Anh Từ, Phiền A...
Vô Tội Quốc Độ
2024-09-13 00:31:51
Rất nhanh, sau hai tiếng gõ cửa, cửa phòng bao đã bị đẩy ra, người phục vụ bước vào.
Khi Từ Dương bảo người phục vụ đưa một ly nước đường đến thì điện thoại di động của Hạ Chanh vang lên, là Cao Trình Dịch gọi.
Lúc này, Cao Trình Dịch đang đứng cách cửa phòng bao vài bước, anh ta gọi cuộc điện thoại này là bởi vì anh ta đến tới cửa phòng V06 thì mới chợt nhớ tới, anh ta cứ thế mà xông vào, Từ Dương hỏi làm sao anh ta biết bọn họ ở trong phòng này thì biết trả lời sao giờ?
Vì vậy, sau khi do dự một lúc, cuối cùng anh ta chọn gọi điện thoại diễn một chút rồi mới tiến vào.
Vốn Hạ Chanh đã cạn lời, sau khi nhìn thấy trên màn hình hiển thị tên người gọi đến là Cao Trình Dịch, như ý thức được điều gì, tức khác cô lại càng thêm nói không nên lời.
Cô bấm nút nhận máy, đưa điện thoại lên tai, không nóng không lạnh mà alô một tiếng.
Cao Trình Dịch vừa nghe thấy giọng cô là đã biết tâm tình của cô không tốt rồi, anh ta lúng túng mà ‘khụ’ một tiếng, hỏi: "Cô đi cùng Từ Dương à?"
"Đúng vậy, Giang Hạo Thừa bảo anh gọi điện thoại cho tôi đúng không?"
Từ Dương vừa dặn dò người phục vụ xong, nghe thấy ba chữ Giang Hạo Thừa là lập tức nghĩ ngay đến người đàn ông vừa nãy.
Từ Dương không muốn nghe chuyện riêng tư của người khác, nhưng cái tâm thích hóng chuyện dường như đã khắc sâu vào trong DNA của loài người rồi, hai tai của anh hơi vểnh lên, lực chú ý đổ dồn hết lên trên người Hạ Chanh.
Người phục vụ thấy Từ Dương gọi nước đường xong thì không nói gì nữa, không khỏi hỏi anh: "Ngoại trừ nước đường ra, anh còn cần gì nữa không ạ?"
"Tạm thời thì không."
Sau khi người phục vụ nói xin chờ một chút thì liền rời khỏi phòng, mà Từ Dương còn đang đứng tại chỗ, đang phân vân không biết nên ngồi lại hay đổi qua ngồi ở chỗ khác. Lúc này, anh nghe Hạ Chanh nói.
"Anh không cần đến đây, tôi đã nói chuyện với anh Từ xong rồi, một lát sẽ về luôn."
Cao Trình Dịch đứng ở cửa, anh ta nhíu mày, xoay người đi về: "Từ Dương tiễn cô à?"
Hạ Chanh theo bản năng ngước mắt lên nhìn về phía Từ Dương, còn Từ Dương thì vẫn đang đứng nguyên tại chỗ phân vân vấn đề anh có nên ngồi về lại chỗ cũ hay không, kết quả là ánh mắt hai người lại chạm nhau.
Anh ngẩn ra, vội vàng dời mắt rồi đi về phía mấy người Lưu Huy, sợ Hạ Chanh hiểu lầm anh ở đó nghe lén cô nói chuyện.
Thế nhưng anh chỉ mới đi được hai bước thì Hạ Chanh đã gọi anh.
"Anh Từ."
“Hả?” Từ Dương dừng bước, quay người lại, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.
Sao người này đột nhiên lại kỳ quái thế nào ấy nhỉ? Hạ Chanh nói thầm trong lòng, ngoài miệng thì lại hỏi: "Làm phiền anh đưa tôi về được không?"
Từ Dương nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cười gật đầu: "Đương nhiên là được, vừa lúc tôi cũng định về."
Hạ Chanh cong môi cười cảm ơn, sau đó nói qua điện thoại với Cao Trình Dịch: "Anh Từ đồng ý đưa tôi về rồi."
"Thế thì được, còn một chuyện nữa... Giang Hạo Thừa đang ngồi ở khu vực tiếp đón khách cạnh quầy bar đấy."
Hạ Chanh cũng không kinh ngạc, Giang Hạo Thừa còn kêu Cao Trình Dịch tới tìm cô cơ mà, sao hắn có thể dễ dàng bỏ về như vậy được.
Cô khịt mũi một tiếng: "Anh ta vui là được, cứ thế nhé."
Hạ Chanh cúp điện thoại, không chờ người phục vụ đưa nước đường đến, cô đã hỏi Từ Dương là có thể về luôn bây giờ được không? Cô hơi chóng mặt, muốn về sớm nghỉ ngơi.
Từ Dương cũng không nhiều lời, anh lập tức gật đầu đồng ý, chào hỏi mấy người Lưu Huy rồi cùng Hạ Chanh rời khỏi phòng bao.
Đến tận khi ra khỏi phòng, Từ Dương vẫn còn cảm thấy có chút kỳ quái, sao bọn Lưu Huy hôm nay dễ nói chuyện vậy nhỉ, cũng không thèm lằng nhằng giữ anh lại luôn.
Anh nào biết, chân trước anh mới đi khỏi là mấy người này đã bắt đầu nháy mắt xì xào chuyện Hạ Chanh có ý với anh rồi…
"Này! Mày thấy chứ hả! Thấy chứ hả!" Trương Hải Lượng cười lến là khả ố.
Lưu Huy liếc anh ta một cái: "Bọn tao cũng đâu có mù."
"Thành thật mà nói, tao không bao giờ ngờ rằng duyên mới lại đến với anh Từ sớm như vậy." Trương Hải Minh ngoài miệng thì gọi anh Từ, nhưng giọng điệu và vẻ mặt thì chẳng khác nào cha già nói lời thấm thía.
Phan Thiệu Quốc giơ tay làm động tác dừng lại: "Khoan, bọn mày quên thằng hồi nãy rồi à? Có khi nào là bạn trai của luật sư Hạ không đó?"
Nụ cười trên khóe môi Trương Hải Lượng cứng lại: "Cũng đúng, tao cảm thấy hai người bọn họ quả thực có chút thân mật."
Lưu Huy kiên quyết lắc đầu: "Tao thì nghĩ là thằng đó chỉ đơn phương theo đuổi luật sư Hạ thôi. Bọn mày không thấy luật sư Hạ không thèm nói chuyện với hắn à. Khi thằng đó đâm chọc anh Từ của chúng ta, luật sư Hạ còn nói thẳng là anh Từ có thể kiện hắn mà!"
Khi Từ Dương bảo người phục vụ đưa một ly nước đường đến thì điện thoại di động của Hạ Chanh vang lên, là Cao Trình Dịch gọi.
Lúc này, Cao Trình Dịch đang đứng cách cửa phòng bao vài bước, anh ta gọi cuộc điện thoại này là bởi vì anh ta đến tới cửa phòng V06 thì mới chợt nhớ tới, anh ta cứ thế mà xông vào, Từ Dương hỏi làm sao anh ta biết bọn họ ở trong phòng này thì biết trả lời sao giờ?
Vì vậy, sau khi do dự một lúc, cuối cùng anh ta chọn gọi điện thoại diễn một chút rồi mới tiến vào.
Vốn Hạ Chanh đã cạn lời, sau khi nhìn thấy trên màn hình hiển thị tên người gọi đến là Cao Trình Dịch, như ý thức được điều gì, tức khác cô lại càng thêm nói không nên lời.
Cô bấm nút nhận máy, đưa điện thoại lên tai, không nóng không lạnh mà alô một tiếng.
Cao Trình Dịch vừa nghe thấy giọng cô là đã biết tâm tình của cô không tốt rồi, anh ta lúng túng mà ‘khụ’ một tiếng, hỏi: "Cô đi cùng Từ Dương à?"
"Đúng vậy, Giang Hạo Thừa bảo anh gọi điện thoại cho tôi đúng không?"
Từ Dương vừa dặn dò người phục vụ xong, nghe thấy ba chữ Giang Hạo Thừa là lập tức nghĩ ngay đến người đàn ông vừa nãy.
Từ Dương không muốn nghe chuyện riêng tư của người khác, nhưng cái tâm thích hóng chuyện dường như đã khắc sâu vào trong DNA của loài người rồi, hai tai của anh hơi vểnh lên, lực chú ý đổ dồn hết lên trên người Hạ Chanh.
Người phục vụ thấy Từ Dương gọi nước đường xong thì không nói gì nữa, không khỏi hỏi anh: "Ngoại trừ nước đường ra, anh còn cần gì nữa không ạ?"
"Tạm thời thì không."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi người phục vụ nói xin chờ một chút thì liền rời khỏi phòng, mà Từ Dương còn đang đứng tại chỗ, đang phân vân không biết nên ngồi lại hay đổi qua ngồi ở chỗ khác. Lúc này, anh nghe Hạ Chanh nói.
"Anh không cần đến đây, tôi đã nói chuyện với anh Từ xong rồi, một lát sẽ về luôn."
Cao Trình Dịch đứng ở cửa, anh ta nhíu mày, xoay người đi về: "Từ Dương tiễn cô à?"
Hạ Chanh theo bản năng ngước mắt lên nhìn về phía Từ Dương, còn Từ Dương thì vẫn đang đứng nguyên tại chỗ phân vân vấn đề anh có nên ngồi về lại chỗ cũ hay không, kết quả là ánh mắt hai người lại chạm nhau.
Anh ngẩn ra, vội vàng dời mắt rồi đi về phía mấy người Lưu Huy, sợ Hạ Chanh hiểu lầm anh ở đó nghe lén cô nói chuyện.
Thế nhưng anh chỉ mới đi được hai bước thì Hạ Chanh đã gọi anh.
"Anh Từ."
“Hả?” Từ Dương dừng bước, quay người lại, trên mặt lộ ra vẻ khó xử.
Sao người này đột nhiên lại kỳ quái thế nào ấy nhỉ? Hạ Chanh nói thầm trong lòng, ngoài miệng thì lại hỏi: "Làm phiền anh đưa tôi về được không?"
Từ Dương nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cười gật đầu: "Đương nhiên là được, vừa lúc tôi cũng định về."
Hạ Chanh cong môi cười cảm ơn, sau đó nói qua điện thoại với Cao Trình Dịch: "Anh Từ đồng ý đưa tôi về rồi."
"Thế thì được, còn một chuyện nữa... Giang Hạo Thừa đang ngồi ở khu vực tiếp đón khách cạnh quầy bar đấy."
Hạ Chanh cũng không kinh ngạc, Giang Hạo Thừa còn kêu Cao Trình Dịch tới tìm cô cơ mà, sao hắn có thể dễ dàng bỏ về như vậy được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô khịt mũi một tiếng: "Anh ta vui là được, cứ thế nhé."
Hạ Chanh cúp điện thoại, không chờ người phục vụ đưa nước đường đến, cô đã hỏi Từ Dương là có thể về luôn bây giờ được không? Cô hơi chóng mặt, muốn về sớm nghỉ ngơi.
Từ Dương cũng không nhiều lời, anh lập tức gật đầu đồng ý, chào hỏi mấy người Lưu Huy rồi cùng Hạ Chanh rời khỏi phòng bao.
Đến tận khi ra khỏi phòng, Từ Dương vẫn còn cảm thấy có chút kỳ quái, sao bọn Lưu Huy hôm nay dễ nói chuyện vậy nhỉ, cũng không thèm lằng nhằng giữ anh lại luôn.
Anh nào biết, chân trước anh mới đi khỏi là mấy người này đã bắt đầu nháy mắt xì xào chuyện Hạ Chanh có ý với anh rồi…
"Này! Mày thấy chứ hả! Thấy chứ hả!" Trương Hải Lượng cười lến là khả ố.
Lưu Huy liếc anh ta một cái: "Bọn tao cũng đâu có mù."
"Thành thật mà nói, tao không bao giờ ngờ rằng duyên mới lại đến với anh Từ sớm như vậy." Trương Hải Minh ngoài miệng thì gọi anh Từ, nhưng giọng điệu và vẻ mặt thì chẳng khác nào cha già nói lời thấm thía.
Phan Thiệu Quốc giơ tay làm động tác dừng lại: "Khoan, bọn mày quên thằng hồi nãy rồi à? Có khi nào là bạn trai của luật sư Hạ không đó?"
Nụ cười trên khóe môi Trương Hải Lượng cứng lại: "Cũng đúng, tao cảm thấy hai người bọn họ quả thực có chút thân mật."
Lưu Huy kiên quyết lắc đầu: "Tao thì nghĩ là thằng đó chỉ đơn phương theo đuổi luật sư Hạ thôi. Bọn mày không thấy luật sư Hạ không thèm nói chuyện với hắn à. Khi thằng đó đâm chọc anh Từ của chúng ta, luật sư Hạ còn nói thẳng là anh Từ có thể kiện hắn mà!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro