Cái Cô Này!
Vô Tội Quốc Độ
2024-09-13 00:31:51
Hạ Chanh quay đầu qua, cong môi cười thân thiện với Cao Trình Dịch: "Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi tại sao anh lại cùng Giang Hạo Thừa tới đón tôi đấy."
"À... Cậu ta mới về, còn chưa mua xe nên gọi điện thoại nhờ tôi thuận đường đến đón cậu ta luôn."
"Thuận đường? Ý anh là nơi anh ta sống bây giờ nằm giữa công ty anh và công ty tôi ấy hả?"
Cao Trình Dịch chớp chớp mắt, chăm chú nhìn tình hình đường xá bên ngoài: "Thật ra chiều hôm qua cậu ta gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi là cô có đi không, tôi nói cô còn chưa quyết, thế là cậu ta bảo tôi nhất định phải gọi cô đến."
Hạ Chanh khẽ bĩu môi: "Anh ta không trả tiền cho anh theo giờ, anh giúp anh ta như thế làm gì?"
"Pfft... Luật sư Cao tôi đây là loại người như vậy sao?"
Hạ Chanh không tỏ ý kiến mà chỉ nhẹ thở ra. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đúng rồi, lát nữa anh muốn uống loại rượu gì?"
Cô chuyển đề tài, dù sao ai cũng là người thông minh, không cần phải nói trắng ra làm gì, chỉ cần ám chỉ một chút là đủ, về sau anh ta sẽ biết nên làm thế nào.
Cao Trình Dịch nghiêng mắt nhìn cô một cái rồi thu hồi ánh mắt, khẽ cau mày.
Hạ Chanh rất xinh đẹp, dáng người vừa đẹp lại còn có khí chất, miệng lưỡi lại còn rất lời hại. Một người phụ nữ như vậy sẽ khiến đàn ông muốn chinh phục.
Quen biết nhau đã nhiều năm như vậy, không thể nói là anh ta không có hứng thú với cô. Thậm chí là đến bây giờ, anh ta vẫn còn ôm chút ý nghĩ về cô.
Nhưng trong lòng anh ta cũng biết rất rõ, anh ta không nạp được người phụ nữ này.
Cho nên khi Giang Hạo Thừa gọi điện bảo anh ta nhất định phải gọi Hạ Chanh đến, anh ta đã muốn nhìn xem thử, nam thần vườn trường năm đó có còn hạ được cô hay không.
Và thực tế đã chứng minh... Có vẻ như là không được rồi...
Lại nói tiếp, nhìn thấy bộ dạng thua thiệt của Giang Hạo Thừa... Thật mẹ nó đã!
Nghĩ đến đây, mày Cao Trình Dịch hơi giãn ra, khóe môi cũng nhếch cao: "Tôi muốn uống Royal Salute."
Hạ Chanh cười nói: "Tôi có chút váng đầu, chợp mắt chút đã, khi nào đến nới thì gọi tôi."
"Ok."
Lúc đến Hâm Gia Ent. thì chỉ mới 7:30, đại sảnh vẫn còn đang quét dọn, một nhóm người cứ thế sồng sộc bước vào đã lập tức thu hút sự chú ý của quản lý.
Quản lý biết Diêu Duệ Giai nên lập tức tiến lại tiếp đón, còn tự mình dẫn bọn họ đến khu dành riêng cho khách VIP ở tầng hai, sau đó đưa cả trái cây và đồ ăn nhẹ lên phòng cho bọn họ nữa.
Diêu Duệ Giai rất chi là hưởng thụ, cô ta quay sang hỏi Giang Hạo Thừa ngồi bên cạnh mình xem hắn muốn uống loại rượu gì.
Giang Hạo Thừa nói cô ta cứ tuỳ ý, Hạ Chanh liền bảo: "Cái gì mà tùy ý, đã nhiều năm không gặp như vậy, cũng phải gọi chai nào ngon ngon một chút chứ."
Nói xong, cô quay đầu nhìn về phía quản lý: "Chai Royal Salute 8000 ở hàng thứ hai trong tủ rượu của quán ông, lấy hai chai, tôi mời."
"Ha... Cái gì mà cô mời cơ?" Diêu Duệ Giai hừ cười, liếc Hạ Chanh một cái: "Buổi họp lớp hôm nay là do tôi tổ chức, còn có thể để cô mời tôi sao?"
Hạ Chanh hơi nhướng mày chớp chớp mắt, sau đó gật đầu như mới tỉnh táo lại: "Được, lần sau tôi mời lại."
Mọi người đều có thể cảm nhận được sự căng thẳng giữa Hạ Chanh và Diêu Duệ Giai, bao gồm cả quản lý.
Quản lý không dám nói gì, chỉ mỉm cười nịnh nọt nhìn Diêu Duệ Giai.
Đầu của Hạ Chanh cũng đã ngóc lên đến mức này rồi, cô ta không thể lùi bước được. Diêu Duệ Giai khẽ hạ cằm xuống rồi dùng tư thái ưu nhã mà nói với quản lý: " Royal Salute, hai chai."
Giang Hạo Thừa cau mày: "Mọi người chủ yếu là tụ tập lại cùng nhau tâm sự, uống loại đắt tiền như vậy làm gì, loại bình thường cũng được rồi."
"Cũng không đắt lắm, chỉ cỡ một chiếc túi, một đôi giày thôi."
Ngoại trừ quản lý và nhân viên phục vụ, cơn phong ba Versailles này của Diêu Duệ Giai đã đâm cho tất cả mọi người ở trong phòng này một kim rồi.
Bạn học nữ thì dời mắt nhìn về phía những góc tối tăm trong phòng riêng, bạn học nam thì chỉ biết cúi đầu trợn mắt. Giang Hạo Thừa khẽ nhíu mày, cũng không nói nữa.
Còn về phần Hạ Chanh, cô mím môi và hơi nghiêng người, dùng bả bai hút một chút vào vai Cao Trình Dịch.
Cao Trình Dịch vốn còn đang cúi đầu, lúc này đã vội vàng giơ tay kéo nhẹ vạt áo để che đi ý cười trên môi.
Cái cô này! Hèn gì vừa rồi trên xe lại hỏi anh ta muốn uống gì!
"À... Cậu ta mới về, còn chưa mua xe nên gọi điện thoại nhờ tôi thuận đường đến đón cậu ta luôn."
"Thuận đường? Ý anh là nơi anh ta sống bây giờ nằm giữa công ty anh và công ty tôi ấy hả?"
Cao Trình Dịch chớp chớp mắt, chăm chú nhìn tình hình đường xá bên ngoài: "Thật ra chiều hôm qua cậu ta gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi là cô có đi không, tôi nói cô còn chưa quyết, thế là cậu ta bảo tôi nhất định phải gọi cô đến."
Hạ Chanh khẽ bĩu môi: "Anh ta không trả tiền cho anh theo giờ, anh giúp anh ta như thế làm gì?"
"Pfft... Luật sư Cao tôi đây là loại người như vậy sao?"
Hạ Chanh không tỏ ý kiến mà chỉ nhẹ thở ra. Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đúng rồi, lát nữa anh muốn uống loại rượu gì?"
Cô chuyển đề tài, dù sao ai cũng là người thông minh, không cần phải nói trắng ra làm gì, chỉ cần ám chỉ một chút là đủ, về sau anh ta sẽ biết nên làm thế nào.
Cao Trình Dịch nghiêng mắt nhìn cô một cái rồi thu hồi ánh mắt, khẽ cau mày.
Hạ Chanh rất xinh đẹp, dáng người vừa đẹp lại còn có khí chất, miệng lưỡi lại còn rất lời hại. Một người phụ nữ như vậy sẽ khiến đàn ông muốn chinh phục.
Quen biết nhau đã nhiều năm như vậy, không thể nói là anh ta không có hứng thú với cô. Thậm chí là đến bây giờ, anh ta vẫn còn ôm chút ý nghĩ về cô.
Nhưng trong lòng anh ta cũng biết rất rõ, anh ta không nạp được người phụ nữ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên khi Giang Hạo Thừa gọi điện bảo anh ta nhất định phải gọi Hạ Chanh đến, anh ta đã muốn nhìn xem thử, nam thần vườn trường năm đó có còn hạ được cô hay không.
Và thực tế đã chứng minh... Có vẻ như là không được rồi...
Lại nói tiếp, nhìn thấy bộ dạng thua thiệt của Giang Hạo Thừa... Thật mẹ nó đã!
Nghĩ đến đây, mày Cao Trình Dịch hơi giãn ra, khóe môi cũng nhếch cao: "Tôi muốn uống Royal Salute."
Hạ Chanh cười nói: "Tôi có chút váng đầu, chợp mắt chút đã, khi nào đến nới thì gọi tôi."
"Ok."
Lúc đến Hâm Gia Ent. thì chỉ mới 7:30, đại sảnh vẫn còn đang quét dọn, một nhóm người cứ thế sồng sộc bước vào đã lập tức thu hút sự chú ý của quản lý.
Quản lý biết Diêu Duệ Giai nên lập tức tiến lại tiếp đón, còn tự mình dẫn bọn họ đến khu dành riêng cho khách VIP ở tầng hai, sau đó đưa cả trái cây và đồ ăn nhẹ lên phòng cho bọn họ nữa.
Diêu Duệ Giai rất chi là hưởng thụ, cô ta quay sang hỏi Giang Hạo Thừa ngồi bên cạnh mình xem hắn muốn uống loại rượu gì.
Giang Hạo Thừa nói cô ta cứ tuỳ ý, Hạ Chanh liền bảo: "Cái gì mà tùy ý, đã nhiều năm không gặp như vậy, cũng phải gọi chai nào ngon ngon một chút chứ."
Nói xong, cô quay đầu nhìn về phía quản lý: "Chai Royal Salute 8000 ở hàng thứ hai trong tủ rượu của quán ông, lấy hai chai, tôi mời."
"Ha... Cái gì mà cô mời cơ?" Diêu Duệ Giai hừ cười, liếc Hạ Chanh một cái: "Buổi họp lớp hôm nay là do tôi tổ chức, còn có thể để cô mời tôi sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Chanh hơi nhướng mày chớp chớp mắt, sau đó gật đầu như mới tỉnh táo lại: "Được, lần sau tôi mời lại."
Mọi người đều có thể cảm nhận được sự căng thẳng giữa Hạ Chanh và Diêu Duệ Giai, bao gồm cả quản lý.
Quản lý không dám nói gì, chỉ mỉm cười nịnh nọt nhìn Diêu Duệ Giai.
Đầu của Hạ Chanh cũng đã ngóc lên đến mức này rồi, cô ta không thể lùi bước được. Diêu Duệ Giai khẽ hạ cằm xuống rồi dùng tư thái ưu nhã mà nói với quản lý: " Royal Salute, hai chai."
Giang Hạo Thừa cau mày: "Mọi người chủ yếu là tụ tập lại cùng nhau tâm sự, uống loại đắt tiền như vậy làm gì, loại bình thường cũng được rồi."
"Cũng không đắt lắm, chỉ cỡ một chiếc túi, một đôi giày thôi."
Ngoại trừ quản lý và nhân viên phục vụ, cơn phong ba Versailles này của Diêu Duệ Giai đã đâm cho tất cả mọi người ở trong phòng này một kim rồi.
Bạn học nữ thì dời mắt nhìn về phía những góc tối tăm trong phòng riêng, bạn học nam thì chỉ biết cúi đầu trợn mắt. Giang Hạo Thừa khẽ nhíu mày, cũng không nói nữa.
Còn về phần Hạ Chanh, cô mím môi và hơi nghiêng người, dùng bả bai hút một chút vào vai Cao Trình Dịch.
Cao Trình Dịch vốn còn đang cúi đầu, lúc này đã vội vàng giơ tay kéo nhẹ vạt áo để che đi ý cười trên môi.
Cái cô này! Hèn gì vừa rồi trên xe lại hỏi anh ta muốn uống gì!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro