Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)
Giới Đấu
Bạch Sắc Cô Đảo
2024-11-22 00:28:56
“Bạch tam gia, chính là tiểu tử họ Trương kia đánh chúng ta!”
Vài tên sơn tặc bị đánh vừa rồi giờ phút này theo phía sau Bạch tam gia, chỉ vào Trương Vân Xuyên cáo trạng, ánh mắt bọn họ tràn ngập sự oán độc.
Bạch tam gia nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Trương Vân Xuyên, vẻ mặt đầy giận dữ.
“Họ Trương, ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi đó!”
Bạch tam gia trừng mắt nhìn Trương Vân Xuyên nói: “Người của lão tử ngươi cũng dám đánh, ngươi có phải chán sống rồi hay không!”
“Ai u, đây không phải Bạch tam gia sao, cơn gió nào thổi ngươi tới?” Trương Vân Xuyên cũng cười tủm tỉm đứng lên.
“Họ Trương, ngươi đừng giả bộ hồ đồ với lão tử!”
Bạch tam gia cả giận nói: “Ngươi đánh người của lão tử, ngươi hôm nay nếu không nói ra cho lão tử một cái căn nguyên, lão tử thế nào cũng phải chém ngươi thành tám mảnh!”
Bạch Hào ở trong Cửu Phong sơn trại ngồi chiếc ghế thứ ba, trước giờ rất bao che khuyết điểm.
Bây giờ người của hắn thế mà bị Trương Vân Xuyên đánh, hắn như thế nào cũng nuốt không trôi cục tức này.
“Bạch tam gia, người của ngươi có chút thiếu quản giáo nha.”
Trương Vân Xuyên cười nói: “Bọn họ vừa đến trước mặt ta đã nhe răng trợn mắt đối với ta, ai không biết còn tưởng là mấy con chó điên sủa loạn đó.”
“Ta con người này á, luôn thích giúp người ta, cho nên thay ngài quản giáo một chút, ngài không để ý chứ?”
“Ngươi con mẹ nó mới là chó điên ấy!”
Mấy tên sơn tặc kia nghe được Trương Vân Xuyên vòng vo mắng bọn hắn, cũng lập tức trợn mắt bác bỏ.
“Bạch tam gia, ngươi xem đi, bây giờ bọn hắn lại sủa bậy rồi.”
Trương Vân Xuyên lời nói thấm thía: “Bạch tam gia, ta tốt bụng xin khuyên một câu, ngươi nếu thiếu chó tốt mà nói ta quay đầu tặng ngươi mấy con, con chó điên này cũng đừng dắt ra mất mặt xấu hổ, làm người ta chê cười.”
Người chung quanh nghe được giọng điệu kỳ quái đó của Trương Vân Xuyên, cũng nhịn không được che miệng cười.
Bọn họ không ngờ Trương Vân Xuyên gã này không chỉ có công phu quyền cước lợi hại, công phu đâm chọc người ta cũng không kém.
Nhưng ngại thân phận Bạch tam gia, bọn họ cũng không dám to gan lớn mật cười nói, ai cũng nhịn tới mức mặt đỏ bừng.
“Họ Trương, ngươi quá cuồng rồi! !”
Bạch tam gia làm sao nhịn được lời nói lạnh nhạt trào phúng bực này của Trương Vân Xuyên, lập tức bùng nổ.
Hắn chính là Tam đương gia Cửu Phong sơn, ai thấy hắn mà không thể cung kính.
Nhưng Trương Vân Xuyên một người mới lên núi, đánh người của hắn không nói, bây giờ thế mà còn dám trước mặt mọi người trào phúng hắn.
Có giỏi nhịn cũng không nhịn nổi!
Hắn nếu không giết chết Trương Vân Xuyên, hắn về sau ở trong trại còn lăn lộn như thế nào!
“Đánh cho ta!”
Bạch tam gia đôi mắt đỏ rực trừng lên nhìn Trương Vân Xuyên, cả giận nói: “Đánh chết tính cho ta!”
Hơn hai mươi tên sơn tặc lưng hùm vai gấu kia dưới trướng Bạch tam gia lập tức ùa lên, lao về phía Trương Vân Xuyên.
“Các huynh đệ, cầm binh khí!”
Lâm Hiền thấy đối phương muốn ra tay, cũng nhặt lên một thanh đao gỗ, dẫn đầu xông lên.
Đám người Lương Đại Hổ, Đại Hùng, Hoàng Khánh cũng vẫn luôn chú ý thế cục phát triển.
Nhìn thấy đối phương muốn ra tay, bọn họ cũng không chút nào yếu thế.
Ở dưới bọn họ dẫn dắt, mấy chục huynh đệ Đinh đội Sơn tự doanh lập tức cầm lên đao gỗ, tấm khiên đón đầu.
Bọn họ những người này lúc làm lưu dân đã bị người ta ức hiếp, tự nhiên biết đạo lý ôm đoàn.
Bây giờ có người muốn ức hiếp đầu lĩnh Trương Vân Xuyên của bọn họ, bọn họ tự nhiên không để yên.
“Rầm!”
Lâm Hiền đi trước làm gương, đao gỗ trong tay hung hăng đánh lên đầu tên sơn tặc kia.
Sơn tặc ai u một tiếng, lập tức ôm đầu kêu đau.
Nhưng ngay sau đó, tấm khiên trong tay Lương Đại Hổ liền đập mạnh xuống, đánh cho gã ngã xuống đất.
Bạch tam gia căn bản không ngờ Trương Vân Xuyên một đám người này thật sự dám ra tay với hắn.
Cho nên hắn chỉ dẫn theo hơn hai mươi người tới đây.
Đối mặt Đinh đội Sơn tự doanh sớm có chuẩn bị, bọn họ nhất thời trở thành đối tượng bị vây đánh.
“Họ Bạch ngươi tính là cái gì hả!”
“Trước kia ức hiếp người Sơn tự doanh chúng ta còn chưa tính!”
“Bây giờ ngươi tới tận cửa ức hiếp chúng ta, bắt nạt người ta quá lắm!”
“...”
Trương Vân Xuyên ấn Bạch tam gia ở trên mặt đất đánh mạnh, đồng thời cũng lớn tiếng la lên.
Đám sơn tặc Sơn tự doanh chung quanh sau khi nghe được Trương Vân Xuyên nói, cũng từ bỏ tâm tư tiến lên can ngăn.
Đám người Bạch tam gia cùng Nhị gia này hình thành một thế lực, rất kiêu ngạo ương ngạnh ở trong trại.
Người Sơn tự doanh bọn họ đi theo là Bàng ngũ gia.
Bàng ngũ gia là người hiền lành, không muốn so đo với bọn họ, chỉ ước thúc người mình, không tranh đấu với bọn họ.
Cho nên huynh đệ Sơn tự doanh không thiếu bị bọn họ ức hiếp, nhưng chỉ có thể câm điếc ăn hoàng liên, đắng mà không nói ra được.
Bây giờ Trương Vân Xuyên chọc chuyện này ra, nhất thời chọc đến trong tâm khảm của huynh đệ Sơn tự doanh.
Bọn họ cảm thấy họ Bạch này quá ức hiếp người ta rồi.
Nhưng bọn họ vẫn duy trì lý trí.
Trương Vân Xuyên dám đánh với Bạch tam gia, bọn họ vẫn có băn khoăn, cho nên chỉ ở một bên quan sát, chưa tự mình xuống sân.
Hai bên ở tiền trại hỗn chiến với nhau, trong lúc nhất thời côn bổng cùng hạ xuống, tiếng kêu rên thảm thiết lúc trầm lúc bổng.
Bạch tam gia ở trong sơn trại địa vị cao thượng, bên cạnh cũng không ít thủ hạ vây quanh.
Điều này làm hắn sống an nhàn sung sướng, rất ít tự mình xuống sân chiến đấu.
Vài tên sơn tặc bị đánh vừa rồi giờ phút này theo phía sau Bạch tam gia, chỉ vào Trương Vân Xuyên cáo trạng, ánh mắt bọn họ tràn ngập sự oán độc.
Bạch tam gia nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Trương Vân Xuyên, vẻ mặt đầy giận dữ.
“Họ Trương, ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi đó!”
Bạch tam gia trừng mắt nhìn Trương Vân Xuyên nói: “Người của lão tử ngươi cũng dám đánh, ngươi có phải chán sống rồi hay không!”
“Ai u, đây không phải Bạch tam gia sao, cơn gió nào thổi ngươi tới?” Trương Vân Xuyên cũng cười tủm tỉm đứng lên.
“Họ Trương, ngươi đừng giả bộ hồ đồ với lão tử!”
Bạch tam gia cả giận nói: “Ngươi đánh người của lão tử, ngươi hôm nay nếu không nói ra cho lão tử một cái căn nguyên, lão tử thế nào cũng phải chém ngươi thành tám mảnh!”
Bạch Hào ở trong Cửu Phong sơn trại ngồi chiếc ghế thứ ba, trước giờ rất bao che khuyết điểm.
Bây giờ người của hắn thế mà bị Trương Vân Xuyên đánh, hắn như thế nào cũng nuốt không trôi cục tức này.
“Bạch tam gia, người của ngươi có chút thiếu quản giáo nha.”
Trương Vân Xuyên cười nói: “Bọn họ vừa đến trước mặt ta đã nhe răng trợn mắt đối với ta, ai không biết còn tưởng là mấy con chó điên sủa loạn đó.”
“Ta con người này á, luôn thích giúp người ta, cho nên thay ngài quản giáo một chút, ngài không để ý chứ?”
“Ngươi con mẹ nó mới là chó điên ấy!”
Mấy tên sơn tặc kia nghe được Trương Vân Xuyên vòng vo mắng bọn hắn, cũng lập tức trợn mắt bác bỏ.
“Bạch tam gia, ngươi xem đi, bây giờ bọn hắn lại sủa bậy rồi.”
Trương Vân Xuyên lời nói thấm thía: “Bạch tam gia, ta tốt bụng xin khuyên một câu, ngươi nếu thiếu chó tốt mà nói ta quay đầu tặng ngươi mấy con, con chó điên này cũng đừng dắt ra mất mặt xấu hổ, làm người ta chê cười.”
Người chung quanh nghe được giọng điệu kỳ quái đó của Trương Vân Xuyên, cũng nhịn không được che miệng cười.
Bọn họ không ngờ Trương Vân Xuyên gã này không chỉ có công phu quyền cước lợi hại, công phu đâm chọc người ta cũng không kém.
Nhưng ngại thân phận Bạch tam gia, bọn họ cũng không dám to gan lớn mật cười nói, ai cũng nhịn tới mức mặt đỏ bừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Họ Trương, ngươi quá cuồng rồi! !”
Bạch tam gia làm sao nhịn được lời nói lạnh nhạt trào phúng bực này của Trương Vân Xuyên, lập tức bùng nổ.
Hắn chính là Tam đương gia Cửu Phong sơn, ai thấy hắn mà không thể cung kính.
Nhưng Trương Vân Xuyên một người mới lên núi, đánh người của hắn không nói, bây giờ thế mà còn dám trước mặt mọi người trào phúng hắn.
Có giỏi nhịn cũng không nhịn nổi!
Hắn nếu không giết chết Trương Vân Xuyên, hắn về sau ở trong trại còn lăn lộn như thế nào!
“Đánh cho ta!”
Bạch tam gia đôi mắt đỏ rực trừng lên nhìn Trương Vân Xuyên, cả giận nói: “Đánh chết tính cho ta!”
Hơn hai mươi tên sơn tặc lưng hùm vai gấu kia dưới trướng Bạch tam gia lập tức ùa lên, lao về phía Trương Vân Xuyên.
“Các huynh đệ, cầm binh khí!”
Lâm Hiền thấy đối phương muốn ra tay, cũng nhặt lên một thanh đao gỗ, dẫn đầu xông lên.
Đám người Lương Đại Hổ, Đại Hùng, Hoàng Khánh cũng vẫn luôn chú ý thế cục phát triển.
Nhìn thấy đối phương muốn ra tay, bọn họ cũng không chút nào yếu thế.
Ở dưới bọn họ dẫn dắt, mấy chục huynh đệ Đinh đội Sơn tự doanh lập tức cầm lên đao gỗ, tấm khiên đón đầu.
Bọn họ những người này lúc làm lưu dân đã bị người ta ức hiếp, tự nhiên biết đạo lý ôm đoàn.
Bây giờ có người muốn ức hiếp đầu lĩnh Trương Vân Xuyên của bọn họ, bọn họ tự nhiên không để yên.
“Rầm!”
Lâm Hiền đi trước làm gương, đao gỗ trong tay hung hăng đánh lên đầu tên sơn tặc kia.
Sơn tặc ai u một tiếng, lập tức ôm đầu kêu đau.
Nhưng ngay sau đó, tấm khiên trong tay Lương Đại Hổ liền đập mạnh xuống, đánh cho gã ngã xuống đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch tam gia căn bản không ngờ Trương Vân Xuyên một đám người này thật sự dám ra tay với hắn.
Cho nên hắn chỉ dẫn theo hơn hai mươi người tới đây.
Đối mặt Đinh đội Sơn tự doanh sớm có chuẩn bị, bọn họ nhất thời trở thành đối tượng bị vây đánh.
“Họ Bạch ngươi tính là cái gì hả!”
“Trước kia ức hiếp người Sơn tự doanh chúng ta còn chưa tính!”
“Bây giờ ngươi tới tận cửa ức hiếp chúng ta, bắt nạt người ta quá lắm!”
“...”
Trương Vân Xuyên ấn Bạch tam gia ở trên mặt đất đánh mạnh, đồng thời cũng lớn tiếng la lên.
Đám sơn tặc Sơn tự doanh chung quanh sau khi nghe được Trương Vân Xuyên nói, cũng từ bỏ tâm tư tiến lên can ngăn.
Đám người Bạch tam gia cùng Nhị gia này hình thành một thế lực, rất kiêu ngạo ương ngạnh ở trong trại.
Người Sơn tự doanh bọn họ đi theo là Bàng ngũ gia.
Bàng ngũ gia là người hiền lành, không muốn so đo với bọn họ, chỉ ước thúc người mình, không tranh đấu với bọn họ.
Cho nên huynh đệ Sơn tự doanh không thiếu bị bọn họ ức hiếp, nhưng chỉ có thể câm điếc ăn hoàng liên, đắng mà không nói ra được.
Bây giờ Trương Vân Xuyên chọc chuyện này ra, nhất thời chọc đến trong tâm khảm của huynh đệ Sơn tự doanh.
Bọn họ cảm thấy họ Bạch này quá ức hiếp người ta rồi.
Nhưng bọn họ vẫn duy trì lý trí.
Trương Vân Xuyên dám đánh với Bạch tam gia, bọn họ vẫn có băn khoăn, cho nên chỉ ở một bên quan sát, chưa tự mình xuống sân.
Hai bên ở tiền trại hỗn chiến với nhau, trong lúc nhất thời côn bổng cùng hạ xuống, tiếng kêu rên thảm thiết lúc trầm lúc bổng.
Bạch tam gia ở trong sơn trại địa vị cao thượng, bên cạnh cũng không ít thủ hạ vây quanh.
Điều này làm hắn sống an nhàn sung sướng, rất ít tự mình xuống sân chiến đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro