Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Mượn Thế (2)

Bạch Sắc Cô Đảo

2024-11-22 00:28:56

Phú quý là cầu trong nguy hiểm, muốn mượn thế mà lên, chắc chắn phải gánh vác một ít phiêu lưu.

Trương Vân Xuyên công khai đánh người của Tam đương gia Bạch Hào, sơn tặc chung quanh xem náo nhiệt, nhưng mấy anh em kết nghĩa của hắn lại thấp thỏm lo âu.

“Đại ca, ngươi không nên xúc động như vậy.” Lâm Hiền kéo Trương Vân Xuyên đến một bên nói: “Nghe nói Bạch tam gia luôn bao che khuyết điểm, ngươi đánh người của hắn, hắn sẽ không từ bỏ ý đồ.”

“Chúng ta mới đến, nếu đắc tội hắn, hắn có rất nhiều biện pháp đối phó chúng ta.”

Lâm Hiền đề nghị: “Nếu không chúng ta để một lát nữa đi Bạch tam gia bên đó một chuyến, đi bồi tội nói lời xin lỗi, hóa giải cái hiểu lầm này.”

“Đúng vậy, đại ca, ta thấy vẫn là nghe lời nhị ca, đợi lát nữa chúng ta cùng đi nhận lỗi.” Lão ngũ Hoàng Khánh cũng phụ họa theo.

“Dựa vào cái gì nhận lỗi nha?” Lão tam Lương Đại Hổ bất mãn nói: “Bọn hắn nói năng lỗ mãng đối với đại ca, đại ca đánh bọn hắn, ta thấy bọn hắn đó là đáng đời!”

“Theo ta nói, còn đánh nhẹ đó!”

“Nên hung hăng đánh bọn hắn một trận, khiến bọn hắn biết Mã vương gia có mấy con mắt!”

Đại Hùng cũng nghiêm túc gật gật đầu: “Ta cảm thấy không cần sợ bọn hắn!”

“Tam đương gia tính là cái rắm, ở trong trại này chẳng lẽ còn có thể một tay che trời hay sao?”

“Nếu hắn thật sự tìm chúng ta gây phiền toái, chúng ta cùng lắm thì đi tìm Đại đương gia làm chủ thay chúng ta!”

Đại Hùng nói: “Dù sao cũng không phải lỗi của chúng ta, bọn hắn đầu tiên là mở lời khiêu khích, sau đó lại muốn đánh người!”

“...”

Mấy vị huynh đệ khác họ này cũng đều ý kiến không đồng nhất, nhưng bọn họ quan tâm đối với Trương Vân Xuyên lại là thật.

Bọn họ đều là cùng nhau lên núi, ôm đoàn sưởi ấm lẫn nhau.

Bây giờ Trương Vân Xuyên đắc tội người của Tam đương gia, bọn họ cũng sợ Trương Vân Xuyên chịu thiệt.

“Xin lỗi đó là chuyện không có khả năng.” Trương Vân Xuyên ngăn bọn họ tranh luận, mở miệng nói: “Các ngươi biết Đại đương gia vì sao mới đến, đã coi trọng ta, ủy thác trọng trách đối với ta không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đám người Lâm Hiền cũng đều nhìn nhau, sau đó ùn ùn lắc đầu.

“Các ngươi đều là huynh đệ của ta, ta cũng không giấu các ngươi.”

Trương Vân Xuyên chuẩn bị lộ ra một chút đối với bọn họ, để bọn họ cũng có một cái chuẩn bị tâm lý.

“Bởi vì Đại đương gia rất bất mãn đối với đám người Nhị đương gia, bản thân hắn lại không tiện ra tay, cho nên liền đề bạt ta người mới dám giết cẩu quan này lên.”

“Hắn hy vọng ta người mới này dám đấu với đám người Nhị đương gia.”

Trương Vân Xuyên nói: “Ta bây giờ nếu đi nhận lỗi với họ Bạch kia, cũng liền ý nghĩa, ta hướng đám người Nhị đương gia chịu thua.”

“Ta không dám đấu với đám người Nhị đương gia, vậy đối với Đại đương gia mà nói, ta liền không có tác dụng gì nữa.”

“Các ngươi cảm thấy Đại đương gia về sau còn có thể nâng đỡ ta sao?”

Lâm Hiền cũng không ngờ, trong đó thế mà còn có nhiều vòng vo như vậy, hắn không khỏi nhíu mày.

Trương Vân Xuyên tiếp tục nói: “Cho nên ta không những không thể chịu thua, còn phải tiếp tục đắc tội bọn họ, đối nghịch với bọn họ!”

“Chỉ cần ta dám đối nghịch với bọn họ, vậy Đại đương gia chắc chắn sẽ ở sau lưng luôn ủng hộ ta, vậy ta không chỉ có thể làm đội trưởng này, về sau vị trí đương gia trong trại này cũng có thể ngồi được!”

Trương Vân Xuyên nói với bọn Lâm Hiền: “Chúng ta muốn có chỗ đứng ở trong trại, muốn về sau có ngày lành, muốn không bị người ta sai sử, vậy chúng ta phải bắt lấy cơ hội này!”

“Nhưng ta nghe nói đám người Nhị đương gia, Tam đương gia, Tứ đương gia quan hệ chặt chẽ, thế lực của bọn họ rất lớn.”

Lâm Hiền có chút lo lắng nói: “Chúng ta bây giờ mới đến, đấu lại không?”

“Chúng ta tự nhiên là đấu không lại.” Trương Vân Xuyên chỉ chỉ hậu trại: “Nhưng chúng ta chỉ là lính trước ngựa xung phong hãm trận mà thôi.”

“Đứng sau lưng chúng ta chính là Đại đương gia.”

“Có Đại đương gia ủng hộ, ngươi nói chúng ta sợ gì?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vậy thì đấu một trận!” Lương Đại Hổ mở miệng nói: “Đại ca, chúng ta nghe ngươi hết!”

“Đừng nói là đấu một trận, cho dù giết chết bọn hắn, ta cũng không nhíu mày!”

“Đúng, không sợ bọn hắn!” Đại Hùng cũng phụ họa theo.

“Đại ca, vô luận thế nào, chúng ta đều ủng hộ ngươi.”

Lâm Hiền và Hoàng Khánh sau khi biết ý tưởng của Trương Vân Xuyên, cũng khẽ cắn môi, quyết định liều một phen.



Trương Vân Xuyên đánh đau người dưới trướng Bạch tam gia, tự nhiên cũng khiến Bạch tam gia giận tím mặt.

Trôi qua không đến thời gian một chén trà, hắn đã dẫn theo hơn hai mươi sơn tặc lưng hùm vai gấu, khí thế hùng hổ đến tiền trại.

“Là thằng nhãi con nào không có mắt dám đánh huynh đệ của ta!”

“Đứng ra cho lão tử!”

Người của Bạch tam gia còn chưa tới, tiếng gào rống phẫn nộ kia đã truyền tới.

Trương Vân Xuyên nghe vậy, cũng ngẩng đầu lên.

Đám người Lâm Hiền đang thao luyện cũng đều ùn ùn ngừng lại, nhìn người tới, ánh mắt không tốt.

Bọn họ cùng Trương Vân Xuyên kết làm huynh đệ khác họ, xem như cùng trận doanh.

Trương Vân Xuyên bây giờ là thủ lĩnh của bọn họ.

Nếu Trương Vân Xuyên bị chèn ép xuống, vậy bọn họ về sau ở trong trại nhắm chừng cũng không dễ sống.

Cho nên bọn họ bây giờ cũng đều kiên quyết ủng hộ Trương Vân Xuyên.

Cái này không chỉ vì Trương Vân Xuyên là đại ca của bọn họ, đồng thời cũng vì chính bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Số ký tự: 0