“Đường Sống Là...
Vô Tội Quốc Độ
2024-09-13 00:31:51
Khóe môi cô hơi cong lên, chậm rãi nhả ra một làn khói: "Hình như tôi chưa nói muốn bỏ thuốc."
“Không, tôi chỉ cảm thấy con gái hút thuốc không tốt cho thân thể và làn da, dễ già đi lắm.” Diêu Duệ Giai nghiêm túc ra chiều khuyên bảo.
“Ha.” Hạ Chanh cười, “Nói nghe hay đấy, giống như nói đàn ông hút thuốc lá thì sẽ tốt cho thân thể và làn da của họ, còn khiến họ trông trẻ hơn nhỉ.”
Cô vừa dứt lời, bầu không khí hóng chuyện trong phòng lập tức trở nên khó xử, mấy người đàn ông trên tay còn kẹp điếu thuốc đều có chút cứng người.
Diêu Duệ Giai cũng xấu hổ, vốn dĩ cô ta chỉ muốn đâm chọt Hạ Chanh một chút thôi, không ngờ lại bị cô kéo ra hứng đạn như vậy!
Cô ta không biết nên đáp lại thế nào cho phải, còn Hạ Chanh thì hút thêm một hơi thuốc rồi nói: "Hơn nữa cũng đã 27, 28 cả rồi, nói gì mà ‘con gái’ cơ, nghe đến là kỳ lạ. Không phải cô nghĩ mình vẫn còn là con gái đó chứ?"
Sắc mặt Diêu Duệ Giai có chút khó coi, nhưng cô ta vẫn cố gượng cười: "Người phụ nữ nào chẳng muốn mình mãi mãi là con gái, hơn nữa nếu được cưng chiều, nâng niu thì đừng nói 27, 28 tuổi, cho dù là 60 tuổi thì cũng là con gái."
Hạ Chanh bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, đặc biệt là cô, được một người đàn ông thành thục lớn hơn mình gần hai mươi tuổi cưng chiều, không phải ai cũng có được đâu.”
Cả căn phòng im lặng, các cô khác ngoảnh mặt đi mà cười thầm trong bụng, còn đám đàn ông thì cúi đầu hút thuốc, trong bụng cũng cười. Sắc mặt của Diêu Duệ Giai vốn đã có chút khó coi, lúc này tức khắc đỏ bừng lên.
Bởi vì chồng cô ta đúng là hơn cô ta hai mươi tuổi, người ngoài ai cũng ghen tị với cô ta vì được gả vào một gia đình giàu có, nhưng những bỉ bôi trào phúng nào là chồng già vợ trẻ, sức mạnh đồng tiền,… cũng chưa phải là cô ta chưa từng nghe qua.
Nhưng vậy thì thế nào? Cũng đâu có ai dám nói những điều đó trước mặt cô ta, tất cả đều phải nịnh nọt hùa theo cô ta. Với cô ta mà nói, tất cả những cái đó chẳng qua là ghen ghét đố kỵ mà thôi.
Cô ta thật sự không ngờ rằng Hạ Chanh lại dám trực tiếp như vậy, nhất thời cô ta càng không biết nên nói gì, một ngụm máu đen nghẹn ở ngay cổ họng, nuốt cũng không trôi mà nhổ ra cũng chẳng được.
Thấy cô ta lúng túng, Giang Hạo Thừa lên tiếng xoa dịu bầu không khí.
"Hạ Chanh, cũng đã nhiều năm rồi, em vẫn nói chuyện chẳng chừa đường sống như vậy nhỉ."
“Đường sống là để cho những người cần đến nó.” Hạ Chanh đáp lại hắn một câu.
Cô không tiếp nhận sự hòa giải của hắn, nếu hắn còn nhiều chuyện nữa thì cô sẽ tiễn cả đôi ra đảo luôn.
Giang Hạo Thừa khẽ nhướng mày, không giận mà chỉ cười cười, hắn cảm thấy Hạ Chanh khó chịu như vậy có lẽ là vì ghen, bởi vì hắn chọn ngồi bên cạnh Diêu Duệ Giai, hơn nữa còn tương tác không ít với Diêu Duệ Giai trong suốt cả bữa tiệc.
Nhưng Cao Trình Dịch lại không nghĩ như vậy. Anh ta biết rất rõ, Hạ Chanh bình thường có vẻ khá lạnh lùng sắc bén, nhưng một khi đã uống rượu thì sẽ trở nên rất manh động.
"Khụ..." Anh ta vội vàng ho khan một tiếng, cầm lấy hộp thuốc Hạ Chanh đặt lại trên bàn rồi đứng lên: "Nào nào nào, hút thuốc hút thuốc… Ha ha ha ha..."
Sau pha giải cứu này của Cao Trình Dịch, bầu không khí chỉ khá lên được một chút, nhưng vẫn chẳng đâu vào đâu. Bọn họ ngồi thêm không đến mười phút thì tiệc tàn.
Buổi tối thì có hoạt động giải trí khác, đó là tiếp tục đến KTV uống rượu và khoe khoang khoác lác.
Vốn dĩ Hạ Chanh không muốn đi, nhưng cô đã bị Diêu Duệ Giai đam chọt như vậy rồi nên muốn đi tiếp để cho cô ta ngứa mắt chơi!
Theo lời mời của Diêu Duệ Giai, Giang Hạo Thừa lên chiếc 911 màu đỏ của cô ta, còn Hạ Chanh thì lên xe của Cao Trình Dịch.
Vừa lên xe, Cao Trình Dịch liền bật cười: "Cô cũng tàn nhẫn thật đấy, một người đàn ông thành thục hơn gần hai mươi tuổi. Mẹ nó chứ, cười chết bố mày rồi."
Hạ Chanh lại không nghĩ như vậy, cô khẽ bĩu môi: "Tôi không thêm từ 'nửa trọc đầu' vào để tô hoa điểm lá là đã cho cô ta mặt mũi lắm rồi. Tàn nhẫn gì chứ.”
"Ha ha ha ha..." Cao Trình Dịch đem xe ra khỏi bãi đậu xe, nhịn không được nở nụ cười: "Nói thật, chồng cô ta vẫn còn có chút thế lực, cô cũng không sợ đắc tội người ta à."
"Đắc tội cái gì? Anh cũng nói rồi mà, là chồng cô ta có thế lực chứ đâu phải cô ta."
"Lỡ như cô ta đi kiện cáo với chồng mình thì cô nghĩ sao sao?"
"Hừ, so với chuyện tôi chỉ trần thuật lại sự thật thì tôi tin là chồng của cô ta sẽ quan tâm đến chuyện cô ta gắp đồ ăn cho người đàn ông khác nhiều hơn đây, rồi từ đó nghi ngờ động cơ cô ta tổ chức buổi họp lớp này."
"..." Quả nhiên là dân chuyên nghiệp có khác...
“Không, tôi chỉ cảm thấy con gái hút thuốc không tốt cho thân thể và làn da, dễ già đi lắm.” Diêu Duệ Giai nghiêm túc ra chiều khuyên bảo.
“Ha.” Hạ Chanh cười, “Nói nghe hay đấy, giống như nói đàn ông hút thuốc lá thì sẽ tốt cho thân thể và làn da của họ, còn khiến họ trông trẻ hơn nhỉ.”
Cô vừa dứt lời, bầu không khí hóng chuyện trong phòng lập tức trở nên khó xử, mấy người đàn ông trên tay còn kẹp điếu thuốc đều có chút cứng người.
Diêu Duệ Giai cũng xấu hổ, vốn dĩ cô ta chỉ muốn đâm chọt Hạ Chanh một chút thôi, không ngờ lại bị cô kéo ra hứng đạn như vậy!
Cô ta không biết nên đáp lại thế nào cho phải, còn Hạ Chanh thì hút thêm một hơi thuốc rồi nói: "Hơn nữa cũng đã 27, 28 cả rồi, nói gì mà ‘con gái’ cơ, nghe đến là kỳ lạ. Không phải cô nghĩ mình vẫn còn là con gái đó chứ?"
Sắc mặt Diêu Duệ Giai có chút khó coi, nhưng cô ta vẫn cố gượng cười: "Người phụ nữ nào chẳng muốn mình mãi mãi là con gái, hơn nữa nếu được cưng chiều, nâng niu thì đừng nói 27, 28 tuổi, cho dù là 60 tuổi thì cũng là con gái."
Hạ Chanh bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, đặc biệt là cô, được một người đàn ông thành thục lớn hơn mình gần hai mươi tuổi cưng chiều, không phải ai cũng có được đâu.”
Cả căn phòng im lặng, các cô khác ngoảnh mặt đi mà cười thầm trong bụng, còn đám đàn ông thì cúi đầu hút thuốc, trong bụng cũng cười. Sắc mặt của Diêu Duệ Giai vốn đã có chút khó coi, lúc này tức khắc đỏ bừng lên.
Bởi vì chồng cô ta đúng là hơn cô ta hai mươi tuổi, người ngoài ai cũng ghen tị với cô ta vì được gả vào một gia đình giàu có, nhưng những bỉ bôi trào phúng nào là chồng già vợ trẻ, sức mạnh đồng tiền,… cũng chưa phải là cô ta chưa từng nghe qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng vậy thì thế nào? Cũng đâu có ai dám nói những điều đó trước mặt cô ta, tất cả đều phải nịnh nọt hùa theo cô ta. Với cô ta mà nói, tất cả những cái đó chẳng qua là ghen ghét đố kỵ mà thôi.
Cô ta thật sự không ngờ rằng Hạ Chanh lại dám trực tiếp như vậy, nhất thời cô ta càng không biết nên nói gì, một ngụm máu đen nghẹn ở ngay cổ họng, nuốt cũng không trôi mà nhổ ra cũng chẳng được.
Thấy cô ta lúng túng, Giang Hạo Thừa lên tiếng xoa dịu bầu không khí.
"Hạ Chanh, cũng đã nhiều năm rồi, em vẫn nói chuyện chẳng chừa đường sống như vậy nhỉ."
“Đường sống là để cho những người cần đến nó.” Hạ Chanh đáp lại hắn một câu.
Cô không tiếp nhận sự hòa giải của hắn, nếu hắn còn nhiều chuyện nữa thì cô sẽ tiễn cả đôi ra đảo luôn.
Giang Hạo Thừa khẽ nhướng mày, không giận mà chỉ cười cười, hắn cảm thấy Hạ Chanh khó chịu như vậy có lẽ là vì ghen, bởi vì hắn chọn ngồi bên cạnh Diêu Duệ Giai, hơn nữa còn tương tác không ít với Diêu Duệ Giai trong suốt cả bữa tiệc.
Nhưng Cao Trình Dịch lại không nghĩ như vậy. Anh ta biết rất rõ, Hạ Chanh bình thường có vẻ khá lạnh lùng sắc bén, nhưng một khi đã uống rượu thì sẽ trở nên rất manh động.
"Khụ..." Anh ta vội vàng ho khan một tiếng, cầm lấy hộp thuốc Hạ Chanh đặt lại trên bàn rồi đứng lên: "Nào nào nào, hút thuốc hút thuốc… Ha ha ha ha..."
Sau pha giải cứu này của Cao Trình Dịch, bầu không khí chỉ khá lên được một chút, nhưng vẫn chẳng đâu vào đâu. Bọn họ ngồi thêm không đến mười phút thì tiệc tàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi tối thì có hoạt động giải trí khác, đó là tiếp tục đến KTV uống rượu và khoe khoang khoác lác.
Vốn dĩ Hạ Chanh không muốn đi, nhưng cô đã bị Diêu Duệ Giai đam chọt như vậy rồi nên muốn đi tiếp để cho cô ta ngứa mắt chơi!
Theo lời mời của Diêu Duệ Giai, Giang Hạo Thừa lên chiếc 911 màu đỏ của cô ta, còn Hạ Chanh thì lên xe của Cao Trình Dịch.
Vừa lên xe, Cao Trình Dịch liền bật cười: "Cô cũng tàn nhẫn thật đấy, một người đàn ông thành thục hơn gần hai mươi tuổi. Mẹ nó chứ, cười chết bố mày rồi."
Hạ Chanh lại không nghĩ như vậy, cô khẽ bĩu môi: "Tôi không thêm từ 'nửa trọc đầu' vào để tô hoa điểm lá là đã cho cô ta mặt mũi lắm rồi. Tàn nhẫn gì chứ.”
"Ha ha ha ha..." Cao Trình Dịch đem xe ra khỏi bãi đậu xe, nhịn không được nở nụ cười: "Nói thật, chồng cô ta vẫn còn có chút thế lực, cô cũng không sợ đắc tội người ta à."
"Đắc tội cái gì? Anh cũng nói rồi mà, là chồng cô ta có thế lực chứ đâu phải cô ta."
"Lỡ như cô ta đi kiện cáo với chồng mình thì cô nghĩ sao sao?"
"Hừ, so với chuyện tôi chỉ trần thuật lại sự thật thì tôi tin là chồng của cô ta sẽ quan tâm đến chuyện cô ta gắp đồ ăn cho người đàn ông khác nhiều hơn đây, rồi từ đó nghi ngờ động cơ cô ta tổ chức buổi họp lớp này."
"..." Quả nhiên là dân chuyên nghiệp có khác...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro