Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Sơn Tặc (2)

Bạch Sắc Cô Đảo

2024-11-21 00:51:54

Trương Võ nhìn thấy cha mẹ mình bị đánh, cũng nộ khí đằng đằng theo sát sau lao vào trong sân.

Đại Hùng cầm lên một khúc gỗ dựa vào tường, tức giận mắng một tiếng, cũng xông vào.

Gia đinh cùng đứa ở Tạ lão tài chủ mang đến đang vây đánh Tam thúc Tam thẩm.

Đối mặt ba người bọn Trương Vân Xuyên đột nhiên xông vào, cũng có chút ngẩn ra.

Một đứa ở còn chưa thấy rõ diện mạo Trương Vân Xuyên, Trương Vân Xuyên đã một cước đá hắn bay ngược ra ngoài.

“Các ngươi lũ súc sinh này!”

Trương Võ cũng nộ khí xung thiên, trực tiếp bổ ngã một tên gia đinh đánh Tam thúc Tam thẩm xuống đất, hai người vật lộn đấm đá trên mặt đất.

Tạ lão tài chủ nhìn thấy ba người đột nhiên xông vào sân nhà, cũng bị dọa giật mình.

Nhưng sau đó hắn liền mừng như điên.

Quả nhiên bọn nghi phạm Trương Vân Xuyên trốn ở chỗ này!

Chỉ cần bắt được bọn họ, mấy trăm lượng bạc treo thưởng trong nha môn chính là của hắn!

“Mau, bắt lấy bọn hắn!”

Tạ lão tài chủ hưng phấn hô to.

Đám gia đinh cùng đứa ở nghe vậy, cũng đều ùn ùn lao về phía bọn Trương Vân Xuyên.

“Hây!”

Khúc gỗ Đại Hùng cầm trong tay to gỡ cánh tay, hắn trực tiếp đánh ra ngoài, lập tức đánh một đứa ở đang lao về phía hắn vỡ đầu chảy máu.

Trường đao trong tay Trương Vân Xuyên ra tay xảo quyệt mà tàn nhẫn.

Mấy người lao về phía hắn đều bị chém bị thương.

Tạ lão tài chủ vốn cho rằng mình dẫn hơn mười người có thể bắt được bọn Trương Vân Xuyên.

Nhưng hắn đã đánh giá thấp thực lực của bọn Trương Vân Xuyên.

Hai gia đinh kia dưới trướng hắn ngày thường diễu võ dương oai ức hiếp dân chúng tầm thường còn được.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng gặp được Trương Vân Xuyên hạng liều mạng bực này, nhất thời không đủ nhìn.

Đứa ở càng thêm không chịu nổi, bọn họ nói đến cùng chỉ là thanh niên trai trán dân chúng tầm thường mà thôi, ở nhà Tạ lão tài trồng hoa màu mà thôi, ngày thường cũng làm một ít việc khác.

Trong tay bọn họ đều là một ít thủy hỏa côn, trong tay Trương Vân Xuyên là trường đao thật sự.

“Ngũ gia, sân bên kia bắt đầu đánh rồi.”

Ở trong rừng cách đó không xa, gã râu xồm cùng bọn sơn tặc vẫn luôn trốn trong bóng tối quan sát tình huống.

“Đi, đi hỗ trợ!”

Gã râu xồm nhìn thấy Tạ lão tài chủ dẫn người bắt đầu đánh với bọn Trương Vân Xuyên, cảm thấy thời cơ đã đến.

Tạ lão tài chủ dẫn theo hơn mười người, người đông thế mạnh.

Bọn Trương Vân Xuyên nhất định không phải đối thủ.

Hắn ở lúc này hóa trang lên sân khấu cứu bọn Trương Vân Xuyên, Trương Vân Xuyên liền nợ hắn một cái nhân tình.

Đến lúc đó hắn mời Trương Vân Xuyên lên núi nhập bọn, vậy tất cả chính là chuyện nước chảy thành sông.

Ở dưới gã râu xồm đánh tiếng, bọn sơn tặc cũng mang theo binh lực hỗn độn, lao về phía sân nhà Trương gia.

Nhưng khi bọn họ lao tới cửa sân lại phát hiện, đánh đấm đã kết thúc rồi.

Tạ lão tài ngoan ngoãn ngồi ở trên mặt đất, vẻ mặt đầy hoảng sợ.

Gia đinh cùng đứa ở hắn mang đến giờ phút này cũng là mặt mũi bầm dập, còn có mấy kẻ trên người bị thương, ngồi ở trên mặt đất đến thở mạnh cũng không dám.

Sau khi thấy một màn như vậy, đám người gã râu xồm cũng ngây cả ra.

Trương Vân Xuyên này dũng mãnh thế? ?

Lấy một địch mười? ?

Bọn Trương Vân Xuyên chế phục đám người Tạ lão tài, còn chưa kịp thở.

Đối mặt đám người gã râu xồm đột nhiên xuất hiện ở ngoài sân, Trương Vân Xuyên cũng có chút không kịp trở tay.

Những kẻ đột nhiên xuất hiện này không giống với đám người Tạ lão tài.

Những người này tay cầm binh khí, cả người tản ra hơi thở dũng mãnh, vừa thấy đã biết không phải loại lương thiện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong tay Trương Vân Xuyên cầm đao, bước lên một bước, hắn cùng với Đại Hùng sóng vai bảo vệ đám người Tam thúc Tam thẩm ở sau lưng, như đối mặt đại địch.



Cửu Phong sơn, sơn tặc lão trại.

Đoàn người Trương Vân Xuyên trải qua lặn lội đường xa, rốt cuộc đến nơi này.

Ngày đó gã râu xồm sơn tặc đột nhiên xuất hiện, thực sự làm Trương Vân Xuyên cũng bị dọa giật mình.

Hắn cùng Đại Hùng bọn họ đối phó đám người Tạ lão tài còn được.

Nhưng gặp sơn tặc võ trang hạng nặng, bọn họ nhắm chừng chỉ có nước chạy trối chết.

Cũng may sơn tặc không có ác ý đối với bọn họ, mà là mộ danh mà đến.

Ở sau khi nghe được gã râu xồm muốn mời hắn lên núi nhập bọn, Trương Vân Xuyên ở sau khi tự hỏi một phen, đáp ứng.

Hắn vốn là đang tích góp một ít bạc, ở huyện Tam Hà mua lấy thân phận bộ khoái, sau đó tính toán cho lâu dài.

Nhưng ai biết kế hoạch không theo kịp biến hóa.

Hắn giết huyện úy, trở thành nghi phạm bị truy nã.

Bây giờ thiên hạ to lớn, thế mà không có chỗ hắn dung thân.

Bên ngoài khắp nơi đều đang đánh trận, lưu dân khắp nơi, loạn lạc, mạng người như cỏ rác.

Nhà Tam thúc tuy ở sơn thôn nhỏ hoang vắng, nhưng trốn ở chỗ này cũng không phải kế lâu dài.

Trước không nói cần tránh né nha môn đuổi bắt, nhà Tam thúc cũng không giàu có, cũng không đủ lương thực nuôi sống bọn họ.

Những ngày qua đào vong khiến hắn cũng có nhận thức mới đối với thế giới tàn khốc này.

Đó chính là chỉ có trở nên đủ mạnh, mới có thể bảo vệ tốt mình và người thân.

Cá nhân đơn đả độc đấu vô luận là đối mặt bang phái, gia tộc hoặc nha môn, vậy đều không khác gì bọ ngựa đấu xe, người ta tùy ý có thể bóp chết ngươi.

Bây giờ gia nhập sơn tặc không thể nghi ngờ là một lựa chọn rất tốt.

Người khác sợ nha môn, sơn tặc không sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Số ký tự: 0