bị mời chào lên núi.

“Đại danh Trương anh hùng hôm nay đã như sấm bên tai nha.”

“Giết cẩu quan, coi như là thay chúng ta trút giận một phen!”

Hán tử hào khí nói: “Đợi lát nữa dàn xếp xong, chúng ta nhất định phải uống mấy chung!”

“Khách khí rồi, xin hỏi huynh đệ họ gì?” Trương Vân Xuyên cũng rất khách khí.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Gã râu xồm ở bên cạnh lập tức chủ động nói: “Hắn chính là đội trưởng cung thủ Mã Đại Lực của tiền trại Cửu Phong sơn chúng ta, hắn cũng là thần tiễn thủ hàng đầu trong trại chúng ta.”

Mã Đại Lực lập tức khiêm tốn nói: “Thần tiễn thủ trong huynh đệ của trại có nhiều, chỉ là các huynh đệ để ý ta, cho nên cái danh hiệu thần tiễn thủ này mới rơi ở trên người ta.”

Đoàn người bọn Trương Vân Xuyên sau khi ở chân núi hàn huyên một phen, lúc này mới vô cùng náo nhiệt lên núi.

Tiền trại từ chân núi đến giữa sườn núi, chỉ có một con đường có thể đi.

Trong trại tuy mở ra một con đường nhỏ bậc thang, nhưng bọn họ ước chừng đi nửa canh giờ, lúc này mới đến tiền trại.

Sau khi vào trại, lại có một đám sơn tặc đeo binh khí ùn ùn trào lên.

“Ngũ gia!”

“Ngũ gia về rồi!”

“Một lần này huynh đệ nhập bọn thật nhiều nha!”

“...”

Bọn họ cười chào hỏi gã râu xồm Bàng Bưu.

Gã râu xồm Bàng Bưu cùng đám sơn tặc này cũng cười chào hỏi nói chuyện, tỏ ra hòa thuận vui vẻ.

“Không ngờ Bàng ngũ gia nhân duyên còn rất tốt đấy.”

Đại Hùng nhìn thấy gã râu xồm thân thiện cười nói với bọn sơn tặc, cũng nhịn không được mở miệng.

Trương Vân Xuyên tự nhiên cũng đã nhìn ra.

Gã râu xồm này ở trong sơn trại thật sự nhân duyên không tệ.

“Chúng ta mới đến, phải cẩn thận làm việc.” Trương Vân Xuyên dặn dò Đại Hùng trước nay tính tình nóng nảy: “Nơi này không thể so với bên ngoài, trên tay người nơi này nói không chừng đều có mạng người đó.”

Đại Hùng nghe vậy, cũng gật gật đầu, thu liễm lại tâm lý xem thường.

Một lần này lên núi trừ bọn Trương Vân Xuyên, còn có hơn hai trăm lưu dân chiêu mộ được.

Đại đa số trong những lưu dân này đều là thanh niên khỏe mạnh, chỉ có mấy chục người là phụ nữ trẻ con, đều là gia quyến của thanh niên trai tráng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Số ký tự: 0