Đêm Tân Hôn, Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Về Thập Niên 70 Đoạt Tháo Hán

Chẳng Cần Làm M...

2024-11-17 15:14:58

Triệu Tú Mai đau đớn, hét lên như con lợn bị chọc tiết.

Diệp Tụng hất mạnh làm cô ta ngã nhào ra xa.

"Triệu Tú Mai, tối qua cô chửi tôi trước cửa, tôi nể tình chúng ta ở chung một mái nhà, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, nên không chấp nhặt cô. Đừng tưởng tôi sợ cô. Nếu lần sau tôi còn nghe thấy cô chửi tôi, tôi sẽ cho cô thêm vài cái bạt tai."

Diệp Tụng dùng khí thế lạnh lùng của kiếp trước khi làm nghề mổ lợn để cảnh cáo.

Triệu Tú Mai loạng choạng lùi lại vài bước, dựa vào bức tường đất, toàn thân run rẩy vì ánh mắt dữ tợn của Diệp Tụng.

"Diệp Tụng, tối qua cô đá đồng chí Khâu Ái Hoa, trưa nay lại đánh tôi. Cô không sợ tôi đi báo với đại đội trưởng à?"

Lúc này đang là giờ ăn trưa, tất cả mọi người đều có mặt.

Khâu Ái Hoa bưng tô cháo ngô ngồi xổm bên bếp ăn.

Từ khi không nấu ăn cùng Diệp Tụng nữa, anh ta đã phải ăn cháo ngô hai bữa liên tiếp. Tối qua nằm trong chăn, anh ta thấy ngay cả hơi thở của mình cũng toàn là mùi cháo ngô.

Khâu Ái Hoa vốn đã bất mãn với tay nghề nấu ăn của Triệu Tú Mai, nghe cô ta đe dọa Diệp Tụng, anh ta liền nổi đóa: "Triệu Tú Mai, cô im miệng cho tôi!"

Anh ta đã cố gắng thuyết phục đám thanh niên trí thức không truyền ra ngoài chuyện xấu hổ tối qua. Triệu Tú Mai đúng là cái đồ vừa xấu vừa luôn gây rắc rối cho anh ta.

"Cô không thấy mất mặt nhưng tôi thì có! Cô muốn đi tố cáo với đại đội trưởng thì tự mà đi, đừng kéo tôi vào."

Khâu Ái Hoa lườm Triệu Tú Mai cảnh cáo rồi quay về phòng đóng sầm cửa lại.

"Cô đi mà tố cáo, đi luôn ngay bây giờ đi. Nếu không đi, cô là cháu của tôi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Tụng chẳng sợ Triệu Tú Mai đi mách Vương Khải Phát.

Vương Khải Phát là người có học, biết phân biệt phải trái rõ ràng, được bầu làm đại đội trưởng đội sản xuất của thôn Ma Bàn nhờ tài lãnh đạo và được lòng mọi người.

Giữa trưa, Triệu Tú Mai mắng cô trước mặt cả chục thanh niên trí thức. Chỉ cần hỏi qua, Vương Khải Phát sẽ hiểu được đầu đuôi câu chuyện. Người bị phê bình chắc gì đã là cô.

Triệu Tú Mai lập tức im bặt, ỉu xìu như quả cà héo.

Diệp Tụng phủi tay, sải bước về phòng tiếp tục làm giày.

Vì vài ngày tới phải xin nghỉ nên chiều hôm đó khi tập trung tại bãi đất vàng để phân công công việc, cô không yêu cầu đại đội trưởng Vương Khải Phát giao việc cày bừa nữa mà xin đi nhổ cỏ cùng mấy người phụ nữ trong thôn trên đồi rừng trẩu và du trà.

"Diệp Tụng, sao hôm nay không xin đại đội trưởng Vương làm công việc cày bừa? Còn vài mảnh ruộng khoai tây bên vịnh Liêm Đao chưa cày đấy."

Ai đó trong đám đông buông lời trêu chọc Diệp Tụng.

"Hừ." Trương Phân Phương hừ lạnh, cất giọng châm biếm: "Chắc thấy mệt chứ gì. Trước kia tự nguyện xin cày bừa chỉ để làm màu cho Hoắc Cảnh Xuyên thấy. Giờ cậu ta hứa cưới rồi, chẳng cần làm màu nữa, nên khỏi cần cày."

Trương Phân Phương hả hê lắm.

Bà ta biết ngay mà, Diệp Tụng không làm được lâu.

Hoắc Cảnh Xuyên đúng là ngốc, bỏ ra bao nhiêu tiền để cưới một người chỉ được cái mã ngoài, làm việc chẳng ra gì. Phụ nữ thì tắt đèn đều như nhau cả thôi.

Nghĩ đến đống sính lễ Hoắc Cảnh Xuyên mang đến trưa nay, Trương Phân Phương thấy nghẹn tức cả lồng ngực.

Quá phí của!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Tân Hôn, Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Về Thập Niên 70 Đoạt Tháo Hán

Số ký tự: 0