Đêm Tân Hôn Năm 70: Cô Vợ Nhỏ Vượng Phu Ngọt Ngào Và Duyên Dáng

Chương 2

2024-11-30 12:20:07

Chỉ nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Không muốn gả cho tôi thì cũng không cần tự làm khổ mình như thế.”

Dư Liễu Liễu từ từ mở mắt. Cô nhìn chằm chằm một lúc mới nhận ra người vừa nói là chú rể tạm bợ của mình, Chu Mộ An.

Nghe đồn, Chu Mộ An là người mù.

Cô đưa tay quơ quơ trước mặt anh ta, nhưng đôi mắt sâu thẳm đó vẫn không gợn lên một chút phản ứng nào. Đúng là hoàn toàn mù thật.

Chu Mộ An nghe thấy tiếng động, cố kìm nén cảm xúc muốn nổi khùng, cất giọng trầm:

“Tôi đã nói sẽ giữ lời. Cô cứ an tâm mà dưỡng thai.”

“Khoan đã, dưỡng cái gì mà thai?!” Dư Liễu Liễu nhíu mày, đáp lại ngay: “Tôi không có thai.”

Chu Mộ An nghĩ rằng cô đang nói dối để phủ nhận chuyện mình mang thai, thậm chí còn muốn nhân cơ hội đêm tân hôn này để bắt anh nhận đứa bé. Anh ta hạ giọng:

“Đủ rồi. Cô nên giữ lại chút thể diện cho bản thân đi.”

“Giữ mặt mũi cho cô đấy!” Dư Liễu Liễu tăng âm lượng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào anh. “Tôi đã nói tôi không có thai. Tôi chưa từng làm chuyện gì đồi bại cả. Dựa vào cái gì mà bắt tôi nhận thứ tội lỗi này?!”

Cô không làm, nguyên chủ trước đó cũng không làm. Vậy dựa vào đâu mà đổ lên đầu cô cái tiếng mang thai?



Một ngày không chịu được, một phút không chịu được, thậm chí một giây cũng không chịu được.

Trong cơn kích động, cô ho vài tiếng. Động tác mạnh làm vết thương trên trán nứt ra, máu chảy xuống lần nữa.

Ngoài cửa, bà Chu - mẹ của Chu Mộ An, đang tiễn khách, nghe thấy tiếng tranh cãi liền vội vàng chạy vào. Những người hàng xóm nghe thấy cũng kéo nhau tới xem, mắt ánh lên vẻ tò mò, hả hê, chuẩn bị thưởng thức “kịch hay”.

Lúc này, Dư Liễu Liễu và Chu Mộ An vẫn đang cãi nhau, hoàn toàn không có chút cảm giác nào giống đêm tân hôn, càng không có vẻ gì là vui mừng.

Bà Chu đứng ngoài nhìn vào, âm thầm lắc đầu.

Gia đình Dư Liễu Liễu nợ nhà bà một ân tình cứu mạng, không thể vong ân bội nghĩa. Nhưng sau khi bị hạ phóng, cả nhà họ Dư cũng chẳng còn gì. Hộ khẩu nông thôn, không có trợ cấp, không có kinh nghiệm sống ở vùng quê, tiền ăn uống còn không đủ.

Muốn quay lại thành phố ư? Đừng mơ. Muốn khôi phục công việc cũ à? Lại càng không thể. Với hoàn cảnh như thế, thử hỏi nhà nào dám gả con gái vào?

Hôn lễ này, mọi đồ đạc đều là đi vay từ đội sản xuất. Xong tiệc cưới còn phải trả lại hết. Chu gia giờ nào có tư cách để mà kén chọn?

Còn về chuyện Dư Liễu Liễu mang thai…

Bà Chu nghĩ ngợi một chút, cố gắng nhỏ nhẹ khuyên nhủ:

“Liễu Liễu à, con đã gả vào nhà chúng ta rồi thì cứ an tâm mà sống. Mộ An tuy rằng không nhìn thấy, nhưng tính nó không xấu. Còn chuyện đứa bé trong bụng...”

“Không có đứa bé nào cả! Con không mang thai!” Dư Liễu Liễu ngắt lời, ánh mắt đầy lạnh lùng. “Con gả tới đây là để an tâm mà sống. Nhưng mọi người cứ nhất quyết đổ cái oan này lên đầu con!”



Giọng cô nhanh, mạnh, nhưng từng từ đều rõ ràng, không lẫn vào đâu được.

Bà Chu còn chưa kịp nói thêm, đã có một giọng nói cộc cằn chen ngang:

“Xạo quá! Nhìn cô ta phun ra lời như thế, còn bảo không phải đang mang bầu à?”

“Chúng tôi đều là người từng trải, cô tưởng có thể qua mặt được chúng tôi chắc? Đừng nghĩ là lừa được cặp mắt tinh tường này!”

Lại có người phụ họa:

“Mẹ chồng cô vừa mới dặn dò chúng tôi không được nói chuyện này ra ngoài. Có một người mẹ chồng tốt như vậy mà cô không biết trân trọng, toàn gây chuyện bôi bác.”

“Loại đàn bà này phải ăn đòn mới tỉnh ra!”

“Đánh một lần không được thì đánh hai lần, đánh đến khi nào chừa thì thôi!”

“Mặt dày như thế mà còn cãi cố, nhận đi có thai cũng chẳng ai nói thêm nữa đâu!”

“….”

Tiếng nói ngày một ồn ào, người này nối người kia hăng say bàn tán.

Chu mẫu, vốn là người trí thức, tính tình nhẹ nhàng, yếu ớt, chỉ khuyên nhủ vài câu nhỏ nhẹ nhưng nhanh chóng bị đám người ồn ào lấn át.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Tân Hôn Năm 70: Cô Vợ Nhỏ Vượng Phu Ngọt Ngào Và Duyên Dáng

Số ký tự: 0