Dỗ Cô Như Dỗ Mộ...
Vô Tội Quốc Độ
2024-09-13 00:31:51
Câu này Hạ Chanh nói một cách cực kỳ khí phách, ánh mắt vô cùng kiên định. Từ Dương rõ ràng biết khả năng để Du Tĩnh Di thỏa hiệp và đến gặp bọn họ vào ngày mốt là rất khó xảy ra, nhưng anh lại vẫn nhịn không được mà muốn tin tưởng cô.
Anh không khỏi nhớ lại cảnh tượng trong văn phòng ngày hôm đó, khi chỉ bằng vài câu nói mà cô đã có thể khiến anh bình tĩnh lại, khiến anh trở nên tràn ngập niềm tin, hy vọng. Anh đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này... Rất thích hợp để đi bán hàng đa cấp! Không chỉ nói chuyện rất cuốn hút, mà cô còn có khả năng tẩy não người ta nữa!
Thấy Từ Dương chỉ ngơ ngẩn nhìn mình chứ không nói gì, Hạ Chanh nhíu mày: "Sao? Anh không tin à?"
"À... Không phải, tôi tin, tôi tin chứ..."
Thấy anh thiếu tự tin như vậy, Hạ Chanh lập tức nổi giận.
Cô mẹ nó hiếm lắm mới bị đả động mà lấy tình cảm ra bảo đảm với anh, thế nhưng anh lại nghi ngờ cô?!
"Thế này đi, anh Từ, chúng ta đánh cuộc đi."
"..." Ơ hay, tại sao anh lại phải đánh cuộc?
"Nếu như ngày mốt! Tôi không thể hẹn được chị Du, không thể để anh gặp con gái mình thì tôi sẽ lấy thu phí luật sư của anh!"
Thấy vẻ mặt kích động của cô, Từ Dương vội vàng nói: "Luật sư Hạ, đừng kích động, tôi cũng có nói là không tin đâu, tôi tin cô mà, thật đấy!"
Thật cái quỷ nhà anh ấy! "Anh tin cũng vậy, mà không tin cũng thế, quyết định vậy nhé!"
Từ Dương vừa định nói tiếp thì Trương Hải Lương đã cầm ly rượu đứng lên: "Ha ha ha —— Luật sư Hạ khí phách lắm. Nào nào nào, để tôi mời luật sư Hạ một ly."
Hạ Chanh theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía Trương Hải Lượng. Ngay sau đó, Từ Dương - người đang ngồi bên cạnh cô, lập tức hét vào mặt Trương Hải Lượng.
"Mày mời cái gì mà mời? Mày không thấy cô ấy đã uống nhiều rồi sao?!" Từ Dương nói, tay còn chỉ vào Hạ Chanh.
Khóe miệng Hạ Chanh khẽ giật, cô giơ tay nắm chặt lấy ống tay áo Từ Dương rồi giật giật mấy cái, muốn hỏi anh có phải là coi mấy câu cô vừa nói như là lời của rượu không.
Đó vốn là một hành động bản năng, nhưng lại lộ ra một loại thân mật nào đó...
Khi Hạ Chanh nhận ra hành động này của mình hơi quá đà, Từ Dương đã quay đầu lại nhìn cô rồi.
Tim cô đập lỡ một nhịp, cô có chút sợ anh sẽ hiểu lầm gì đó, nhưng Từ Dương chỉ nhìn cô bằng vẻ mặt khó hiểu và ánh mắt nghi hoặc. Ngay sau đó, như chợt nhận ra điều gì, anh lập tức thả tay mình xuống rồi nói:
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý chỉ vào cô."
Thấy vậy, Hạ Chanh cũng cố hết sức thật tự nhiên mà buông bàn tay đang nắm ống tay áo của anh ra: “Anh không cho rằng lời tôi vừa nói là lời của người say chứ?”
Từ Dương lắc đầu: "Không hề."
"Vừa rồi anh mới nói tôi uống nhiều quá."
“Uống nhiều và say đâu có giống nhau.” Từ Dương nói xong thì quay đầu qua nói với bốn người đang ngồi ở đối diện: “Đúng không, uống nhiều và cùng say vẫn khác nhau đúng không.”
"Đúng đúng đúng... Tôi mỗi ngày uống hai chai cũng coi như là nhiều rồi, nhưng ít nhất phải uống nửa tá mới say được, ha ha ha ha ha——" Lưu Huy là người đầu tiên lên tiếng phụ họa, phụ họa xong còn khuyến mãi thêm một chuỗi cười ngượng ngùng, còn cho rằng như thế sẽ có thể khiến mấy câu mình vừa nói nghe thêm phần chân thực.
Hạ Chanh nghe mà cạn lời, Trương Hải Minh cũng lên tiếng hùa theo.
"Đúng vậy." Trương Hải Minh gật đầu thật mạnh, một giây sau, như cảm thấy thiếu thiếu gì đó, anh ta còn nói thêm: "Ừ! Tôi cũng nghĩ như vậy, đúng vậy đấy."
Kỹ thuật diễn của hai người này cũng vụng về chẳng khác gì Từ Dương cả, Hạ Chanh có chút không đành lòng nhìn thẳng. Cô quay đầu đi, không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy như có một búng máu đang nghẹn ở cổ họng.
Làm thế quái nào mà bọn họ lại đều dỗ cô như dỗ một con ma men thế này!
Từ Dương dường như còn cảm thấy cô chưa đủ cạn lời, anh lập tức xoay người qua, cười làm lành với cô: “Luật sư Hạ, tôi thật sự rất tin tưởng cô, cho nên cô không cần phải đánh cuộc đâu. Ngày mốt tôi chờ tin tốt của cô là được rồi."
Là… Được... Rồi...
“Luật sư Hạ, cô ngồi xuống đi, tôi ra gọi cho cô ly nước.” Từ Dương nói xong liền đứng dậy.
"...Có chuông gọi phục vụ."
"Đấy, xem tôi này, thế mà lại quên mất tiêu, ha ha ha..." Từ Dương cười ngượng ngùng rồi lại ngồi xuống, quay qua hét lớn với Lưu Huy: "Lưu Huy, nhấn chuông gọi phục vụ đi."
"..." Nhìn đi! Cô không say! Cô còn nhớ được là có chuông gọi phục vụ cơ mà!
Anh không khỏi nhớ lại cảnh tượng trong văn phòng ngày hôm đó, khi chỉ bằng vài câu nói mà cô đã có thể khiến anh bình tĩnh lại, khiến anh trở nên tràn ngập niềm tin, hy vọng. Anh đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này... Rất thích hợp để đi bán hàng đa cấp! Không chỉ nói chuyện rất cuốn hút, mà cô còn có khả năng tẩy não người ta nữa!
Thấy Từ Dương chỉ ngơ ngẩn nhìn mình chứ không nói gì, Hạ Chanh nhíu mày: "Sao? Anh không tin à?"
"À... Không phải, tôi tin, tôi tin chứ..."
Thấy anh thiếu tự tin như vậy, Hạ Chanh lập tức nổi giận.
Cô mẹ nó hiếm lắm mới bị đả động mà lấy tình cảm ra bảo đảm với anh, thế nhưng anh lại nghi ngờ cô?!
"Thế này đi, anh Từ, chúng ta đánh cuộc đi."
"..." Ơ hay, tại sao anh lại phải đánh cuộc?
"Nếu như ngày mốt! Tôi không thể hẹn được chị Du, không thể để anh gặp con gái mình thì tôi sẽ lấy thu phí luật sư của anh!"
Thấy vẻ mặt kích động của cô, Từ Dương vội vàng nói: "Luật sư Hạ, đừng kích động, tôi cũng có nói là không tin đâu, tôi tin cô mà, thật đấy!"
Thật cái quỷ nhà anh ấy! "Anh tin cũng vậy, mà không tin cũng thế, quyết định vậy nhé!"
Từ Dương vừa định nói tiếp thì Trương Hải Lương đã cầm ly rượu đứng lên: "Ha ha ha —— Luật sư Hạ khí phách lắm. Nào nào nào, để tôi mời luật sư Hạ một ly."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Chanh theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía Trương Hải Lượng. Ngay sau đó, Từ Dương - người đang ngồi bên cạnh cô, lập tức hét vào mặt Trương Hải Lượng.
"Mày mời cái gì mà mời? Mày không thấy cô ấy đã uống nhiều rồi sao?!" Từ Dương nói, tay còn chỉ vào Hạ Chanh.
Khóe miệng Hạ Chanh khẽ giật, cô giơ tay nắm chặt lấy ống tay áo Từ Dương rồi giật giật mấy cái, muốn hỏi anh có phải là coi mấy câu cô vừa nói như là lời của rượu không.
Đó vốn là một hành động bản năng, nhưng lại lộ ra một loại thân mật nào đó...
Khi Hạ Chanh nhận ra hành động này của mình hơi quá đà, Từ Dương đã quay đầu lại nhìn cô rồi.
Tim cô đập lỡ một nhịp, cô có chút sợ anh sẽ hiểu lầm gì đó, nhưng Từ Dương chỉ nhìn cô bằng vẻ mặt khó hiểu và ánh mắt nghi hoặc. Ngay sau đó, như chợt nhận ra điều gì, anh lập tức thả tay mình xuống rồi nói:
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý chỉ vào cô."
Thấy vậy, Hạ Chanh cũng cố hết sức thật tự nhiên mà buông bàn tay đang nắm ống tay áo của anh ra: “Anh không cho rằng lời tôi vừa nói là lời của người say chứ?”
Từ Dương lắc đầu: "Không hề."
"Vừa rồi anh mới nói tôi uống nhiều quá."
“Uống nhiều và say đâu có giống nhau.” Từ Dương nói xong thì quay đầu qua nói với bốn người đang ngồi ở đối diện: “Đúng không, uống nhiều và cùng say vẫn khác nhau đúng không.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng đúng đúng... Tôi mỗi ngày uống hai chai cũng coi như là nhiều rồi, nhưng ít nhất phải uống nửa tá mới say được, ha ha ha ha ha——" Lưu Huy là người đầu tiên lên tiếng phụ họa, phụ họa xong còn khuyến mãi thêm một chuỗi cười ngượng ngùng, còn cho rằng như thế sẽ có thể khiến mấy câu mình vừa nói nghe thêm phần chân thực.
Hạ Chanh nghe mà cạn lời, Trương Hải Minh cũng lên tiếng hùa theo.
"Đúng vậy." Trương Hải Minh gật đầu thật mạnh, một giây sau, như cảm thấy thiếu thiếu gì đó, anh ta còn nói thêm: "Ừ! Tôi cũng nghĩ như vậy, đúng vậy đấy."
Kỹ thuật diễn của hai người này cũng vụng về chẳng khác gì Từ Dương cả, Hạ Chanh có chút không đành lòng nhìn thẳng. Cô quay đầu đi, không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy như có một búng máu đang nghẹn ở cổ họng.
Làm thế quái nào mà bọn họ lại đều dỗ cô như dỗ một con ma men thế này!
Từ Dương dường như còn cảm thấy cô chưa đủ cạn lời, anh lập tức xoay người qua, cười làm lành với cô: “Luật sư Hạ, tôi thật sự rất tin tưởng cô, cho nên cô không cần phải đánh cuộc đâu. Ngày mốt tôi chờ tin tốt của cô là được rồi."
Là… Được... Rồi...
“Luật sư Hạ, cô ngồi xuống đi, tôi ra gọi cho cô ly nước.” Từ Dương nói xong liền đứng dậy.
"...Có chuông gọi phục vụ."
"Đấy, xem tôi này, thế mà lại quên mất tiêu, ha ha ha..." Từ Dương cười ngượng ngùng rồi lại ngồi xuống, quay qua hét lớn với Lưu Huy: "Lưu Huy, nhấn chuông gọi phục vụ đi."
"..." Nhìn đi! Cô không say! Cô còn nhớ được là có chuông gọi phục vụ cơ mà!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro