Tin nhắn lúc nử...
2024-08-25 16:32:55
- Có phải anh Luật nghèo quá không ạ..lại không có tiền mua nổi một món quà cho Tiểu Vy - Lưu Ái Vy thốt
ra câu nói khiến mọi người dường như đóng băng
Con bé vậy mà lại nói ra được như thế này…nhưng mà cô phải công nhận hắn cũng không khá giả cho mấy, nhân viên sửa xe lương ba cọc ba đồng
- Tiểu Vy tạm biệt, chị ngủ nhé
- Bai ạ..chị Thanh Thanh ngủ sớm quá
- Tao cũng out luôn mày ạ, tự giải quyết nhé - Tiêu Tiêu
- he he bai Tiểu Vy nhé - Tiểu Ngọc
Mấy người bọn họ mau chóng tắt máy
- Lưu Ái Vy..sao em lại nói như vậy…. - Cô nhíu mày nhìn Lưu Ái Vy
Cô ngồi đấy ráng mà giải thích cho con bé, vậy mà con bé cứ cứng đầu
- Người nghèo sẽ không mua nổi quà cho con nít - Lưu Ái Vy mặt giận tuột khỏi vòng tay cô..chạy ra khỏi phòng.
- Hiazzzzz…dám chê bạn trai của chị Hừ!
Cô cũng mệt mỏi lăn xuống giường mở điện thoại lên..từ lúc về đến nhà nảy giờ cũng đã hơn nửa tiếng trôi qua rồi. Nhưng hắn lại không nhắn lấy cô một lời..
Từ nhà cô về nhà hắn cũng chưa đến mười lăm phút..nhưng vẫn chưa có tin nhắn nào gửi đến, ngày đầu hẹn hò vậy mà hắn thật sự muốn kết thúc mối quan hệ này sao…bình thường đều là cô chủ động nhắn tin, nhưng hôm nay sẽ không như vậy nữa. Nếu hắn thật sự muốn kết thúc thì đành phải như vậy thôi…
Dưa hái xanh sẽ không ngọt..không yêu thì không cưỡng ép
Cô nhìn sang chiếc áo thun..Uniqlo được xếp ngay ngắn để tặng hắn, thở dài một hơi rồi mở ngắn kéo cất nó vào trong
Bây giờ đã là mười một giờ tối rồi..cô vẫn còn đang soạn bài cho ngày mai….cứ một lát lại mở điện thoại lên…vẫn là còn một chút hy vọng
Tiếng tin nhắn vang lên “ting”
Cô vui mừng mở điện thoại lên rồi lại thất vọng là tin nhắn rác…
Tiếng tin nhắn vang lên lần nữa “ting”
Người gửi : Ngôn Thụy Minh
- Ai thế này, mình có kết bạn với người này sao??? - Cô lẩm bẩm rồi cũng mở điện thoại ra xem nội dung tin nhắn
[ Vẫn chưa ngủ? ]
Cô nhớ ra rồi Ngôn Thụy Minh là người cậu lần trước….nửa đêm như vậy lại còn nhắn tin cho cô
[ Cậu cũng chưa ngủ? ]
[ Đang quan tâm tôi? ]
WTF
Cái ông cậu này bị úng não rồi nhỉ…..tự mình chủ động rồi tự mình đa tình sao, cô vẫn còn cay cú chuyện bị hắn vỗ đùi, cũng không thể kể chuyện này với ai. Nếu không phải vì gương mặt điển trai xuất sắc của Ngôn Thụy Minh thì cô đã đạp cho tên đấy vài cước
[ Con đi ngủ đây, tạm biệt cậu ]
[ Ngủ ngon ]
Cô cũng mòn mỏi lắm rồi….cất tập vở vào mà nhảy phọt lên giường
…….
Cô mệt mỏi ngáp dài ngáp ngắn mà thức dậy…mở điện thoại lên, điện thoại hết pin sập nguồn luôn rồi. Cô ngó lên đồng hồ bây giờ đã là sáu giờ năm mười rồi
Cô lật đật ngồi dậy, đầu bù tóc rối đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ. Vuốt vuốt tóc vài cái không kịp ăn sáng thì lái xe đi học luôn
- Thật tình…ông bà ngoại cũng quên gọi mình dậy \~\~ hu hu
Cô khóc không ra nước mắt, hôm nay đầu tiết sẽ có bài kiểm tra nữa….là môn toán đấy cô mà đến muộn sẽ phải kiểm tra một mình..cô đâu biết làm toán đâu chứ
Cô hận toán!
Chạy nhanh nhất có thể..cũng may đến kịp còn sớm 2 phút
Giờ ra chơi….bọn bạn thân đứa nào đứa nấy cũng vùi đầu vào điện thoại.
Chết tiệt! Hôm qua cô lại quên sạc điện thoại nên bây giờ phải cô đơn lẻ loi như thế này đây
Con bé vậy mà lại nói ra được như thế này…nhưng mà cô phải công nhận hắn cũng không khá giả cho mấy, nhân viên sửa xe lương ba cọc ba đồng
- Tiểu Vy tạm biệt, chị ngủ nhé
- Bai ạ..chị Thanh Thanh ngủ sớm quá
- Tao cũng out luôn mày ạ, tự giải quyết nhé - Tiêu Tiêu
- he he bai Tiểu Vy nhé - Tiểu Ngọc
Mấy người bọn họ mau chóng tắt máy
- Lưu Ái Vy..sao em lại nói như vậy…. - Cô nhíu mày nhìn Lưu Ái Vy
Cô ngồi đấy ráng mà giải thích cho con bé, vậy mà con bé cứ cứng đầu
- Người nghèo sẽ không mua nổi quà cho con nít - Lưu Ái Vy mặt giận tuột khỏi vòng tay cô..chạy ra khỏi phòng.
- Hiazzzzz…dám chê bạn trai của chị Hừ!
Cô cũng mệt mỏi lăn xuống giường mở điện thoại lên..từ lúc về đến nhà nảy giờ cũng đã hơn nửa tiếng trôi qua rồi. Nhưng hắn lại không nhắn lấy cô một lời..
Từ nhà cô về nhà hắn cũng chưa đến mười lăm phút..nhưng vẫn chưa có tin nhắn nào gửi đến, ngày đầu hẹn hò vậy mà hắn thật sự muốn kết thúc mối quan hệ này sao…bình thường đều là cô chủ động nhắn tin, nhưng hôm nay sẽ không như vậy nữa. Nếu hắn thật sự muốn kết thúc thì đành phải như vậy thôi…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dưa hái xanh sẽ không ngọt..không yêu thì không cưỡng ép
Cô nhìn sang chiếc áo thun..Uniqlo được xếp ngay ngắn để tặng hắn, thở dài một hơi rồi mở ngắn kéo cất nó vào trong
Bây giờ đã là mười một giờ tối rồi..cô vẫn còn đang soạn bài cho ngày mai….cứ một lát lại mở điện thoại lên…vẫn là còn một chút hy vọng
Tiếng tin nhắn vang lên “ting”
Cô vui mừng mở điện thoại lên rồi lại thất vọng là tin nhắn rác…
Tiếng tin nhắn vang lên lần nữa “ting”
Người gửi : Ngôn Thụy Minh
- Ai thế này, mình có kết bạn với người này sao??? - Cô lẩm bẩm rồi cũng mở điện thoại ra xem nội dung tin nhắn
[ Vẫn chưa ngủ? ]
Cô nhớ ra rồi Ngôn Thụy Minh là người cậu lần trước….nửa đêm như vậy lại còn nhắn tin cho cô
[ Cậu cũng chưa ngủ? ]
[ Đang quan tâm tôi? ]
WTF
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái ông cậu này bị úng não rồi nhỉ…..tự mình chủ động rồi tự mình đa tình sao, cô vẫn còn cay cú chuyện bị hắn vỗ đùi, cũng không thể kể chuyện này với ai. Nếu không phải vì gương mặt điển trai xuất sắc của Ngôn Thụy Minh thì cô đã đạp cho tên đấy vài cước
[ Con đi ngủ đây, tạm biệt cậu ]
[ Ngủ ngon ]
Cô cũng mòn mỏi lắm rồi….cất tập vở vào mà nhảy phọt lên giường
…….
Cô mệt mỏi ngáp dài ngáp ngắn mà thức dậy…mở điện thoại lên, điện thoại hết pin sập nguồn luôn rồi. Cô ngó lên đồng hồ bây giờ đã là sáu giờ năm mười rồi
Cô lật đật ngồi dậy, đầu bù tóc rối đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ. Vuốt vuốt tóc vài cái không kịp ăn sáng thì lái xe đi học luôn
- Thật tình…ông bà ngoại cũng quên gọi mình dậy \~\~ hu hu
Cô khóc không ra nước mắt, hôm nay đầu tiết sẽ có bài kiểm tra nữa….là môn toán đấy cô mà đến muộn sẽ phải kiểm tra một mình..cô đâu biết làm toán đâu chứ
Cô hận toán!
Chạy nhanh nhất có thể..cũng may đến kịp còn sớm 2 phút
Giờ ra chơi….bọn bạn thân đứa nào đứa nấy cũng vùi đầu vào điện thoại.
Chết tiệt! Hôm qua cô lại quên sạc điện thoại nên bây giờ phải cô đơn lẻ loi như thế này đây
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro