Đêm Tân Hôn, Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Về Thập Niên 70 Đoạt Tháo Hán
Cô Định Làm Gì
2024-11-17 15:14:58
Hoắc Cảnh Xuyên nhìn theo tay cô: "Tôi mang thịt gà đi rồi, tối nay em ăn gì?"
"Tôi có thể nấu súp, nấu mì, làm bánh ngô. Vừa mới thu hoạch vụ mùa xong, tôi không lo đói đâu. Tranh thủ lúc thịt gà còn nóng, anh mau mang về nhà đi, buổi tối nhớ mang bát trả lại cho tôi. Tôi chỉ có hai cái tô thôi, lỡ anh làm vỡ mà không mang trả, tôi không có tô để đựng thức ăn nữa."
Khi tiễn Hoắc Cảnh Xuyên ra của, Diệp Tụng bất chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
"À, anh Cảnh Xuyên này, nhà anh có bẫy chuột không? Nếu có, cho tôi mượn một hai cái dùng tạm."
Trong lòng Diệp Tụng đang nghĩ đến “anh Cảnh Xuyên” nên vô thức gọi lên thành tiếng.
Tiếng gọi này khiến tim Hoắc Cảnh Xuyên loạn nhịp, mãi mới đáp lại: "... Có."
"Trong phòng em có chuột sao? Lúc quay lại trả tô, tôi sẽ bắt cho em."
"Chúng ta ở đây một lúc rồi mà chưa thấy con chuột nào."
Diệp Tụng nhìn ra ngoài cửa.
Cái bẫy chuột này không phải để bắt chuột, mà để đề phòng kẻ có ý đồ xấu.
Hôm nay Hoắc Cảnh Xuyên mang nhiều đồ sang đây như vậy, không tránh khỏi có kẻ ghen ghét.
Nếu không vì lo có người ghé mắt nhìn trộm rồi gây điều tiếng, cô đã cất hết đồ vào không gian riêng rồi.
Vấn đề này khiến Diệp Tụng đau đầu không ít.
Ngày mai, cô sẽ cùng Hoắc Cảnh Xuyên về thành phố Thanh Viễn. Cả đi lẫn về cộng thêm thời gian nộp tài liệu cho đội và chờ xét duyệt, ít nhất phải mất bốn, năm ngày mới quay lại được thôn Ma Bàn. Nếu không sắp xếp trong phòng ổn thỏa, làm sao cô yên tâm rời đi?
Dù có mèo béo Tiểu Bạch trông nhà, cô cũng cần đặt thêm vài cái bẫy chống trộm trước cửa.
"Ngày mai chúng ta phải khởi hành sớm đi Thanh Viễn, mất bốn, năm ngày mới về. Trong phòng để nhiều lương thực, lại có cả sính lễ anh mang tới hôm nay. Nếu cứ để không thế này, chẳng may chuột chạy vào phá hỏng thì sao? Vì vậy trước khi đi, tôi muốn đặt vài cái bẫy chuột."
"Tối nay tôi sẽ mang đến cho em hai cái."
Triệu Tú Mai bưng một tô cháo ngô ngồi trước cửa phòng mình, vừa lơ đãng ăn vừa để ý cuộc trò chuyện giữa Diệp Tụng và Hoắc Cảnh Xuyên.
Hoắc Cảnh Xuyên vừa rời đi, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, đặt mạnh cái tô sành xuống bậu cửa, cất giọng châm chọc: "Có người đúng là không biết xấu hổ nhỉ! Chưa cưới mà đã hai, ba lần giữ đàn ông lại trong phòng mình, giữa ban ngày ban mặt mà đóng cửa kín mít, chẳng biết làm cái trò đồi bại gì bên trong."
Diệp Tụng nghĩ đến đôi giày của Hoắc Cảnh Xuyên còn đang làm dở, không muốn đôi co, định quay vào phòng.
"Còn trẻ mà đã đói khát như vậy, đúng là loại không biết liêm sỉ..."
Diệp Tụng khẽ nhếch môi, thu lại bước chân, quay người bước tới trước mặt Triệu Tú Mai, nở nụ cười lạnh lùng.
Triệu Tú Mai thấy cô đi tới, trong lòng thoáng sợ hãi:
"Diệp... Diệp Tụng, cô định làm gì?"
Bốp!
Diệp Tụng không buồn trả lời, giơ tay tát mạnh vào mặt Triệu Tú Mai.
Triệu Tú Mai ngây người vì cái tát bất ngờ rồi lập tức nổi giận, đứng bật dậy khỏi cái ghế gỗ mục, điên cuồng lao về phía Diệp Tụng.
Diệp Tụng cao hơn cô ta, tay lại dài hơn. Thấy Triệu Tú Mai xông đến giống như chó điên, cô nhanh tay tóm lấy bím tóc ở trước ngực cô ta giật mạnh.
Lúc trước, Diệp Tụng cảm thấy hai bím tóc to của Triệu Tú Mai trông thật quê mùa. Nhưng lúc này, cô bỗng thấy chúng thuận tay đến lạ.
"Tôi có thể nấu súp, nấu mì, làm bánh ngô. Vừa mới thu hoạch vụ mùa xong, tôi không lo đói đâu. Tranh thủ lúc thịt gà còn nóng, anh mau mang về nhà đi, buổi tối nhớ mang bát trả lại cho tôi. Tôi chỉ có hai cái tô thôi, lỡ anh làm vỡ mà không mang trả, tôi không có tô để đựng thức ăn nữa."
Khi tiễn Hoắc Cảnh Xuyên ra của, Diệp Tụng bất chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
"À, anh Cảnh Xuyên này, nhà anh có bẫy chuột không? Nếu có, cho tôi mượn một hai cái dùng tạm."
Trong lòng Diệp Tụng đang nghĩ đến “anh Cảnh Xuyên” nên vô thức gọi lên thành tiếng.
Tiếng gọi này khiến tim Hoắc Cảnh Xuyên loạn nhịp, mãi mới đáp lại: "... Có."
"Trong phòng em có chuột sao? Lúc quay lại trả tô, tôi sẽ bắt cho em."
"Chúng ta ở đây một lúc rồi mà chưa thấy con chuột nào."
Diệp Tụng nhìn ra ngoài cửa.
Cái bẫy chuột này không phải để bắt chuột, mà để đề phòng kẻ có ý đồ xấu.
Hôm nay Hoắc Cảnh Xuyên mang nhiều đồ sang đây như vậy, không tránh khỏi có kẻ ghen ghét.
Nếu không vì lo có người ghé mắt nhìn trộm rồi gây điều tiếng, cô đã cất hết đồ vào không gian riêng rồi.
Vấn đề này khiến Diệp Tụng đau đầu không ít.
Ngày mai, cô sẽ cùng Hoắc Cảnh Xuyên về thành phố Thanh Viễn. Cả đi lẫn về cộng thêm thời gian nộp tài liệu cho đội và chờ xét duyệt, ít nhất phải mất bốn, năm ngày mới quay lại được thôn Ma Bàn. Nếu không sắp xếp trong phòng ổn thỏa, làm sao cô yên tâm rời đi?
Dù có mèo béo Tiểu Bạch trông nhà, cô cũng cần đặt thêm vài cái bẫy chống trộm trước cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngày mai chúng ta phải khởi hành sớm đi Thanh Viễn, mất bốn, năm ngày mới về. Trong phòng để nhiều lương thực, lại có cả sính lễ anh mang tới hôm nay. Nếu cứ để không thế này, chẳng may chuột chạy vào phá hỏng thì sao? Vì vậy trước khi đi, tôi muốn đặt vài cái bẫy chuột."
"Tối nay tôi sẽ mang đến cho em hai cái."
Triệu Tú Mai bưng một tô cháo ngô ngồi trước cửa phòng mình, vừa lơ đãng ăn vừa để ý cuộc trò chuyện giữa Diệp Tụng và Hoắc Cảnh Xuyên.
Hoắc Cảnh Xuyên vừa rời đi, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, đặt mạnh cái tô sành xuống bậu cửa, cất giọng châm chọc: "Có người đúng là không biết xấu hổ nhỉ! Chưa cưới mà đã hai, ba lần giữ đàn ông lại trong phòng mình, giữa ban ngày ban mặt mà đóng cửa kín mít, chẳng biết làm cái trò đồi bại gì bên trong."
Diệp Tụng nghĩ đến đôi giày của Hoắc Cảnh Xuyên còn đang làm dở, không muốn đôi co, định quay vào phòng.
"Còn trẻ mà đã đói khát như vậy, đúng là loại không biết liêm sỉ..."
Diệp Tụng khẽ nhếch môi, thu lại bước chân, quay người bước tới trước mặt Triệu Tú Mai, nở nụ cười lạnh lùng.
Triệu Tú Mai thấy cô đi tới, trong lòng thoáng sợ hãi:
"Diệp... Diệp Tụng, cô định làm gì?"
Bốp!
Diệp Tụng không buồn trả lời, giơ tay tát mạnh vào mặt Triệu Tú Mai.
Triệu Tú Mai ngây người vì cái tát bất ngờ rồi lập tức nổi giận, đứng bật dậy khỏi cái ghế gỗ mục, điên cuồng lao về phía Diệp Tụng.
Diệp Tụng cao hơn cô ta, tay lại dài hơn. Thấy Triệu Tú Mai xông đến giống như chó điên, cô nhanh tay tóm lấy bím tóc ở trước ngực cô ta giật mạnh.
Lúc trước, Diệp Tụng cảm thấy hai bím tóc to của Triệu Tú Mai trông thật quê mùa. Nhưng lúc này, cô bỗng thấy chúng thuận tay đến lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro