Chưa Phế Hẳn Đâ...
Vô Tội Quốc Độ
2024-09-13 00:31:51
Trần Thượng trầm mặc một hồi: "...Có phóng đại quá không vậy?"
“Thực tế có thể còn hơn thế này nhiều.” Luật sư Trương thở dài, “Tôi làm luật sư nhiều năm như vậy, đã chứng kiến không ít tranh chấp kiểu này, chuyện cô Du vừa nói quả thực là có chút khoa trương, nhưng nếu đối phương thật sự muốn ra tay thì án phạt mười năm là chạy không thoát rồi!”
Miệng Trần Thượng hơi hé, một hồi lâu mới thốt được thành tiếng: "Vậy, hiện tại chúng ta không còn cách nào khác sao?"
"Thứ cho tôi nói thẳng, khả năng của tôi có hạn, anh có thể thử tìm hỏi các luật sư khác xem sao." Cùng so thủ đoạn với cái cô Hạ Chanh kia, vấn đề hoàn toàn không phải là chuyện thắng kiện hay không thắng kiện nữa rồi, anh ta không muốn dính vào vũng nước đục này đâu.
"..."
Nửa giờ sau, Trần Thượng dẫn theo luật sư Trương đến quán cà phê. Bởi vì sau khi ba người bọn họ thảo luận xong, cảm thấy căn bản là không đấu không lại, vậy thì chuyện duy nhất có thể làm chính là cố thoả thuận để nâng điều kiện càng cao càng tốt.
Nhưng Hạ Chanh là ai, trong tay nắm đằng chuôi của Du Tĩnh Di, cái điều kiện này đã định trước là cao không nổi rồi.
Cô chém mức bồi thường của Trần Thượng xuống còn 40 vạn, sau đó sẵn sàng đưa cho Du Tĩnh Di chiếc Jaguar trị giá 30 vạn mà cô ta đang lái.
Đương nhiên Du Tĩnh Di nhất quyết không chịu, theo phần phân chia tài sản trong thỏa thuận ly hôn, cô ta gần như là tay trắng rời nhà, thứ duy nhất có được là mấy món trang sức gì đó, hiện tại cũng chỉ nhiều thêm một chiếc ô tô.
Nhưng dù có không phục thế nào đi nữa thì cô ta cũng chẳng dám hé răng. Cô ta đã được luật sư Trương xác nhận rồi, nếu Hạ Chanh muốn gây sự với cô ta thì cô ta thật sự sẽ phải ngồi tù, hơn nữa là có thể đến khoảng mười năm lận.
Nhưng Trần Thượng thì khác, khi nghe đến 40 vạn là hắn đã lập tức nhảy cồ lên: "Tôi bị thương thành ra thế này, nửa đời sau coi như phế rồi, vậy mà chỉ 40 vạn á, không phải là ức hiếp người ta quá sao?! "
"Chưa phế hẳn đâu, chỉ mới phế một nửa thôi." Hạ Chanh nhấn mạnh, "Hơn nữa, một quả thận của người ta cũng chỉ đáng giá một cái điện thoại di động, một quả trứng của anh được đến 40 vạn, anh có gì mà chưa thoả mãn nào?”
"Cô ——" Trần Thượng bị chọc tức đến nhảy dựng lên.
Thấy vậy, luật sư Trương vội vàng ngăn lại, "Bình tĩnh, bình tĩnh, có gì thì cứ từ từ nói."
“Tôi cũng muốn nói chuyện tử tế lắm, nhưng luật sư Trương à, anh cũng nghe rồi đấy, cô ta đang nói cái gì vậy? Có còn là tiếng người sao?"
"Nếu không phải là tiếng người thì sao anh có thể nghe hiểu được thế?”
"Cô--"
"Được rồi được rồi! Đừng tranh cãi nữa!" Luật sư Trương không thể chịu đựng được nữa. Trần Thượng tranh cãi với Hạ Chanh làm gì cơ chứ? Không phải là đang tự chuốc bực vào người sao?
Trần Thượng hít một hơi thật sâu, quay đầu đi, cố gắng kìm chế ý nghĩ muốn lao lên tát cho Hạ Chanh một phát thật mạnh.
Mẹ nó, chờ chuyện này giải quyết xong, hắn không tìm người chơi chết cô ta thì hắn không mang họ Trần!
Thấy Trần Thượng cuối cùng vẫn im lặng, luật sư Trương mới nhìn qua Hạ Chanh: “Luật sư Hạ, vết thương của anh Trần sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cả cuộc đời và sinh hoạt sau này của anh ấy, 40 vạn thật sự là rất không hợp lý, hơn nữa chi phí chữa bệnh cũng không ít…”
Hạ Chanh khẽ bĩu môi dưới: "Phạm vi bồi thường không bao gồm tiền thuốc men, cái đó sẽ tính riêng. Về phần bồi thường... Tôi sẽ cho anh ta thêm 10 vạn. Đây là con số cuối cùng mà anh Từ đưa ra rồi, nếu không chịu thì chúng tôi đành ‘từ từ mà tới’ thôi.”
Nghe thấy mấy chữ ‘từ từ mà tới’ kia, luật sư Trương và Trần Thượng đồng thời giật mình, sau đó bọn họ nghe thấy Hạ Chanh lại nói tiếp.
"Tôi có thời gian để từ từ mà tới, dù sao thì đó cũng là công việc của tôi mà. Anh Từ đã nói rồi, đừng nói ba năm hay năm năm, thậm chí bảy, tám năm thì số phí luật sư này anh ấy vẫn có năng lực để chi trả, bảo tôi không cần phải lo về nó."
Cả ba người đều nhất thời trầm mặc...
Cuối cùng, cả Trần Thượng và Du Tĩnh Di đều tỏ vẻ mình có thể chấp nhận, nhưng có một số chi tiết bọn họ vẫn chưa nắm rõ, cần phải trở về suy xét thêm.
Sao Hạ Chanh có thể để bọn họ kéo dài thời gian được, cô bảo bọn họ là mười giờ sáng mai đến văn phòng làm việc của cô, sau khi thoả thuận xong sẽ trực tiếp ký tên đóng dấu thỏa thuận ly hôn và thỏa thuận bồi thường luôn. Nếu không đến thì cô sẽ coi như là bọn họ không muốn nói chuyện nữa.
Du Tĩnh Di và Trần Thượng nghe xong thì đồng thời nhìn về phía luật sư Trương, luật sư Trương lập tức mím môi quay mặt đi chỗ khác, giả vờ như không nhìn thấy gì cả.
“Thực tế có thể còn hơn thế này nhiều.” Luật sư Trương thở dài, “Tôi làm luật sư nhiều năm như vậy, đã chứng kiến không ít tranh chấp kiểu này, chuyện cô Du vừa nói quả thực là có chút khoa trương, nhưng nếu đối phương thật sự muốn ra tay thì án phạt mười năm là chạy không thoát rồi!”
Miệng Trần Thượng hơi hé, một hồi lâu mới thốt được thành tiếng: "Vậy, hiện tại chúng ta không còn cách nào khác sao?"
"Thứ cho tôi nói thẳng, khả năng của tôi có hạn, anh có thể thử tìm hỏi các luật sư khác xem sao." Cùng so thủ đoạn với cái cô Hạ Chanh kia, vấn đề hoàn toàn không phải là chuyện thắng kiện hay không thắng kiện nữa rồi, anh ta không muốn dính vào vũng nước đục này đâu.
"..."
Nửa giờ sau, Trần Thượng dẫn theo luật sư Trương đến quán cà phê. Bởi vì sau khi ba người bọn họ thảo luận xong, cảm thấy căn bản là không đấu không lại, vậy thì chuyện duy nhất có thể làm chính là cố thoả thuận để nâng điều kiện càng cao càng tốt.
Nhưng Hạ Chanh là ai, trong tay nắm đằng chuôi của Du Tĩnh Di, cái điều kiện này đã định trước là cao không nổi rồi.
Cô chém mức bồi thường của Trần Thượng xuống còn 40 vạn, sau đó sẵn sàng đưa cho Du Tĩnh Di chiếc Jaguar trị giá 30 vạn mà cô ta đang lái.
Đương nhiên Du Tĩnh Di nhất quyết không chịu, theo phần phân chia tài sản trong thỏa thuận ly hôn, cô ta gần như là tay trắng rời nhà, thứ duy nhất có được là mấy món trang sức gì đó, hiện tại cũng chỉ nhiều thêm một chiếc ô tô.
Nhưng dù có không phục thế nào đi nữa thì cô ta cũng chẳng dám hé răng. Cô ta đã được luật sư Trương xác nhận rồi, nếu Hạ Chanh muốn gây sự với cô ta thì cô ta thật sự sẽ phải ngồi tù, hơn nữa là có thể đến khoảng mười năm lận.
Nhưng Trần Thượng thì khác, khi nghe đến 40 vạn là hắn đã lập tức nhảy cồ lên: "Tôi bị thương thành ra thế này, nửa đời sau coi như phế rồi, vậy mà chỉ 40 vạn á, không phải là ức hiếp người ta quá sao?! "
"Chưa phế hẳn đâu, chỉ mới phế một nửa thôi." Hạ Chanh nhấn mạnh, "Hơn nữa, một quả thận của người ta cũng chỉ đáng giá một cái điện thoại di động, một quả trứng của anh được đến 40 vạn, anh có gì mà chưa thoả mãn nào?”
"Cô ——" Trần Thượng bị chọc tức đến nhảy dựng lên.
Thấy vậy, luật sư Trương vội vàng ngăn lại, "Bình tĩnh, bình tĩnh, có gì thì cứ từ từ nói."
“Tôi cũng muốn nói chuyện tử tế lắm, nhưng luật sư Trương à, anh cũng nghe rồi đấy, cô ta đang nói cái gì vậy? Có còn là tiếng người sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu không phải là tiếng người thì sao anh có thể nghe hiểu được thế?”
"Cô--"
"Được rồi được rồi! Đừng tranh cãi nữa!" Luật sư Trương không thể chịu đựng được nữa. Trần Thượng tranh cãi với Hạ Chanh làm gì cơ chứ? Không phải là đang tự chuốc bực vào người sao?
Trần Thượng hít một hơi thật sâu, quay đầu đi, cố gắng kìm chế ý nghĩ muốn lao lên tát cho Hạ Chanh một phát thật mạnh.
Mẹ nó, chờ chuyện này giải quyết xong, hắn không tìm người chơi chết cô ta thì hắn không mang họ Trần!
Thấy Trần Thượng cuối cùng vẫn im lặng, luật sư Trương mới nhìn qua Hạ Chanh: “Luật sư Hạ, vết thương của anh Trần sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cả cuộc đời và sinh hoạt sau này của anh ấy, 40 vạn thật sự là rất không hợp lý, hơn nữa chi phí chữa bệnh cũng không ít…”
Hạ Chanh khẽ bĩu môi dưới: "Phạm vi bồi thường không bao gồm tiền thuốc men, cái đó sẽ tính riêng. Về phần bồi thường... Tôi sẽ cho anh ta thêm 10 vạn. Đây là con số cuối cùng mà anh Từ đưa ra rồi, nếu không chịu thì chúng tôi đành ‘từ từ mà tới’ thôi.”
Nghe thấy mấy chữ ‘từ từ mà tới’ kia, luật sư Trương và Trần Thượng đồng thời giật mình, sau đó bọn họ nghe thấy Hạ Chanh lại nói tiếp.
"Tôi có thời gian để từ từ mà tới, dù sao thì đó cũng là công việc của tôi mà. Anh Từ đã nói rồi, đừng nói ba năm hay năm năm, thậm chí bảy, tám năm thì số phí luật sư này anh ấy vẫn có năng lực để chi trả, bảo tôi không cần phải lo về nó."
Cả ba người đều nhất thời trầm mặc...
Cuối cùng, cả Trần Thượng và Du Tĩnh Di đều tỏ vẻ mình có thể chấp nhận, nhưng có một số chi tiết bọn họ vẫn chưa nắm rõ, cần phải trở về suy xét thêm.
Sao Hạ Chanh có thể để bọn họ kéo dài thời gian được, cô bảo bọn họ là mười giờ sáng mai đến văn phòng làm việc của cô, sau khi thoả thuận xong sẽ trực tiếp ký tên đóng dấu thỏa thuận ly hôn và thỏa thuận bồi thường luôn. Nếu không đến thì cô sẽ coi như là bọn họ không muốn nói chuyện nữa.
Du Tĩnh Di và Trần Thượng nghe xong thì đồng thời nhìn về phía luật sư Trương, luật sư Trương lập tức mím môi quay mặt đi chỗ khác, giả vờ như không nhìn thấy gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro