Đêm Tân Hôn, Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Về Thập Niên 70 Đoạt Tháo Hán
Nằm Mơ Đi
2024-11-17 15:14:58
Diệp thanh niên trí thức này vừa có ngoại hình, vừa có dáng vóc, lại có học vấn, các chàng trai trẻ từ mười dặm tám thôn quanh đây đều ngưỡng mộ. Vì sao một cô gái xinh đẹp và tài giỏi như vậy lại sẵn lòng gả cho đứa con thô kệch của bà chứ?
Lý Chiêu Đệ cảm thấy không thực tế, cho rằng thằng con mình chỉ bị mê mẩn sau khi gặp Diệp Tụng, đến mức lóa hết cả mắt. Lúc này nghe cuộc trò chuyện giữa Diệp Tụng và Hoắc Tú Nha, bà mới tin lời Hoắc Cảnh Xuyên nói lúc trưa.
"Ông nó ơi, Diệp thanh niên trí thức này thật sự muốn gả cho Cảnh Xuyên, con trai của chúng ta."
Cô con dâu xinh đẹp không chạy thoát rồi, Lý Chiêu Đệ kích động nắm chặt cánh tay chồng.
Lúc này Hoắc Kiến Thành cũng rất phấn khích.
Con trai cả đã được đề bạt làm cán bộ, có lẽ sẽ ở trong quân đội cả đời, cưới một cô vợ xinh đẹp có học vấn đi bên cạnh, có thể thường xuyên nhắc nhở thằng con trai vụng về của ông, giúp ích cho tương lai của nó.
"Nếu Diệp thanh niên trí thức đồng ý lấy Cảnh Xuyên, chúng ta phải chuẩn bị sính lễ cho tốt, nhà họ Hoắc tuy không giàu có nhưng cũng không thể để Diệp thanh niên trí thức thiệt thòi."
Cuộc trò chuyện của hai vợ chồng bị Trương Phân Phương, người có đôi tai nhạy bén nghe thấy.
Trương Phân Phương hừ lạnh một tiếng, cất giọng châm biếm: "Chuẩn bị sính lễ cho tốt? Hừ, anh chị nói thì dễ nghe nhỉ! Nhà anh chị có năm người, chỉ có anh là đàn ông kiếm công điểm, chị cả thì mỗi ngày nhiều lắm kiếm được bảy công điểm, Khánh Hoa và Tú Nha vẫn còn phải đi học, chỉ có buổi sáng, tối và những ngày nghỉ mới xuống đồng làm chút việc vặt, hai đứa nó mỗi tháng cộng lại kiếm chưa được năm mươi công điểm. Cảnh Xuyên quanh năm ở trong quân đội, không kiếm được công điểm nào, vậy lấy gì mà chuẩn bị sính lễ?"
Trương Phân Phương vô cùng gay gắt, trước mặt bao nhiêu người thế nhưng không hề nể mặt vợ chồng Hoắc Kiến Thành.
Diệp Tụng thấy cha mẹ Hoắc Cảnh Xuyên bị bắt nạt như vậy, đôi mắt khẽ nheo lại, định lên tiếng bảo vệ bọn họ thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Vợ Thủy Sinh, nếu đã ghét bỏ chúng tôi như thế thì phân gia ra ở riêng đi."
Nghe những lời này từ miệng của Hoắc Kiến Thành, Diệp Tụng sửng sốt, quên mất những lời định nói lúc nãy.
Kiếp trước, cha mẹ chồng của cô ở trước mặt Hứa Xuân Hoa và cặp vợ chồng Hoắc Thủy Sinh luôn rất nhu nhược, chưa từng dám ý kiến gì, việc phân gia cũng là do cô đề xuất sau khi cô được gả vào cửa!
Chẳng lẽ là vì cô tái sinh nên đã ảnh hưởng đến những người xung quanh.
"Thằng cả, vừa nãy anh nói cái gì?"
Nghe Hoắc Kiến Thành đề xuất phân gia, Hứa Xuân Hoa lập tức nóng nảy.
Hoắc Cảnh Xuyên mỗi tháng đều được trợ cấp, tháng nào cũng gửi về tám chín đồng, số tiền này phần lớn đều vào túi bà ta. Nếu phân gia, chẳng phải bà ta sẽ mất đi khoản này sao?
Gia đình thằng cả mà muốn phân gia thì nằm mơ đi.
Hứa Xuân Hoa tức giận chửi: "Hoắc Kiến Thành, mày là cái đồ không biết điều, cha mẹ mày mất sớm, ai đã nuôi nấng mày khôn lớn? Bây giờ tao còn chưa chết mà mày đã đòi phân gia, khốn nạn."
"Mẹ hai, đừng mắng tôi bất hiếu."
Hoắc Kiến Thành có chút tức giận nhìn về phía bà cụ.
"Năm đó, mẹ đã nuôi tôi thế nào, những người trong thôn đều thấy rõ. Bao năm qua tôi đã làm trâu làm ngựa phục vụ mẹ, sớm đã trả hết ơn dưỡng dục năm đó rồi, còn cha tôi vì sao chết sớm, chẳng phải cũng do mẹ làm tức chết sao."
"Mày... mày..."
Lý Chiêu Đệ cảm thấy không thực tế, cho rằng thằng con mình chỉ bị mê mẩn sau khi gặp Diệp Tụng, đến mức lóa hết cả mắt. Lúc này nghe cuộc trò chuyện giữa Diệp Tụng và Hoắc Tú Nha, bà mới tin lời Hoắc Cảnh Xuyên nói lúc trưa.
"Ông nó ơi, Diệp thanh niên trí thức này thật sự muốn gả cho Cảnh Xuyên, con trai của chúng ta."
Cô con dâu xinh đẹp không chạy thoát rồi, Lý Chiêu Đệ kích động nắm chặt cánh tay chồng.
Lúc này Hoắc Kiến Thành cũng rất phấn khích.
Con trai cả đã được đề bạt làm cán bộ, có lẽ sẽ ở trong quân đội cả đời, cưới một cô vợ xinh đẹp có học vấn đi bên cạnh, có thể thường xuyên nhắc nhở thằng con trai vụng về của ông, giúp ích cho tương lai của nó.
"Nếu Diệp thanh niên trí thức đồng ý lấy Cảnh Xuyên, chúng ta phải chuẩn bị sính lễ cho tốt, nhà họ Hoắc tuy không giàu có nhưng cũng không thể để Diệp thanh niên trí thức thiệt thòi."
Cuộc trò chuyện của hai vợ chồng bị Trương Phân Phương, người có đôi tai nhạy bén nghe thấy.
Trương Phân Phương hừ lạnh một tiếng, cất giọng châm biếm: "Chuẩn bị sính lễ cho tốt? Hừ, anh chị nói thì dễ nghe nhỉ! Nhà anh chị có năm người, chỉ có anh là đàn ông kiếm công điểm, chị cả thì mỗi ngày nhiều lắm kiếm được bảy công điểm, Khánh Hoa và Tú Nha vẫn còn phải đi học, chỉ có buổi sáng, tối và những ngày nghỉ mới xuống đồng làm chút việc vặt, hai đứa nó mỗi tháng cộng lại kiếm chưa được năm mươi công điểm. Cảnh Xuyên quanh năm ở trong quân đội, không kiếm được công điểm nào, vậy lấy gì mà chuẩn bị sính lễ?"
Trương Phân Phương vô cùng gay gắt, trước mặt bao nhiêu người thế nhưng không hề nể mặt vợ chồng Hoắc Kiến Thành.
Diệp Tụng thấy cha mẹ Hoắc Cảnh Xuyên bị bắt nạt như vậy, đôi mắt khẽ nheo lại, định lên tiếng bảo vệ bọn họ thì nghe thấy một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Vợ Thủy Sinh, nếu đã ghét bỏ chúng tôi như thế thì phân gia ra ở riêng đi."
Nghe những lời này từ miệng của Hoắc Kiến Thành, Diệp Tụng sửng sốt, quên mất những lời định nói lúc nãy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiếp trước, cha mẹ chồng của cô ở trước mặt Hứa Xuân Hoa và cặp vợ chồng Hoắc Thủy Sinh luôn rất nhu nhược, chưa từng dám ý kiến gì, việc phân gia cũng là do cô đề xuất sau khi cô được gả vào cửa!
Chẳng lẽ là vì cô tái sinh nên đã ảnh hưởng đến những người xung quanh.
"Thằng cả, vừa nãy anh nói cái gì?"
Nghe Hoắc Kiến Thành đề xuất phân gia, Hứa Xuân Hoa lập tức nóng nảy.
Hoắc Cảnh Xuyên mỗi tháng đều được trợ cấp, tháng nào cũng gửi về tám chín đồng, số tiền này phần lớn đều vào túi bà ta. Nếu phân gia, chẳng phải bà ta sẽ mất đi khoản này sao?
Gia đình thằng cả mà muốn phân gia thì nằm mơ đi.
Hứa Xuân Hoa tức giận chửi: "Hoắc Kiến Thành, mày là cái đồ không biết điều, cha mẹ mày mất sớm, ai đã nuôi nấng mày khôn lớn? Bây giờ tao còn chưa chết mà mày đã đòi phân gia, khốn nạn."
"Mẹ hai, đừng mắng tôi bất hiếu."
Hoắc Kiến Thành có chút tức giận nhìn về phía bà cụ.
"Năm đó, mẹ đã nuôi tôi thế nào, những người trong thôn đều thấy rõ. Bao năm qua tôi đã làm trâu làm ngựa phục vụ mẹ, sớm đã trả hết ơn dưỡng dục năm đó rồi, còn cha tôi vì sao chết sớm, chẳng phải cũng do mẹ làm tức chết sao."
"Mày... mày..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro