Đêm Tân Hôn, Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Về Thập Niên 70 Đoạt Tháo Hán
Cảm Ơn Em Đã Qu...
2024-11-17 15:14:58
Ngô vừa thu hoạch xong, có nhiều đất cần cày xới. Công việc nhiều, trời nắng hay mưa đều có việc làm. Hơn nữa, xới đất là công việc nặng, mỗi ngày có thể kiếm được mười công điểm.
Nhân lúc cơ hội tốt, cô phải kiếm thêm công điểm, kiếm phiếu lương thực, sau này dễ nuôi cô và con của Hoắc Cảnh Xuyên.
Hoắc Cảnh Xuyên có tinh lực dồi dào như thế, không chừng sẽ bắt cô sinh bốn, năm, sáu đứa cũng nên. Cô cũng không thể lấy quá nhiều đồ từ không gian ra được, nếu bây giờ không kiếm thêm công điểm và lương thực, sau này lấy gì nuôi cô và con của Hoắc Cảnh Xuyên.
Lời vừa dứt, mọi người xung quanh đều tròn mắt nhìn cô như nhìn thấy quái vật.
“Đã nửa tháng không mưa, đất hai đầu bờ ruộng khô cứng như thế, cuốc không dễ đâu, Diệp thanh niên trí thức bình thường yếu ớt thế này, liệu có làm nổi không.”
"Diệp, Diệp thanh niên trí thức."
Một bóng dáng nhỏ nhắn đột nhiên tiến tới bên cạnh Diệp Tụng, yếu ớt gọi một tiếng.
Diệp Tụng quay đầu nhìn, ánh mắt rơi vào khuôn mặt non nớt của Hoắc Tú Nha, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi sâu sắc.
Kiếp trước, cô làm trời làm đất, khiến nhà họ Hoắc gà bay chó sủa, làm cho cha của Hoắc Cảnh Xuyên, Hoắc Kiến Thành, tức giận đến mức bệnh không dậy nổi.
Sau khi Hoắc Kiến Thành đổ bệnh, Hứa Xuân Hoa kêu gào muốn phân gia, ngang ngược chiếm lấy tất cả những thứ có giá trị trong nhà họ Hoắc. Cha mẹ của Hoắc Cảnh Xuyên cùng với cô, tổng cộng năm người chỉ được chia hai căn phòng nhỏ và một số đồ dùng nhà bếp cũ nát.
Vì muốn có mấy chục đồng tiền sính lễ để chữa bệnh cho Hoắc Kiến Thành, Hoắc Tú Nha đã lấy chồng sớm, cả đời sống không được hạnh phúc.
Em trai của Hoắc Cảnh Xuyên, Hoắc Khánh Hoa, vì thấy hoàn cảnh gia đình khó khăn, đã từ bỏ cơ hội học đại học quý giá, trở thành nông dân cả đời.
Hoắc Cảnh Xuyên sau khi hoàn thành nhiệm vụ từ quân đội trở về, trong nhà đã thay đổi hoàn toàn, cô lại còn làm chuyện không thể nói ra với Khâu Ái Hoa, nên trong cơn tức giận anh đã đồng ý ly hôn với cô.
“Diệp thanh niên trí thức, xới đất không phải việc dễ dàng đâu, kiếm công điểm quan trọng nhưng sức khỏe lại càng quan trọng hơn, chị đừng để mình kiệt sức.”
Diệp Tụng chớp đôi mắt cay xè, kéo mình ra khỏi những ký ức xa xôi tưởng chừng như không thực, nhìn Hoắc Tú Nha đang quan tâm mình, mỉm cười.
"Hóa ra là em Tú Nha à, cảm ơn em đã quan tâm."
"Diệp, Diệp thanh niên trí thức, chị vậy mà lại biết tên của em." Hoắc Tú Nha có chút ngạc nhiên.
Anh cả nói không sai, Diệp thanh niên trí thức này nhìn có vẻ không giống như lời đồn ở trong thôn.
"Em là em gái của Hoắc Cảnh Xuyên, chúng ta sắp trở thành người một nhà rồi, làm sao chị lại không biết tên em được."
Mẹ của Hoắc Cảnh Xuyên, Lý Chiêu Đệ, đứng ở một bên lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện giữa con gái và Diệp Tụng.
Từ lúc ăn cơm trưa đến giờ, Hoắc Cảnh Xuyên tuyên bố muốn cưới Diệp Tụng, trong lòng Lý Chiêu Đệ cứ bồn chồn không yên.
Con trai mình có bao nhiêu cân lượng, bà rất rõ ràng.
Thằng nhóc đó chỉ là một người thô kệch, trước mặt các cô gái không biết nói một lời dễ nghe, mặc dù được cấp trên đề bạt làm cán bộ trong quân đội, nhưng đó cũng chỉ là một chức vụ nhỏ bé.
Nhân lúc cơ hội tốt, cô phải kiếm thêm công điểm, kiếm phiếu lương thực, sau này dễ nuôi cô và con của Hoắc Cảnh Xuyên.
Hoắc Cảnh Xuyên có tinh lực dồi dào như thế, không chừng sẽ bắt cô sinh bốn, năm, sáu đứa cũng nên. Cô cũng không thể lấy quá nhiều đồ từ không gian ra được, nếu bây giờ không kiếm thêm công điểm và lương thực, sau này lấy gì nuôi cô và con của Hoắc Cảnh Xuyên.
Lời vừa dứt, mọi người xung quanh đều tròn mắt nhìn cô như nhìn thấy quái vật.
“Đã nửa tháng không mưa, đất hai đầu bờ ruộng khô cứng như thế, cuốc không dễ đâu, Diệp thanh niên trí thức bình thường yếu ớt thế này, liệu có làm nổi không.”
"Diệp, Diệp thanh niên trí thức."
Một bóng dáng nhỏ nhắn đột nhiên tiến tới bên cạnh Diệp Tụng, yếu ớt gọi một tiếng.
Diệp Tụng quay đầu nhìn, ánh mắt rơi vào khuôn mặt non nớt của Hoắc Tú Nha, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi sâu sắc.
Kiếp trước, cô làm trời làm đất, khiến nhà họ Hoắc gà bay chó sủa, làm cho cha của Hoắc Cảnh Xuyên, Hoắc Kiến Thành, tức giận đến mức bệnh không dậy nổi.
Sau khi Hoắc Kiến Thành đổ bệnh, Hứa Xuân Hoa kêu gào muốn phân gia, ngang ngược chiếm lấy tất cả những thứ có giá trị trong nhà họ Hoắc. Cha mẹ của Hoắc Cảnh Xuyên cùng với cô, tổng cộng năm người chỉ được chia hai căn phòng nhỏ và một số đồ dùng nhà bếp cũ nát.
Vì muốn có mấy chục đồng tiền sính lễ để chữa bệnh cho Hoắc Kiến Thành, Hoắc Tú Nha đã lấy chồng sớm, cả đời sống không được hạnh phúc.
Em trai của Hoắc Cảnh Xuyên, Hoắc Khánh Hoa, vì thấy hoàn cảnh gia đình khó khăn, đã từ bỏ cơ hội học đại học quý giá, trở thành nông dân cả đời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Cảnh Xuyên sau khi hoàn thành nhiệm vụ từ quân đội trở về, trong nhà đã thay đổi hoàn toàn, cô lại còn làm chuyện không thể nói ra với Khâu Ái Hoa, nên trong cơn tức giận anh đã đồng ý ly hôn với cô.
“Diệp thanh niên trí thức, xới đất không phải việc dễ dàng đâu, kiếm công điểm quan trọng nhưng sức khỏe lại càng quan trọng hơn, chị đừng để mình kiệt sức.”
Diệp Tụng chớp đôi mắt cay xè, kéo mình ra khỏi những ký ức xa xôi tưởng chừng như không thực, nhìn Hoắc Tú Nha đang quan tâm mình, mỉm cười.
"Hóa ra là em Tú Nha à, cảm ơn em đã quan tâm."
"Diệp, Diệp thanh niên trí thức, chị vậy mà lại biết tên của em." Hoắc Tú Nha có chút ngạc nhiên.
Anh cả nói không sai, Diệp thanh niên trí thức này nhìn có vẻ không giống như lời đồn ở trong thôn.
"Em là em gái của Hoắc Cảnh Xuyên, chúng ta sắp trở thành người một nhà rồi, làm sao chị lại không biết tên em được."
Mẹ của Hoắc Cảnh Xuyên, Lý Chiêu Đệ, đứng ở một bên lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện giữa con gái và Diệp Tụng.
Từ lúc ăn cơm trưa đến giờ, Hoắc Cảnh Xuyên tuyên bố muốn cưới Diệp Tụng, trong lòng Lý Chiêu Đệ cứ bồn chồn không yên.
Con trai mình có bao nhiêu cân lượng, bà rất rõ ràng.
Thằng nhóc đó chỉ là một người thô kệch, trước mặt các cô gái không biết nói một lời dễ nghe, mặc dù được cấp trên đề bạt làm cán bộ trong quân đội, nhưng đó cũng chỉ là một chức vụ nhỏ bé.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro