Đêm Tân Hôn, Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Về Thập Niên 70 Đoạt Tháo Hán
Xin Cuốc Đất
2024-11-17 15:14:58
Bong bong bong!
Diệp Tụng vừa thay chiếc áo khoác cũ lỗi thời làm lộ vòng eo to và cặp chân ngắn ngủn, vừa tìm chỗ để những thứ vừa lấy từ không gian ra, thì tiếng chuông lớn ở đầu thôn vang lên.
“Ta đi làm đây, mi đừng chạy lung tung đấy. Nếu mi chạy lung tung bị người ta bắt đi nướng thịt, ta không chịu trách nhiệm đâu.”
Trong thời đại thiếu quần áo và lương thực này, chuyện mèo hoang, chó hoang, thỏ hoang bị lũ trẻ chăn trâu nghịch ngợm bắt nướng thịt là điều thường xảy ra.
Diệp Tụng dặn dò chú mèo trắng đang nằm ngủ trên giường của cô, sau đó khóa cửa và nhanh chóng đi về phía bãi đất lớn đầu thôn.
Ngoài những người già và trẻ con không có khả năng lao động, mỗi sáng lúc sáu giờ và mỗi chiều một giờ, thôn dân đều phải tập trung tại bãi đất lớn đầu thôn để đại đội trưởng đội sản xuất phân công công việc trong ngày.
“Diệp thanh niên trí thức, chiều nay cô với Triệu thanh niên trí thức đi cắt cỏ heo.”
Diệp Tụng đang lặng lẽ đứng trong đám đông ngẩng đầu lên nhìn đại đội trưởng đội sản xuất Vương Khải Phát.
“Đại đội trưởng, chiều nay tôi không đi cắt cỏ heo.”
Diệp Tụng trông rất xinh đẹp, giọng nói lại êm dịu, vừa cất lời, lập tức trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt.
Đám đàn ông mừng rỡ nhìn chằm chằm vào cô.
Còn đám phụ nữ thì tức đến méo mũi, mắt xếch.
Đúng là hồ ly tinh.
“Em Diệp Tụng, cắt cỏ heo là công việc nhẹ nhàng nhất rồi, nhiều người còn muốn làm mà đại đội trưởng không phân công ấy chứ.”
Thấy người nhà họ Hoắc cũng có mặt, Triệu Tú Mai vội nhảy ra khuyên Diệp Tụng. Nói là khuyên, nhưng thực chất lời nói của cô ta ám chỉ rằng Diệp Tụng được phân công công việc nhẹ mà còn làm bộ làm tịch.
“Em đừng kén chọn làm khó đại đội trưởng nữa, lát nữa chị cắt xong sẽ giúp em một tay.”
“Ỷ mình xinh đẹp nên muốn làm cao. Đại đội trưởng, hôm nay nếu anh đồng ý với cô ta, sau này chúng tôi sẽ không nghe phân công nữa, chúng tôi cũng muốn làm công việc nhẹ mà công điểm cao.”
Quả nhiên, một giây sau, Trương Phân Phương liền quay đầu, bất mãn hừ lạnh với Diệp Tụng.
Trương Phân Phương là thím hai của Hoắc Cảnh Xuyên, trên danh nghĩa là người thân nhưng thật ra không thân lắm.
Ông cụ Hoắc Bình An lấy hai vợ. Người vợ đầu, Trần Đông Hương, sau khi sinh ra Hoắc Kiến Thành - cha của Hoắc Cảnh Xuyên, thì không lâu sau qua đời vì bệnh. Sau đó ông cụ tái giá với Hứa Xuân Hoa, bà ta sinh cho ông một trai một gái, Hoắc Thủy Sinh và Hoắc Đào Hoa.
Trương Phân Phương chính là vợ của Hoắc Thuỷ Sinh.
Trưa nay khi cả nhà đang ăn cơm trong phòng chính, Hoắc Cảnh Xuyên đột nhiên đề nghị cưới Diệp Tụng, Trương Phân Phương nghĩ con trai mình vẫn đang độc thân, dựa vào cái gì Hoắc Cảnh Xuyên lại có thể cưới một người vợ đẹp như Diệp Tụng?
Cưới một người đẹp về, sau đó sinh một đống con, tương lai nhà cửa lại có thêm vài người chỉ biết ăn mà không biết kiếm công điểm, vậy thì bà ta lỗ lớn rồi.
“Tôi không đi cắt cỏ heo, tôi xin cuốc đất.”
Diệp Tụng không thèm để ý đến Triệu Tú Mai và Trương Phân Phương, thẳng thừng nói với Vương Khải Phát.
Diệp Tụng vừa thay chiếc áo khoác cũ lỗi thời làm lộ vòng eo to và cặp chân ngắn ngủn, vừa tìm chỗ để những thứ vừa lấy từ không gian ra, thì tiếng chuông lớn ở đầu thôn vang lên.
“Ta đi làm đây, mi đừng chạy lung tung đấy. Nếu mi chạy lung tung bị người ta bắt đi nướng thịt, ta không chịu trách nhiệm đâu.”
Trong thời đại thiếu quần áo và lương thực này, chuyện mèo hoang, chó hoang, thỏ hoang bị lũ trẻ chăn trâu nghịch ngợm bắt nướng thịt là điều thường xảy ra.
Diệp Tụng dặn dò chú mèo trắng đang nằm ngủ trên giường của cô, sau đó khóa cửa và nhanh chóng đi về phía bãi đất lớn đầu thôn.
Ngoài những người già và trẻ con không có khả năng lao động, mỗi sáng lúc sáu giờ và mỗi chiều một giờ, thôn dân đều phải tập trung tại bãi đất lớn đầu thôn để đại đội trưởng đội sản xuất phân công công việc trong ngày.
“Diệp thanh niên trí thức, chiều nay cô với Triệu thanh niên trí thức đi cắt cỏ heo.”
Diệp Tụng đang lặng lẽ đứng trong đám đông ngẩng đầu lên nhìn đại đội trưởng đội sản xuất Vương Khải Phát.
“Đại đội trưởng, chiều nay tôi không đi cắt cỏ heo.”
Diệp Tụng trông rất xinh đẹp, giọng nói lại êm dịu, vừa cất lời, lập tức trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt.
Đám đàn ông mừng rỡ nhìn chằm chằm vào cô.
Còn đám phụ nữ thì tức đến méo mũi, mắt xếch.
Đúng là hồ ly tinh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em Diệp Tụng, cắt cỏ heo là công việc nhẹ nhàng nhất rồi, nhiều người còn muốn làm mà đại đội trưởng không phân công ấy chứ.”
Thấy người nhà họ Hoắc cũng có mặt, Triệu Tú Mai vội nhảy ra khuyên Diệp Tụng. Nói là khuyên, nhưng thực chất lời nói của cô ta ám chỉ rằng Diệp Tụng được phân công công việc nhẹ mà còn làm bộ làm tịch.
“Em đừng kén chọn làm khó đại đội trưởng nữa, lát nữa chị cắt xong sẽ giúp em một tay.”
“Ỷ mình xinh đẹp nên muốn làm cao. Đại đội trưởng, hôm nay nếu anh đồng ý với cô ta, sau này chúng tôi sẽ không nghe phân công nữa, chúng tôi cũng muốn làm công việc nhẹ mà công điểm cao.”
Quả nhiên, một giây sau, Trương Phân Phương liền quay đầu, bất mãn hừ lạnh với Diệp Tụng.
Trương Phân Phương là thím hai của Hoắc Cảnh Xuyên, trên danh nghĩa là người thân nhưng thật ra không thân lắm.
Ông cụ Hoắc Bình An lấy hai vợ. Người vợ đầu, Trần Đông Hương, sau khi sinh ra Hoắc Kiến Thành - cha của Hoắc Cảnh Xuyên, thì không lâu sau qua đời vì bệnh. Sau đó ông cụ tái giá với Hứa Xuân Hoa, bà ta sinh cho ông một trai một gái, Hoắc Thủy Sinh và Hoắc Đào Hoa.
Trương Phân Phương chính là vợ của Hoắc Thuỷ Sinh.
Trưa nay khi cả nhà đang ăn cơm trong phòng chính, Hoắc Cảnh Xuyên đột nhiên đề nghị cưới Diệp Tụng, Trương Phân Phương nghĩ con trai mình vẫn đang độc thân, dựa vào cái gì Hoắc Cảnh Xuyên lại có thể cưới một người vợ đẹp như Diệp Tụng?
Cưới một người đẹp về, sau đó sinh một đống con, tương lai nhà cửa lại có thêm vài người chỉ biết ăn mà không biết kiếm công điểm, vậy thì bà ta lỗ lớn rồi.
“Tôi không đi cắt cỏ heo, tôi xin cuốc đất.”
Diệp Tụng không thèm để ý đến Triệu Tú Mai và Trương Phân Phương, thẳng thừng nói với Vương Khải Phát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro