Anh Cạo Râu Đi...
Vô Tội Quốc Độ
2024-09-13 00:31:51
Ngày hôm sau, Hạ Chanh không đến văn phòng bởi vì cô đã hẹn Từ Dương rồi. Anh sẽ đến đón cô rồi cùng đến quán cà phê gặp Du Tĩnh Di.
Thế là cô được ngủ thêm một tiếng nữa, đến chín giờ mới rời giường. Tắm rửa xong, cô đi đến trước tủ quần áo, đầu ngón tay rà hai lượt qua môt hàng áo sơ mi treo bên trong mà vẫn không lấy ra được một chiếc nào.
Cô cau mày, tầm mắt vừa chuyển thì dừng lại trên chiếc váy dài hai dây màu trắng treo bên cạnh...
Chín giờ rưỡi, Từ Dương đúng giờ lái xe đến dưới lầu nhà Hạ Chanh rồi gọi điện thoại cho cô.
Hạ Chanh đã sớm chuẩn bị xong, cô xách túi lên, đáp ngắn gọn một câu rồi cúp điện thoại, đi về phía chiếc gương đặt trong phòng để nhìn lại lần nữa.
Chiếc váy dài hai dây với cổ chữ V xẻ theo phong cách retro, phối với áo khoác mohair màu be đính kim tuyến dày trông vừa lười biếng mà không kém phần nhu mì.
Cô hất mái tóc được cố ý xõa rối trên vai, gật đầu hài lòng rồi đi ra khỏi cửa.
Giờ phút này, Từ Dương cũng có chút ngượng ngọng quan sát bản thân qua gương chiếu hậu trên xe, thậm chí còn giơ tay sờ sờ chiếc cằm đã được cạo sach râu của mình nữa. Anh sợ trên mặt còn lưu lại dấu vết của sự suy sút túng quẫn của thời gian trước.
Anh mím môi, khi đã cảm thấy không có vấn đề gì thì hít một hơi thật sâu rồi quay đầu nhìn về phía cửa vào dưới hàng hiên, liền thấy một người phụ nữ tóc dài xoã trên vai, mặc một chiếc váy dài đi ra.
Ngay khi anh theo bản năng mà dời tầm mắt đi thì như nhận ra có gì đấy không đúng, anh lại lia ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ đó, lập tức môi anh khễ nhếch lên, còn cho rằng chính mình bị hoa mắt nên chớp mắt không ngừng nữa.
Hạ Chanh đi tới trước cửa sổ xe, cong môi nói: "Vẻ mặt gì thế kia? Nhận không ra tôi à?"
Từ Dương ngẩn ra, sau đó cười nói: "Đương nhiên không phải, chỉ là... Cảm giác không giống như cô thường ngày lắm, suýt chút nữa là không nhận ra cô rồi."
"Nói mới nhớ, đã lâu rồi tôi không mặc như vậy, có khó coi lắm không?"
“Không hề, không hề.” Từ Dương vội vàng lắc đầu, một giây sau liền cảm giác mình hơi thiếu sót, thế là lại bổ sung: “Rất đẹp, cô mặc như vậy nhìn đẹp lắm.”
"...Anh cạo râu đi trông cũng đẹp trai lắm, nhìn có tinh thần hơn nhiều."
"Ha ha ha ha ha ——" Từ Dương cười càng sang sảng, còn giơ tay sờ sờ mặt, “Bộ dạng râu ria xồm xoàm kia của tôi, sợ là Nặc Nặc nhìn thấy sẽ không nhận ra ba nó."
Hóa ra là vì con gái của anh...
Trong chớp mắt, sự chờ đợi khó hiểu đột nhiên xuất hiện khi mở tủ quần áo đã hoàn toàn biến mất, nhưng cô vẫn nhếch môi.
Bởi vì anh cao râu đi thực sự vừa đẹp trai lại tràn đầy sức sống, trông cũng trẻ ra thêm vài tuổi.
Hơn nữa, cách anh cười rộ lên cũng tỏa nắng đến lạ thường, rất có sức cuốn hút, nhìn anh cười sẽ nhịn không được mà muốn cười theo anh...
Nửa tiếng sau, hai người đi vào quán cà phê mà bọn họ đã hẹn từ trước.
Mặc dù họ đến muộn vài phút nhưng Du Tĩnh Di và Từ Nặc vẫn chưa đến.
Ngồi xuống phòng riêng đã đặt trước, Hạ Chanh gọi một tách cà phê, Từ Dương cũng lơ đãng gọi một tách cà phê theo cô.
Hạ Chanh có thể cảm nhận được sự nôn nóng ngày một tăng dần của anh, nhưng cô không nói gì cả, dù sao thì những thứ như cảm xúc đều rất khó để có thể kiểm soát được...
Hai người đợi một lèo cả nửa tiếng mà Du Tĩnh Di và Từ Nặc vẫn chưa xuất hiện, cũng không thấy gọi điện thông báo là sẽ đến muốn. Hạ Chanh cau mày, lấy điện thoại di động ra gọi cho Du Tĩnh Di.
Điện thoại đổ chuông mấy lần mới được tiếp máy, Du Tĩnh Di ở đầu dây bên kia không nóng không lạnh mà ‘alô’ một tiếng.
"Chào chị Du, chúng tôi đã đến địa điểm hẹn trước và đợi chị cả nửa tiếng rồi, không biết khi nào thì chị có thể đến vậy."
"Không phải là do trẻ con phiền phức mất thời gian à, đã lên đường rồi, giục cái gì mà giục, tôi còn phải lái xe đây này."
"..." Giọng điệu này khác biệt rất lớn với hôm qua, chị ta tìm tự tin ở đâu ra vậy?
Thực ra cũng không phải là Du Tĩnh Di tìm được tự tin gì cả, mà là cô ta cảm thấy mục đích của mình là kéo dài thời gian, cho nên nếu chỉ kéo dài thời gian thì làm ra vẻ một chút chắc cũng chẳng sao.
Thế là cô được ngủ thêm một tiếng nữa, đến chín giờ mới rời giường. Tắm rửa xong, cô đi đến trước tủ quần áo, đầu ngón tay rà hai lượt qua môt hàng áo sơ mi treo bên trong mà vẫn không lấy ra được một chiếc nào.
Cô cau mày, tầm mắt vừa chuyển thì dừng lại trên chiếc váy dài hai dây màu trắng treo bên cạnh...
Chín giờ rưỡi, Từ Dương đúng giờ lái xe đến dưới lầu nhà Hạ Chanh rồi gọi điện thoại cho cô.
Hạ Chanh đã sớm chuẩn bị xong, cô xách túi lên, đáp ngắn gọn một câu rồi cúp điện thoại, đi về phía chiếc gương đặt trong phòng để nhìn lại lần nữa.
Chiếc váy dài hai dây với cổ chữ V xẻ theo phong cách retro, phối với áo khoác mohair màu be đính kim tuyến dày trông vừa lười biếng mà không kém phần nhu mì.
Cô hất mái tóc được cố ý xõa rối trên vai, gật đầu hài lòng rồi đi ra khỏi cửa.
Giờ phút này, Từ Dương cũng có chút ngượng ngọng quan sát bản thân qua gương chiếu hậu trên xe, thậm chí còn giơ tay sờ sờ chiếc cằm đã được cạo sach râu của mình nữa. Anh sợ trên mặt còn lưu lại dấu vết của sự suy sút túng quẫn của thời gian trước.
Anh mím môi, khi đã cảm thấy không có vấn đề gì thì hít một hơi thật sâu rồi quay đầu nhìn về phía cửa vào dưới hàng hiên, liền thấy một người phụ nữ tóc dài xoã trên vai, mặc một chiếc váy dài đi ra.
Ngay khi anh theo bản năng mà dời tầm mắt đi thì như nhận ra có gì đấy không đúng, anh lại lia ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ đó, lập tức môi anh khễ nhếch lên, còn cho rằng chính mình bị hoa mắt nên chớp mắt không ngừng nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Chanh đi tới trước cửa sổ xe, cong môi nói: "Vẻ mặt gì thế kia? Nhận không ra tôi à?"
Từ Dương ngẩn ra, sau đó cười nói: "Đương nhiên không phải, chỉ là... Cảm giác không giống như cô thường ngày lắm, suýt chút nữa là không nhận ra cô rồi."
"Nói mới nhớ, đã lâu rồi tôi không mặc như vậy, có khó coi lắm không?"
“Không hề, không hề.” Từ Dương vội vàng lắc đầu, một giây sau liền cảm giác mình hơi thiếu sót, thế là lại bổ sung: “Rất đẹp, cô mặc như vậy nhìn đẹp lắm.”
"...Anh cạo râu đi trông cũng đẹp trai lắm, nhìn có tinh thần hơn nhiều."
"Ha ha ha ha ha ——" Từ Dương cười càng sang sảng, còn giơ tay sờ sờ mặt, “Bộ dạng râu ria xồm xoàm kia của tôi, sợ là Nặc Nặc nhìn thấy sẽ không nhận ra ba nó."
Hóa ra là vì con gái của anh...
Trong chớp mắt, sự chờ đợi khó hiểu đột nhiên xuất hiện khi mở tủ quần áo đã hoàn toàn biến mất, nhưng cô vẫn nhếch môi.
Bởi vì anh cao râu đi thực sự vừa đẹp trai lại tràn đầy sức sống, trông cũng trẻ ra thêm vài tuổi.
Hơn nữa, cách anh cười rộ lên cũng tỏa nắng đến lạ thường, rất có sức cuốn hút, nhìn anh cười sẽ nhịn không được mà muốn cười theo anh...
Nửa tiếng sau, hai người đi vào quán cà phê mà bọn họ đã hẹn từ trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù họ đến muộn vài phút nhưng Du Tĩnh Di và Từ Nặc vẫn chưa đến.
Ngồi xuống phòng riêng đã đặt trước, Hạ Chanh gọi một tách cà phê, Từ Dương cũng lơ đãng gọi một tách cà phê theo cô.
Hạ Chanh có thể cảm nhận được sự nôn nóng ngày một tăng dần của anh, nhưng cô không nói gì cả, dù sao thì những thứ như cảm xúc đều rất khó để có thể kiểm soát được...
Hai người đợi một lèo cả nửa tiếng mà Du Tĩnh Di và Từ Nặc vẫn chưa xuất hiện, cũng không thấy gọi điện thông báo là sẽ đến muốn. Hạ Chanh cau mày, lấy điện thoại di động ra gọi cho Du Tĩnh Di.
Điện thoại đổ chuông mấy lần mới được tiếp máy, Du Tĩnh Di ở đầu dây bên kia không nóng không lạnh mà ‘alô’ một tiếng.
"Chào chị Du, chúng tôi đã đến địa điểm hẹn trước và đợi chị cả nửa tiếng rồi, không biết khi nào thì chị có thể đến vậy."
"Không phải là do trẻ con phiền phức mất thời gian à, đã lên đường rồi, giục cái gì mà giục, tôi còn phải lái xe đây này."
"..." Giọng điệu này khác biệt rất lớn với hôm qua, chị ta tìm tự tin ở đâu ra vậy?
Thực ra cũng không phải là Du Tĩnh Di tìm được tự tin gì cả, mà là cô ta cảm thấy mục đích của mình là kéo dài thời gian, cho nên nếu chỉ kéo dài thời gian thì làm ra vẻ một chút chắc cũng chẳng sao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro