Chị Cảm Thấy Đi...
Vô Tội Quốc Độ
2024-09-13 00:31:51
Du Tĩnh Di quay đầu lại nhìn Hạ Chanh, không nói lời nào.
Hạ Chanh cong môi, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, đưa tay hướng về phía chiếc ghế sô pha đối diện, "Chị Du ngồi xuống đi, rồi chúng ta nói chuyện."
Du Tĩnh Di mím môi, nhìn Từ Nặc vẫn đang vùi mặt vào trong ngực Từ Dương không chịu ngẩn đầu lên, sau đó cô ta mới đi đến rồi ngồi xuống sô pha.
Thấy cô ta đã đi rồi, Từ Dương mới ôm Từ Nặc trong lòng mình đi tới một bước. Lúc này, Hạ Chanh mới nói: "Anh Từ, anh có thể dẫn cô bé ra ngoài gọi kem gì đó rồi để cô bé chơi ở ngoài kia không, chuyện tôi và chị Du sắp bàn tới có lẽ sẽ hơi buồn tẻ, trẻ con sợ là không ngồi yên được."
Từ Dương dừng bước, mà thân hình nho nhỏ của Từ Nặc lập tức cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nâng lên một chút.
Du Tĩnh Di sửng sốt, đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn Từ Dương một cái, rồi lại quay qua nói với Hạ Chanh: "Không phải là muốn nói chuyện à? Anh ta không có ở đây thì nói chuyện thế nào được?"
"Đương nhiên là có thể rồi, tôi là luật sư của anh Từ, yêu cầu ý kiến của tôi chính là yêu cầu ý kiến của anh ấy, anh ấy cũng sẽ đồng ý với điều mà tôi đồng ý, và những gì tôi không đồng ý thì anh ấy cũng sẽ không đồng ý."
Hạ Chanh chú ý thấy đứa nhỏ có vẻ sợ Du Tĩnh Di, hơn trong một khắc khi Từ Dương bế cô bé lên, sự kháng cự của cô bé với Du Tĩnh Di đều bộc lộ hết cả ra bởi sự tin tưởng mà cô bé dành cho Từ Dương.
Về phần Từ Dương, anh cũng không muốn ở lại đây. Thứ nhất là anh cảm thấy để đứa nhỏ nghe những thứ đó thì không tốt. Thứ hai là anh biết Từ Nặc đã khóc, anh hiểu con gái mình, cô bé nhất định là muốn nói với anh điều gì đó.
Trước đây, khi con bé bị tủi thân hay bị Du Tĩnh Di mắng hay đánh thì con bé đều sẽ như vậy, không dám nói trước mặt Du Tĩnh Di mà chỉ dám lặng lẽ cáo trạng với anh, tìm chút an ủi.
Thế nên Từ Dương cũng không do dự mà rất phối hợp với cô: "Luật sư Hạ đại diện cho tôi, cô cứ nói chuyện với cô ấy là được."
Từ Dương nói xong thì xoay người ôm Từ Nặc rời đi phòng riêng, cứ thế đi thẳng một mạch.
Du Tĩnh Di sửng sốt, tuy rằng sau khi xảy ra chuyện, cách Từ Dương đối xử với cô ta đã thay đổi rất nhiều, thậm chí còn không muốn nói chuyện với cô ta nữa. Nhưng cái kiểu nói chuyện không hề có cảm xúc, thậm chí là làm lơ cô như thế này đều chưa từng xảy ra...
Trong lòng cô ta không hiểu sao lại dâng lên một tia hoảng hốt không giải thích được, cô ta quay đầu nhìn về phía Hạ Chanh, nắm tay siết lại. Cô ta cảm thấy rất có thể Từ Dương đã thông đồng với người phụ nữ này rồi cũng nên!
Hạ Chanh nhìn Từ Dương bế đứa bé ra ngoài, sau khi hai cha con đã rời đi thì cô mới ngồi xuống, nở một nụ cười hòa nhã với Du Tĩnh Di – người lúc này vẫn đang trừng mắt nhìn cô chằm chằm.
"Chị Du, chúng ta bắt đầu thôi."
"Cô muốn gì thì nói đi?"
"Chị có thể nói về yêu cầu mình trước."
Du Tĩnh Di mím môi: "Tôi không muốn ly hôn."
Hạ Chanh nghe vậy thì không nhịn được mà cười ra tiếng, cô còn tưởng cô ta tìm được cách gì nên mới tự tin như vậy, hóa ra là đang muốn kéo dài thời gian.
"Cô cười gì đấy?"
"Tôi cười là vì nếu bên chị chỉ muốn kéo dài thời gian thì tôi sợ là phải để chị thất vọng rồi, bởi vì chúng tôi không có ý định cho các người nhiều thời gian thế đâu. Nếu hôm nay thương lượng không được kết quả khả quan, thì ngày mai tôi sẽ đi nộp đơn khởi tố lên tòa án."
"Cô uy hiếp tôi?"
"Đây đâu phải là uy hiếp, đây là thông báo, thông báo cho chị về kế hoạch của chúng tôi. Chúng tôi đang rất thẳng thắn."
"..." Du Tĩnh Di nhìn người phụ nữ điềm tĩnh ở phía đối diện, yết hầu cô ta trượt lên trượt xuống: "Tôi muốn một nửa tài sản."
"Chị cảm thấy điều này có thể sao?"
Dĩ nhiên là cô ta biết điều đó là không thể, nhưng...
"Đó là yêu cầu của tôi."
Hạ Chanh cười liếc cô ta một cái, dùng y nguyên ánh mắt lúc nãy cô ta nhìn Từ Dương mà nhìn cô ta, chỉ là dáng vẻ chán không buồn nói đã biến thành sự khinh miệt sâu sắc rồi.
Du Tĩnh Di bị ánh nhìn của cô đâm vào thì bản tính hung hăng lập tức nổi lên, áp chế sự hoảng sợ mơ hồ trong lòng.
"Không phải là cô muốn tôi nói à? Yêu cầu tôi đưa ra không phải là rất bình thường à? Cô cười cái gì?!"
Hạ Chanh cong môi, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, đưa tay hướng về phía chiếc ghế sô pha đối diện, "Chị Du ngồi xuống đi, rồi chúng ta nói chuyện."
Du Tĩnh Di mím môi, nhìn Từ Nặc vẫn đang vùi mặt vào trong ngực Từ Dương không chịu ngẩn đầu lên, sau đó cô ta mới đi đến rồi ngồi xuống sô pha.
Thấy cô ta đã đi rồi, Từ Dương mới ôm Từ Nặc trong lòng mình đi tới một bước. Lúc này, Hạ Chanh mới nói: "Anh Từ, anh có thể dẫn cô bé ra ngoài gọi kem gì đó rồi để cô bé chơi ở ngoài kia không, chuyện tôi và chị Du sắp bàn tới có lẽ sẽ hơi buồn tẻ, trẻ con sợ là không ngồi yên được."
Từ Dương dừng bước, mà thân hình nho nhỏ của Từ Nặc lập tức cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nâng lên một chút.
Du Tĩnh Di sửng sốt, đột nhiên quay đầu liếc mắt nhìn Từ Dương một cái, rồi lại quay qua nói với Hạ Chanh: "Không phải là muốn nói chuyện à? Anh ta không có ở đây thì nói chuyện thế nào được?"
"Đương nhiên là có thể rồi, tôi là luật sư của anh Từ, yêu cầu ý kiến của tôi chính là yêu cầu ý kiến của anh ấy, anh ấy cũng sẽ đồng ý với điều mà tôi đồng ý, và những gì tôi không đồng ý thì anh ấy cũng sẽ không đồng ý."
Hạ Chanh chú ý thấy đứa nhỏ có vẻ sợ Du Tĩnh Di, hơn trong một khắc khi Từ Dương bế cô bé lên, sự kháng cự của cô bé với Du Tĩnh Di đều bộc lộ hết cả ra bởi sự tin tưởng mà cô bé dành cho Từ Dương.
Về phần Từ Dương, anh cũng không muốn ở lại đây. Thứ nhất là anh cảm thấy để đứa nhỏ nghe những thứ đó thì không tốt. Thứ hai là anh biết Từ Nặc đã khóc, anh hiểu con gái mình, cô bé nhất định là muốn nói với anh điều gì đó.
Trước đây, khi con bé bị tủi thân hay bị Du Tĩnh Di mắng hay đánh thì con bé đều sẽ như vậy, không dám nói trước mặt Du Tĩnh Di mà chỉ dám lặng lẽ cáo trạng với anh, tìm chút an ủi.
Thế nên Từ Dương cũng không do dự mà rất phối hợp với cô: "Luật sư Hạ đại diện cho tôi, cô cứ nói chuyện với cô ấy là được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Dương nói xong thì xoay người ôm Từ Nặc rời đi phòng riêng, cứ thế đi thẳng một mạch.
Du Tĩnh Di sửng sốt, tuy rằng sau khi xảy ra chuyện, cách Từ Dương đối xử với cô ta đã thay đổi rất nhiều, thậm chí còn không muốn nói chuyện với cô ta nữa. Nhưng cái kiểu nói chuyện không hề có cảm xúc, thậm chí là làm lơ cô như thế này đều chưa từng xảy ra...
Trong lòng cô ta không hiểu sao lại dâng lên một tia hoảng hốt không giải thích được, cô ta quay đầu nhìn về phía Hạ Chanh, nắm tay siết lại. Cô ta cảm thấy rất có thể Từ Dương đã thông đồng với người phụ nữ này rồi cũng nên!
Hạ Chanh nhìn Từ Dương bế đứa bé ra ngoài, sau khi hai cha con đã rời đi thì cô mới ngồi xuống, nở một nụ cười hòa nhã với Du Tĩnh Di – người lúc này vẫn đang trừng mắt nhìn cô chằm chằm.
"Chị Du, chúng ta bắt đầu thôi."
"Cô muốn gì thì nói đi?"
"Chị có thể nói về yêu cầu mình trước."
Du Tĩnh Di mím môi: "Tôi không muốn ly hôn."
Hạ Chanh nghe vậy thì không nhịn được mà cười ra tiếng, cô còn tưởng cô ta tìm được cách gì nên mới tự tin như vậy, hóa ra là đang muốn kéo dài thời gian.
"Cô cười gì đấy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi cười là vì nếu bên chị chỉ muốn kéo dài thời gian thì tôi sợ là phải để chị thất vọng rồi, bởi vì chúng tôi không có ý định cho các người nhiều thời gian thế đâu. Nếu hôm nay thương lượng không được kết quả khả quan, thì ngày mai tôi sẽ đi nộp đơn khởi tố lên tòa án."
"Cô uy hiếp tôi?"
"Đây đâu phải là uy hiếp, đây là thông báo, thông báo cho chị về kế hoạch của chúng tôi. Chúng tôi đang rất thẳng thắn."
"..." Du Tĩnh Di nhìn người phụ nữ điềm tĩnh ở phía đối diện, yết hầu cô ta trượt lên trượt xuống: "Tôi muốn một nửa tài sản."
"Chị cảm thấy điều này có thể sao?"
Dĩ nhiên là cô ta biết điều đó là không thể, nhưng...
"Đó là yêu cầu của tôi."
Hạ Chanh cười liếc cô ta một cái, dùng y nguyên ánh mắt lúc nãy cô ta nhìn Từ Dương mà nhìn cô ta, chỉ là dáng vẻ chán không buồn nói đã biến thành sự khinh miệt sâu sắc rồi.
Du Tĩnh Di bị ánh nhìn của cô đâm vào thì bản tính hung hăng lập tức nổi lên, áp chế sự hoảng sợ mơ hồ trong lòng.
"Không phải là cô muốn tôi nói à? Yêu cầu tôi đưa ra không phải là rất bình thường à? Cô cười cái gì?!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro