Đêm Tân Hôn Năm 70: Cô Vợ Nhỏ Vượng Phu Ngọt Ngào Và Duyên Dáng
Chương 3
2024-11-30 12:20:07
Dư Liễu Liễu không thèm đôi co, tiện tay cầm cái ca tráng men bên cạnh, ném mạnh xuống đất. “Choang!” Tiếng vỡ vang lên chát chúa. Cô quắc mắt nhìn cả đám, quát lớn:
“Cút hết đi! Lo chuyện của mình đi, bớt chõ mồm vào chuyện nhà người khác!”
Không khí lập tức rơi vào im lặng. Mọi người nhìn nhau, mặt ai cũng ngượng chín.
Chu mẫu thấy không ổn, cố gắng xoa dịu:
“Bà con cô bác, mọi người ăn uống no rồi thì về nghỉ ngơi sớm đi. Vợ chồng trẻ mới cưới, để bọn nhỏ có thời gian làm quen.”
Dư Liễu Liễu lạnh lùng quét ánh mắt một vòng quanh đám đông, cất giọng đanh thép:
“Ra khỏi cửa này rồi, nếu tôi mà nghe ai dám đi rêu rao tôi mang thai, tôi không để yên đâu!”
Cô vừa dứt lời, chợt cảm thấy một luồng nhiệt nóng chảy ra từ cơ thể. Giật mình, cô lập tức nhảy xuống khỏi giường gỗ, chạy vội ra nhà vệ sinh.
Trong lúc đó, một người tinh mắt nhìn thấy trên tấm đệm giường gỗ có một vệt thấm ướt, liền hét lên:
“Đấy! Cô ta còn cãi nữa à? Sảy thai rồi, rõ ràng là chứng cứ!”
“Máu kìa, không sai đâu.” Một người khác lại hùa theo. “Nhưng làm sao tự dưng lại sảy thai được nhỉ?”
“Tôi nói thật, sảy thai cũng là chuyện tốt. Đỡ phải để nhà họ Chu dính phải cái của nợ!”
“….”
Chu Mộ An ngồi đó, nghe từng câu từng chữ mọi người xì xào, khẳng định chuyện Dư Liễu Liễu mang thai. Trong lòng anh càng thêm bực bội và khó chịu.
Nếu không phải đã hứa với nhà họ Dư là sẽ chăm sóc Dư Liễu Liễu, anh thật sự không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa.
Anh hít một hơi sâu, bình tĩnh nói với một người bên cạnh:
“Làm phiền đi gọi ông Thạch - thầy thuốc trong làng. Nhỡ đâu thật sự xảy ra chuyện thì không ai kịp trở tay.”
Chu mẫu nghe con trai nói vậy, lòng cũng mềm xuống. Sợ Dư Liễu Liễu bị ngất xỉu trong nhà vệ sinh, bà vội vã đi theo cô ra đó.
Ở nhà vệ sinh, Dư Liễu Liễu vừa ngồi xổm xuống thì suýt bật cười khi nhìn thấy một cái đầu heo thò ra từ chuồng heo sát bên.
Thời đó, mỗi nhà đều có nhiệm vụ nuôi heo, nhà họ Chu cũng không ngoại lệ. Nhưng con heo nhà này gầy đến mức đáng thương, da bọc lấy xương, nhìn chẳng ra dáng gì.
Mùi nhà vệ sinh thì nồng nặc đến mức không thể chịu nổi. Bên trong chỉ có vài tờ báo cũ nát vứt chỏng chơ.
Dư Liễu Liễu nhanh tay lấy một miếng băng vệ sinh từ trong không gian ra. Đang định dùng thì nghe tiếng Chu mẫu bên ngoài hỏi:
“Liễu Liễu, con không sao chứ?”
Lúc này, Dư Liễu Liễu mới sực nhớ rằng ở thời đại này làm gì có băng vệ sinh.
Cô nhanh trí trả lời:
“Không sao đâu ạ. Mẹ giúp con lấy miếng vải thấm (nguyệt bố) lại đây nhé!”
Chu mẫu cẩn thận, đã chuẩn bị sẵn vải thấm từ trước. Bà bước đến gần, đưa cho Dư Liễu Liễu:
“Đây, đồ mới đấy.”
Nhận lấy, Dư Liễu Liễu thuận miệng nói:
“Cảm ơn mẹ.”
Chu mẫu giật mình đứng sững. Đã lâu rồi bà không nghe ai nói một câu khách sáo, tử tế như vậy. Lòng bà thoáng chút bối rối, đứng đơ tại chỗ.
Lần đầu tiên Dư Liễu Liễu nhìn thấy miếng vải thấm nguyệt (nguyệt bố), cô cảm thấy có chút sụp đổ.
Nguyệt bố chính là băng vệ sinh thời này, nhưng cái cô đang cầm trên tay lại trông… thật quá tệ.
Hơn nửa khả năng là do Chu mẫu tự tay may, đường kim mũi chỉ chỗ lớn chỗ nhỏ, xiêu vẹo chẳng đều đặn chút nào.
Điều đáng lo nhất là cô không biết dùng thứ này thế nào.
Bên trong nguyệt bố được lót một lớp sợi bông, trông sạch sẽ nhưng không có gì để chống thấm hay chống tràn. Phải buộc thêm dây quanh hông, cảm giác vừa lỏng lẻo vừa bất tiện.
Dư Liễu Liễu đắn đo một lúc, rồi lấy thêm một miếng băng vệ sinh hiện đại từ không gian của mình để lót vào. Dựa theo ký ức của nguyên chủ, cô lóng ngóng buộc dây vào hông.
Nếu nhà vệ sinh không quá sơ sài, chắc cô đã thay cả chiếc quần bị dính bẩn này rồi.
Bên ngoài, đám đông vẫn còn đang bàn tán xôn xao về chủ đề “sảy thai.” Họ thậm chí còn khoa trương đến mức hận không thể tưởng tượng ra cảnh cô đẻ luôn một đứa bé trong nhà vệ sinh.
“Cút hết đi! Lo chuyện của mình đi, bớt chõ mồm vào chuyện nhà người khác!”
Không khí lập tức rơi vào im lặng. Mọi người nhìn nhau, mặt ai cũng ngượng chín.
Chu mẫu thấy không ổn, cố gắng xoa dịu:
“Bà con cô bác, mọi người ăn uống no rồi thì về nghỉ ngơi sớm đi. Vợ chồng trẻ mới cưới, để bọn nhỏ có thời gian làm quen.”
Dư Liễu Liễu lạnh lùng quét ánh mắt một vòng quanh đám đông, cất giọng đanh thép:
“Ra khỏi cửa này rồi, nếu tôi mà nghe ai dám đi rêu rao tôi mang thai, tôi không để yên đâu!”
Cô vừa dứt lời, chợt cảm thấy một luồng nhiệt nóng chảy ra từ cơ thể. Giật mình, cô lập tức nhảy xuống khỏi giường gỗ, chạy vội ra nhà vệ sinh.
Trong lúc đó, một người tinh mắt nhìn thấy trên tấm đệm giường gỗ có một vệt thấm ướt, liền hét lên:
“Đấy! Cô ta còn cãi nữa à? Sảy thai rồi, rõ ràng là chứng cứ!”
“Máu kìa, không sai đâu.” Một người khác lại hùa theo. “Nhưng làm sao tự dưng lại sảy thai được nhỉ?”
“Tôi nói thật, sảy thai cũng là chuyện tốt. Đỡ phải để nhà họ Chu dính phải cái của nợ!”
“….”
Chu Mộ An ngồi đó, nghe từng câu từng chữ mọi người xì xào, khẳng định chuyện Dư Liễu Liễu mang thai. Trong lòng anh càng thêm bực bội và khó chịu.
Nếu không phải đã hứa với nhà họ Dư là sẽ chăm sóc Dư Liễu Liễu, anh thật sự không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa.
Anh hít một hơi sâu, bình tĩnh nói với một người bên cạnh:
“Làm phiền đi gọi ông Thạch - thầy thuốc trong làng. Nhỡ đâu thật sự xảy ra chuyện thì không ai kịp trở tay.”
Chu mẫu nghe con trai nói vậy, lòng cũng mềm xuống. Sợ Dư Liễu Liễu bị ngất xỉu trong nhà vệ sinh, bà vội vã đi theo cô ra đó.
Ở nhà vệ sinh, Dư Liễu Liễu vừa ngồi xổm xuống thì suýt bật cười khi nhìn thấy một cái đầu heo thò ra từ chuồng heo sát bên.
Thời đó, mỗi nhà đều có nhiệm vụ nuôi heo, nhà họ Chu cũng không ngoại lệ. Nhưng con heo nhà này gầy đến mức đáng thương, da bọc lấy xương, nhìn chẳng ra dáng gì.
Mùi nhà vệ sinh thì nồng nặc đến mức không thể chịu nổi. Bên trong chỉ có vài tờ báo cũ nát vứt chỏng chơ.
Dư Liễu Liễu nhanh tay lấy một miếng băng vệ sinh từ trong không gian ra. Đang định dùng thì nghe tiếng Chu mẫu bên ngoài hỏi:
“Liễu Liễu, con không sao chứ?”
Lúc này, Dư Liễu Liễu mới sực nhớ rằng ở thời đại này làm gì có băng vệ sinh.
Cô nhanh trí trả lời:
“Không sao đâu ạ. Mẹ giúp con lấy miếng vải thấm (nguyệt bố) lại đây nhé!”
Chu mẫu cẩn thận, đã chuẩn bị sẵn vải thấm từ trước. Bà bước đến gần, đưa cho Dư Liễu Liễu:
“Đây, đồ mới đấy.”
Nhận lấy, Dư Liễu Liễu thuận miệng nói:
“Cảm ơn mẹ.”
Chu mẫu giật mình đứng sững. Đã lâu rồi bà không nghe ai nói một câu khách sáo, tử tế như vậy. Lòng bà thoáng chút bối rối, đứng đơ tại chỗ.
Lần đầu tiên Dư Liễu Liễu nhìn thấy miếng vải thấm nguyệt (nguyệt bố), cô cảm thấy có chút sụp đổ.
Nguyệt bố chính là băng vệ sinh thời này, nhưng cái cô đang cầm trên tay lại trông… thật quá tệ.
Hơn nửa khả năng là do Chu mẫu tự tay may, đường kim mũi chỉ chỗ lớn chỗ nhỏ, xiêu vẹo chẳng đều đặn chút nào.
Điều đáng lo nhất là cô không biết dùng thứ này thế nào.
Bên trong nguyệt bố được lót một lớp sợi bông, trông sạch sẽ nhưng không có gì để chống thấm hay chống tràn. Phải buộc thêm dây quanh hông, cảm giác vừa lỏng lẻo vừa bất tiện.
Dư Liễu Liễu đắn đo một lúc, rồi lấy thêm một miếng băng vệ sinh hiện đại từ không gian của mình để lót vào. Dựa theo ký ức của nguyên chủ, cô lóng ngóng buộc dây vào hông.
Nếu nhà vệ sinh không quá sơ sài, chắc cô đã thay cả chiếc quần bị dính bẩn này rồi.
Bên ngoài, đám đông vẫn còn đang bàn tán xôn xao về chủ đề “sảy thai.” Họ thậm chí còn khoa trương đến mức hận không thể tưởng tượng ra cảnh cô đẻ luôn một đứa bé trong nhà vệ sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro