Hồ Ly Tinh Tiêu...
Vô Tội Quốc Độ
2024-09-13 00:31:51
“Vậy khi nào thì chị tới?” Hạ Chanh hỏi.
“Còn có hơn mười phút nữa thôi.” Du Tĩnh Di uể oải trả lời.
"Được rồi, vậy tôi đợi chị thêm mười lăm phút nữa, không thấy người thì chúng tôi sẽ đi luôn. Dù sao đối với anh Từ mà nói, có nói chuyện hay không cũng thế cả." Hạ Chanh nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Du Tĩnh Di lại một lần nữa bị cúp máy ngang, khiến cô ta như bị nghẹn một ngụm máu ở cổ họng, không thể phun ra cũng không thể nuốt vào, khó chịu đến mức muốn chết.
Nhưng khó chịu thì sao nào, bây giờ ngoài trừ trì hoãn, cô ta cũng chẳng thể làm gì khác cả!
Hạ Chanh cúp điện thoại, ngẩng đầu lên thì thấy Từ Dương đang ngẩn người nhìn cô, không khỏi hơi nhướng mày: "Anh đang nhìn cái gì?"
"Nếu trong mười lăm phút nữa cô ta không xuất hiện thì chúng ta thực sự sẽ đi về à?"
"Đương nhiên, hiện tại ưu thế nằm trong tay anh chứ không phải là chị ta. Hơn nữa... Tôi chắc chắn chị ta nhất định sẽ tới kịp trong vòng mười lăm phút nữa, dù sao thì trên người anh vẫn còn có thứ chị ta muốn cơ mà."
"..." Từ Dương nhíu mày, lấy ra một điếu thuốc đưa cho Hạ Chanh.
Hạ Chanh xua tay không nhận, mà từ trong túi xách lấy ra thuốc lá của mình. Thuốc lá của anh quá mạnh, cô hút không quen.
Du Tĩnh Di không để bọn họ chờ mười lăm phút mà mười phút sau là đã đến rồi.
Đây không phải là lần đầu tiên Hạ Chanh nhìn thấy Du Tĩnh Di, bởi vì cô đã xem qua ảnh chụp chứng minh thư, người phụ nữ trong ảnh trông rất xinh xắn, giữa mày mang theo chút cảm giác thanh thuần, từ xương gò má hơn nhô lên có thể thấy được cô ta hẳn là hơi gầy.
Nhưng Du Tĩnh Di trước mặt cô lại rất khác với người trong ảnh. Cô ta không cao, dáng người chuẩn chỉnh, mặc một chiếc áo thun đen phối ren và chân váy nhung dài màu xanh lam, mái tóc xoăn dài cùng đôi môi đỏ mọng, hoàn toàn không liên quan gì đến thanh thuần thanh tú cả…
Mà khi Du Tĩnh Di nhìn thấy Hạ Chanh ngồi ở bên cạnh Từ Dương thì không khỏi nhíu mày.
Người phụ nữ trong điện thoại có giọng nói sắc bén, thái độ cứng rắn, từng câu từng chữ đều toát lên sự khôn khéo, thấy thế nào cũng nên mang bộ dạng của một người phụ nữ mạnh mẽ.
Nhưng người trước mắt cô ta thoạt nhìn dịu dàng mềm mại, trông phúc hậu lại vô hại, thoạt nhìn có vẻ chỉ trang điểm nhạt, nhưng rõ ràng là đã chỉnh trang rất cẩn thận.
Dưới chiếc cổ áo chữ V to, xẻ sâu có thấp thoáng viền ren của chiếc áo ngực bên trong, cô còn mang thêm một chiếc dây chuyền mặt hình thôi nhỏ như ngọn lửa lấp lánh trước ngực, dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn vào ngực cô...
Đây nào phải là luật sư, đây là ‘bạch liên hoa’ tiêu chuẩn, là đĩ trà xanh, là hồ ly tinh đó chứ!
"Ba ơi…"
Giọng nói non nớt của cô bé cuối cùng cũng kéo được ánh mắt của hai người phụ nữ đang nhìn nhau ra.
Hạ Chanh chuyển mắt, liền thấy Từ Dương đứng dậy, đi vài bước tới chỗ Du Tĩnh Di và cô bé rồi dùng một tay ôm cô bé lên.
“Nhớ ba không nào?” Anh cúi đầu nhìn cô con gái đã nửa tháng không gặp, cổ họng như nghẹn lại.
Cô bé gật đầu thật mạnh, chỉ nhỏ nhẹ nói: “Nhớ ạ..."
Thấy mắt cô gái đã đỏ hoe, Từ Dương mím môi, ôm thân thể nhỏ bé của Từ Nặc càng chặt hơn.
Từ Nặc cúi đầu, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực Từ Dương, nước mắt giàn giụa.
Du Tĩnh Di cau mày: "Nặc Nặc, con làm gì vậy? Con gái lớn rồi còn để ba ôm thế à, mau xuống đi."
Từ Nặc vùi mặt vào trong ngực Từ Dương, vẫn không nhúc nhích, nhưng bờ vai nhỏ rụt rụt, đây là phản ứng bản năng khi con bé sợ hãi.
Từ Dương cũng nhíu mày, ngẩng đầu lên nói: "Năm tuổi thì sao nào, không phải vẫn còn là trẻ con à. Hơn nữa là tôi ôm con bé chứ không phải nó đòi tôi ôm."
Du Tĩnh Di nghe Từ Dương nói vậy, nhịn không được mà trợn tròn mắt.
Vấn đề cô ta đang nói là con bé đòi anh ôm hay là anh tự muốn ôm con bé chắc!? Tại sao cô ta muốn nói cho anh hiểu lại cứ khó khăn đến vậy?!
Du Tĩnh Di liếc Từ Dương một cái rồi dời mắt đi, khuôn mặt tỏ vẻ vừa cạn lời lại vừa khinh thường.
Hạ Chanh quan sát hết thảy hành vi của ba người bọn họ trong mắt, cô hơi nhíu mày đứng lên: "Chào chị Du, tôi họ Hạ, cô có thể gọi tôi là luật sư Hạ."
“Còn có hơn mười phút nữa thôi.” Du Tĩnh Di uể oải trả lời.
"Được rồi, vậy tôi đợi chị thêm mười lăm phút nữa, không thấy người thì chúng tôi sẽ đi luôn. Dù sao đối với anh Từ mà nói, có nói chuyện hay không cũng thế cả." Hạ Chanh nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại.
Du Tĩnh Di lại một lần nữa bị cúp máy ngang, khiến cô ta như bị nghẹn một ngụm máu ở cổ họng, không thể phun ra cũng không thể nuốt vào, khó chịu đến mức muốn chết.
Nhưng khó chịu thì sao nào, bây giờ ngoài trừ trì hoãn, cô ta cũng chẳng thể làm gì khác cả!
Hạ Chanh cúp điện thoại, ngẩng đầu lên thì thấy Từ Dương đang ngẩn người nhìn cô, không khỏi hơi nhướng mày: "Anh đang nhìn cái gì?"
"Nếu trong mười lăm phút nữa cô ta không xuất hiện thì chúng ta thực sự sẽ đi về à?"
"Đương nhiên, hiện tại ưu thế nằm trong tay anh chứ không phải là chị ta. Hơn nữa... Tôi chắc chắn chị ta nhất định sẽ tới kịp trong vòng mười lăm phút nữa, dù sao thì trên người anh vẫn còn có thứ chị ta muốn cơ mà."
"..." Từ Dương nhíu mày, lấy ra một điếu thuốc đưa cho Hạ Chanh.
Hạ Chanh xua tay không nhận, mà từ trong túi xách lấy ra thuốc lá của mình. Thuốc lá của anh quá mạnh, cô hút không quen.
Du Tĩnh Di không để bọn họ chờ mười lăm phút mà mười phút sau là đã đến rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây không phải là lần đầu tiên Hạ Chanh nhìn thấy Du Tĩnh Di, bởi vì cô đã xem qua ảnh chụp chứng minh thư, người phụ nữ trong ảnh trông rất xinh xắn, giữa mày mang theo chút cảm giác thanh thuần, từ xương gò má hơn nhô lên có thể thấy được cô ta hẳn là hơi gầy.
Nhưng Du Tĩnh Di trước mặt cô lại rất khác với người trong ảnh. Cô ta không cao, dáng người chuẩn chỉnh, mặc một chiếc áo thun đen phối ren và chân váy nhung dài màu xanh lam, mái tóc xoăn dài cùng đôi môi đỏ mọng, hoàn toàn không liên quan gì đến thanh thuần thanh tú cả…
Mà khi Du Tĩnh Di nhìn thấy Hạ Chanh ngồi ở bên cạnh Từ Dương thì không khỏi nhíu mày.
Người phụ nữ trong điện thoại có giọng nói sắc bén, thái độ cứng rắn, từng câu từng chữ đều toát lên sự khôn khéo, thấy thế nào cũng nên mang bộ dạng của một người phụ nữ mạnh mẽ.
Nhưng người trước mắt cô ta thoạt nhìn dịu dàng mềm mại, trông phúc hậu lại vô hại, thoạt nhìn có vẻ chỉ trang điểm nhạt, nhưng rõ ràng là đã chỉnh trang rất cẩn thận.
Dưới chiếc cổ áo chữ V to, xẻ sâu có thấp thoáng viền ren của chiếc áo ngực bên trong, cô còn mang thêm một chiếc dây chuyền mặt hình thôi nhỏ như ngọn lửa lấp lánh trước ngực, dễ dàng thu hút mọi ánh nhìn vào ngực cô...
Đây nào phải là luật sư, đây là ‘bạch liên hoa’ tiêu chuẩn, là đĩ trà xanh, là hồ ly tinh đó chứ!
"Ba ơi…"
Giọng nói non nớt của cô bé cuối cùng cũng kéo được ánh mắt của hai người phụ nữ đang nhìn nhau ra.
Hạ Chanh chuyển mắt, liền thấy Từ Dương đứng dậy, đi vài bước tới chỗ Du Tĩnh Di và cô bé rồi dùng một tay ôm cô bé lên.
“Nhớ ba không nào?” Anh cúi đầu nhìn cô con gái đã nửa tháng không gặp, cổ họng như nghẹn lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô bé gật đầu thật mạnh, chỉ nhỏ nhẹ nói: “Nhớ ạ..."
Thấy mắt cô gái đã đỏ hoe, Từ Dương mím môi, ôm thân thể nhỏ bé của Từ Nặc càng chặt hơn.
Từ Nặc cúi đầu, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực Từ Dương, nước mắt giàn giụa.
Du Tĩnh Di cau mày: "Nặc Nặc, con làm gì vậy? Con gái lớn rồi còn để ba ôm thế à, mau xuống đi."
Từ Nặc vùi mặt vào trong ngực Từ Dương, vẫn không nhúc nhích, nhưng bờ vai nhỏ rụt rụt, đây là phản ứng bản năng khi con bé sợ hãi.
Từ Dương cũng nhíu mày, ngẩng đầu lên nói: "Năm tuổi thì sao nào, không phải vẫn còn là trẻ con à. Hơn nữa là tôi ôm con bé chứ không phải nó đòi tôi ôm."
Du Tĩnh Di nghe Từ Dương nói vậy, nhịn không được mà trợn tròn mắt.
Vấn đề cô ta đang nói là con bé đòi anh ôm hay là anh tự muốn ôm con bé chắc!? Tại sao cô ta muốn nói cho anh hiểu lại cứ khó khăn đến vậy?!
Du Tĩnh Di liếc Từ Dương một cái rồi dời mắt đi, khuôn mặt tỏ vẻ vừa cạn lời lại vừa khinh thường.
Hạ Chanh quan sát hết thảy hành vi của ba người bọn họ trong mắt, cô hơi nhíu mày đứng lên: "Chào chị Du, tôi họ Hạ, cô có thể gọi tôi là luật sư Hạ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro